🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 789: Từ Băng Băng bỏ gánh

Nếu đổi thành người khác.

Dù không có gia thế hiển hách, hay vẻ ngoài xuất chúng, hoặc tài năng kinh người.

Nhưng chỉ cần con gái thích, thì Từ Vệ Quốc sẽ không bao giờ nói một chữ không.

Thế nhưng mà, vì sao lại là Dương Hạo?

Từ Vệ Quốc thừa nhận Dương Hạo có thực lực, năng lực và tài lực, tuyệt đối là lựa chọn cao cấp nhất.

Thế nhưng, tên nhãi hơn 30 tuổi này không chỉ ly hôn, mà mỹ nữ bên cạnh còn là vô tận.

Chỉ hai điểm này, Từ Vệ Quốc nói gì cũng không đồng ý.

Con gái mình đi theo Dương Hạo thì có danh phận gì?

Tiểu tam?

Không, có lẽ tiểu thập cũng không đến lượt.

Mà điều duy nhất khiến Từ Vệ Quốc đồng ý chính là, Dương Hạo từ bỏ tất cả các cô gái bên cạnh, chỉ giữ lại một mình con gái ông.

Chỉ cần Dương Hạo có thể làm được điều này, cho dù con gái có làm mẹ kế, Từ Vệ Quốc cũng nhịn.

Thế nhưng mà, có thể sao?

Theo như những thông tin ông điều tra được, nói Dương Hạo phong lưu thành tính cũng không quá đáng chút nào.

"Cha..." Từ Băng Băng thấy cha mình không chịu bỏ qua, nàng muốn nói gì đó.

Nhưng lần này Từ Vệ Quốc cũng không nể tình con gái, trực tiếp hất tay ngọc của nàng ra, sau đó lạnh lùng nói: "Việc này cha không đồng ý! Băng Băng, cha không thể hại con!"

Từ Vệ Quốc nói chém đinh chặt sắt, không có chỗ để thương lượng.

Mà Từ Băng Băng thấy ánh mắt kiên định của cha mình, nhất thời lại không biết nên nói gì.

Mà Dương Hạo thấy cảnh này, hắn biết mình nên nói những gì.

"Băng Băng, em về phòng nghỉ ngơi trước đi, để anh tâm sự với chú!"

Dương Hạo vừa mở miệng, Từ Vệ Quốc đã mắng: "Tôi không có chuyện gì để tâm sự với cậu."

Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Từ Vệ Quốc, Dương Hạo cũng không để ý, chỉ bình tĩnh đáp lại: "Từ tổng, nếu như tôi nói chuyện công việc thì sao?"

"Cậu. . ."

Một câu Từ tổng, một câu chuyện công việc, lập tức làm Từ Vệ Quốc á khẩu không trả lời được.

Mà Từ Băng Băng thấy Dương Hạo bỗng nhiên nghiêm túc, không biết vì sao mà trong lòng nàng cũng căng thẳng.

Một bên là cha của mình, một bên là bạn trai của mình.

Đương nhiên, thân phận bạn trai này mới được xác định mà thôi.

Nhưng vẫn khiến nội tâm Từ Băng Băng xoắn xuýt.

Nhưng Dương Hạo cũng không để Từ Băng Băng khó xử, quay đầu ôn hòa nói với Từ Băng Băng: "Băng Băng, em đi nghỉ đi, anh sẽ nói chuyện với chú!"

Từ Vệ Quốc thấy Dương Hạo nhìn con gái mình bằng ánh mắt dịu dàng ôn hòa, thì lại muốn cầm đao chém người.

Đã gọi mình là Từ tổng rồi, lại gọi con gái mình là Băng Băng.

Cậu giỏi lắm, để tôi xem hôm nay cậu sẽ kết thúc thế nào.

Nghĩ đến đây, khí thế của Từ Vệ Quốc cũng thay đổi.

Không còn vẻ giận dữ nữa, trái lại đã biến thành một đại lão giới thương nghiệp.

"Băng Băng, con đi nghỉ đi, để cha và Dương tổng tâm sự!"

