Dương Hạo không khỏi bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ này của Từ Vệ Quốc, nói: "Chú, đã nói là hiểu lầm rồi mà! Thu mua cổ phần của công ty, chỉ là vì nhìn trúng tiền đồ của công ty, nó khá tất yếu cho sự nghiệp của cháu! Cháu nghĩ chú sẽ không phản đối điểm này nhỉ!"
"Ừm!" Từ Vệ Quốc tuy không muốn thừa nhận, nhưng vẫn lạnh giọng gật đầu một cái.
Dương Hạo nói không sai.
Thương mại Chúng Hợp có thể đứng hàng top trong cả nước, nên đừng nói là Dương Hạo, mà rất nhiều tập đoàn lớn cũng nhìn thấy tiền đồ của Thương mại Chúng Hợp.
Chẳng qua là người khác không có quyết đoán như Dương Hạo, dám can đảm trực tiếp thu mua.
Dương Hạo thấy Từ Vệ Quốc bị ép phải gật đầu, lại cười nói: "Về phần chú nói cháu lừa Băng Băng, vậy xin hỏi chú, cháu lừa Băng Băng cái gì? Lừa Băng Băng ở chỗ nào?"
"Vậy mà còn không phải là lừa?"
Từ Vệ Quốc thừa nhận ánh mắt Dương Hạo với tiền đồ công ty của mình.
Nhưng tuyệt đối không thừa nhận việc Dương Hạo không lừa gạt con gái mình.
Mà Dương Hạo thấy Từ Vệ Quốc lại xù lông, nhưng vẫn không nhanh không chậm nói: "Lừa? Lừa thế nào, chú nói thử xem? Chỉ cần nói được một điểm, Dương Hạo cháu liền xoay người rời đi, thậm chí sẽ trả lại tất cả cổ phần Thương mại Chúng Hợp trong tay cháu cho chú với giá 50% giá thị trường. Tất nhiên, nếu giá 50% mà chú vẫn không đủ tiền để mua, vậy cháu có thể cho chú ký sổ!"
"Tôi. . . cậu. . ." Từ Vệ Quốc đang định nói Dương Hạo khinh người quá đáng.
Nhưng nghĩ lại thì, không đúng.
Cái gì gọi là trả lại cho mình với giá 50%?
Đó là cậu lừa gạt con gái tôi, tôi cần cậu trả lại cái gì.
"Cậu đã ly hôn và có một đứa con gái!"
"Chuyện này Băng Băng cũng biết!" Dương Hạo vẫn bình tĩnh thản nhiên.
Mình đã ly hôn và có con gái, tất cả các cô gái bên cạnh mình đều biết, căn bản không phải bí mật gì.
Từ Vệ Quốc thấy Dương Hạo mặt dày mày dạn như vậy, liền chỉ vào Dương Hạo nói: "Bên cạnh cậu có vô số phụ nữ!"
"Việc này Băng Băng cũng biết. Chú, cái này đâu phải là lừa, đây căn bản là anh tình tôi nguyện. Hơn nữa, tình cảm của cháu với tất cả bạn gái đều là thật, điểm này mà có thể gọi là lừa sao?"
"Cậu. . . cậu cưỡng từ đoạt lý!" Từ Vệ Quốc không chịu nổi.
Ông từng gặp kẻ mặt dày, nhưng chưa từng thấy kẻ nào mặt dày như Dương Hạo.
Đây không gọi là lừa thì gọi là gì?
Không đúng, đây không gọi là lừa.
"Cậu uy hiếp con gái của tôi! Đúng, không sai! Cậu tuyệt đối đã dùng công ty để uy hiếp Băng Băng."
Từ Vệ Quốc thật sự không nghĩ ra câu nào khác để nhằm vào Dương Hạo, cuối cùng đành phải quay lại chuyện Dương Hạo uy hiếp con gái mình.
Con gái mình tuyệt đối đã vì công ty, nên mới đồng ý làm bạn gái của Dương Hạo.
"Chú, từ đầu đến cuối cháu đều thu mua cổ phần của quý công ty bằng biện pháp hợp lý, công bằng, công chính, công khai. Đây sao lại gọi là uy hiếp được? Về phần quan hệ của cháu và Băng Băng, vậy là càng không có liên quan gì với Thương mại Chúng Hợp."
Dương Hạo giang tay, mặt mũi viết đầy ủy khuất.
Từ Vệ Quốc thấy mình không nói lại Dương Hạo, liền hơi dựa về phía sau, khoanh tay trước ngực, mặt mũi tràn đầy khó chịu nói: "Dù sao tôi cũng sẽ không để con gái mình đi theo cậu."
Dương Hạo thấy Từ Vệ Quốc bắt đầu chơi xấu thì cũng không giận, trái lại vẫn kiên nhẫn với Từ Vệ Quốc: "Chú, chú không cảm thấy chú quá ích kỷ sao? Chú đã hỏi ý kiến của Băng Băng chưa?"
"Việc này còn phải hỏi sao?" Từ Vệ Quốc lại xù lông, duỗi ngón tay chỉ vào Dương Hạo nói: "Tôi hỏi cậu, có cha mẹ nào đồng ý con gái mình tìm một người đàn ông đã ly hôn và có con riêng, đồng thời còn có một đống bạn gái khác không?"
Đối với vấn đề này của Từ Vệ Quốc, Dương Hạo không hề sợ hãi, trái lại còn lạnh nhạt nói với Từ Vệ Quốc: "Vậy thì phải xem người đàn ông này có ưu tú hay không, có xứng đáng hay không!"
"Ha ha!" Từ Vệ Quốc bật cười trước câu ngụy biện của Dương Hạo.
"Ý của cậu là, cậu rất ưu tú?" Từ Vệ Quốc mặt mũi tràn đầy vẻ châm chọc.
Mà Dương Hạo thì gật đầu khẳng định: "Chẳng lẽ cháu không ưu tú?"
"Cậu. . ."
Từ Vệ Quốc vừa mới bật cười, nháy mắt đã không cười được nữa.
Nếu như nói đến ưu tú, dường như với thân phận và địa vị của Dương Hạo bây giờ, chính xác là ưu tú.
"Cậu đang ngụy biện!" Từ Vệ Quốc phát hiện mình không nói lại Dương Hạo.
Bởi vì từ đầu đến cuối Dương Hạo đều dùng đủ loại ngụy biện.
Mà Dương Hạo lại chỉ chân thành nói: "Chú, đây chỉ là tình cảm chân thật mà thôi!"
"Phi, còn lâu tôi mới tin cậu! Nếu là tình cảm chân thật, như vậy. . ." Từ Vệ Quốc nói đến đây nhìn thẳng vào mắt của Dương Hạo, cũng nghiêm túc nói với hắn: "Đừng nói tôi dùng thân phận cha của Băng Băng để áp chế cậu, tôi sẽ cho cậu một cơ hội."
"Cậu đã ly hôn và có con riêng cũng không sao, tôi nhận! Ai mà không có một đoạn hôn nhân thất bại chứ, có điều. . . Cậu muốn ở cùng con gái tôi, vậy cậu phải đáp ứng tôi một điều kiện. Chỉ cần cậu đáp ứng, Từ Vệ Quốc tôi tuyệt đối không ngăn cản."
Dương Hạo nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Từ Vệ Quốc, dù Từ Vệ Quốc không nói thì Dương Hạo cũng biết ông muốn nói gì.
Quả nhiên.
Câu tiếp theo của Từ Vệ Quốc là: "Dương Hạo cậu thích con gái tôi đúng không? Không có vấn đề! Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, tôi hiểu đạo lý này. Chỉ cần cậu từ bỏ tất cả các cô gái bên cạnh mình, thì tôi sẽ đồng ý chuyện của cậu và Băng Băng. Thậm chí tương lai Thương mại Chúng Hợp sẽ là của cậu và Băng Băng!"
"Dương Hạo, cậu thấy thế nào? Yêu cầu này của chú không quá đáng chú, đồ cưới cũng đủ nặng chứ!"
Nói thật.
Nếu Từ Vệ Quốc nói yêu cầu này với một người bình thường, vậy đừng nói là quá đáng, quả thực là bánh từ trên trời rơi xuống.
Một cô gái đẹp như tiên nữ, cộng thêm cổ phần Thương mại Chúng Hợp, chỉ cần có hai thứ này, bất kỳ người đàn ông nào cũng là một bước lên trời.
Nhưng Dương Hạo là người bình thường ư?
Dương Hạo thấy Từ Vệ Quốc trừng mắt quan sát mình, chờ đợi đáp án từ mình.
Dương Hạo biết, Từ Vệ Quốc đang chờ mình á khẩu không trả lời được, muốn nhìn vẻ mặt khó xử của mình.
Nhưng Từ Vệ Quốc nhất định phải thất vọng.
Bởi vì Dương Hạo không có khả năng đáp ứng yêu cầu này.
Thậm chí Dương Hạo còn rất phấn khích mà nói với Từ Vệ Quốc: "Vậy có công bằng không?"
"A. . ." Nghe thấy Dương Hạo trả lời, Từ Vệ Quốc cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi cảm thấy như vậy cực kỳ công bằng với con gái tôi."
"Không phải." Dương Hạo lắc đầu, hắn thản nhiên nói dưới ánh mắt khó tin của Từ Vệ Quốc: "Ý của cháu là, như vậy là công bằng với tất cả mọi người sao? Là công bằng với những cô gái cháu yêu sao?"
"Cậu thì lấy đâu ra tình yêu?"
Từ Vệ Quốc không ngờ đến lúc này rồi mà Dương Hạo vẫn có thể nói ra lời vô liêm sỉ như vậy.
Dương Hạo chỉ nhàn nhạt lắc đầu với Từ Vệ Quốc, giải thích: "Trong thế giới của cháu, chỉ có yêu và được yêu! Không có cái gọi là một hoặc là hai, tình yêu của cháu đối với tất cả các cô gái đều là như nhau, đều là công bằng. Chỉ cần Băng Băng đồng ý, vậy dù chú không đồng ý, thì chú cũng không ngăn cản được. Hôm nay đến đây là do cháu tôn kính chú, là vì chú là cha của Băng Băng, cháu hi vọng chú sẽ chúc phúc cho cháu và Băng Băng."
Lời nói của Dương Hạo làm Từ Vệ Quốc ngẩn ngơ tại chỗ.
Logic mẹ gì thế này?
Mình sống 50 năm, là sống trên thân chó à?
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?