Mặc dù mấy câu này như rít qua kẽ răng, nhưng thái độ của Từ Vệ Quốc và Dương Hạo lại rất nhất trí.

Đó chính là để Từ Băng Băng về phòng, tránh cho nàng khó xử.

Mà Từ Băng Băng thấy Dương Hạo tràn đầy nhu tình, lại nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cha mình.

"Con mặc kệ! Hai người muốn nói gì thì nói đi, dù sao đây cũng là chuyện của con, chính con có thể làm chủ!"

Nói xong, Từ Băng Băng cũng không để ý đến vẻ khiếp sợ của Dương Hạo và Từ Băng Băng, trực tiếp quay người đi về phía phòng mình.

Còn Từ Vệ Quốc và Dương Hạo nhìn bóng lưng của Từ Băng Băng, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn nhau.

Nói thật.

Không ai ở đây là đơn giản.

Dương Hạo có cha hack làm chỗ dựa, từng bước đi lên đỉnh cao, khí chất, khí độ cũng không thua kém Từ Vệ Quốc.

Mà Từ Vệ Quốc thì không phải thương nhân nhỏ lẻ gì.

Về phần Từ Băng Băng, dưới sự bồi dưỡng của Từ Vệ Quốc, năng lực của nàng không cần chất vấn.

Tổng hợp lại, vở kịch hôm nay cũng khá đáng xem.

Nhưng Từ Băng Băng rời đi, nhìn như đã là vò mẻ không sợ rơi, thật ra nội tâm nàng rất xoắn xuýt.

Nàng không biết Dương Hạo sẽ nói gì với cha mình.

Trên đường đến đây, Từ Băng Băng đã hỏi Dương Hạo sẽ đối phó với cha mình thế nào.

Nhưng khi đó Dương Hạo chỉ nói 'giao cho anh là được'.

Từ Băng Băng phát hiện, Dương Hạo chính là khắc tinh của mình.

Bắt đầu từ khi gặp Dương Hạo, nàng gặp vô số chuyện phiền lòng.

Hôm qua mình đồng ý với Dương Hạo thật sao?

Từ Băng Băng vừa về đến phòng, vẫn đang nghĩ đến chuyện này.

Nhưng rất nhanh, Từ Băng Băng đã vứt chuyện này ra sau đầu.

Thật ra Từ Băng Băng cũng không biết mình có hảo cảm với Dương Hạo hay không.

Nói yêu thì càng không thể.

Nhưng Từ Băng Băng là một con người quật cường, nếu đã thừa nhận là bạn gái của Dương Hạo, như vậy bây giờ nàng chính là bạn gái của Dương Hạo.

Về phần mấy chuyện khác, giao cho thời gian đi.

"Phù!"

"Hi vọng cha và Dương Hạo có thể nói chuyện trong hòa bình!"

Từ Băng Băng đã nằm lên giường, hiện giờ chỉ có thể cầu nguyện hai người kia có thể nói ra một kết quả tốt.

Mà nàng mong chờ kết quả thế nào, vậy có lẽ chỉ có mình Từ Băng Băng biết.

Dưới lầu!

"Chú!"

"Đừng, Dương tổng vẫn gọi tôi là Từ tổng đi, hoặc là lão Từ cũng được. Tôi cảm thấy quan hệ của chúng ta còn chưa thân thiết đến mức đấy."

Từ Băng Băng vừa biến mất.

Dương Hạo vừa mở miệng đã bị cha vợ của mình chặn họng.

Nhưng Dương Hạo cũng không giận.

Kể một ngàn nói một vạn, người ta vẫn là cha của Từ Băng Băng.

Mà Từ Băng Băng là bạn gái của Dương Hạo.

Cho nên đôi khi, nếu không thể sử dụng sức mạnh đồng tiền để giải quyết vấn đề, thì nhất định phải mặt dày.

"Chú, cháu biết vì sao chú không thích cháu, cũng biết vì sao chú không đồng ý chuyện của chúa và Băng Băng!"

"Hừ, cậu biết thì tốt!" Từ Vệ Quốc hừ lạnh một tiếng.

Nghĩ thầm, tên này cũng tự hiểu lấy mình.

Thông qua hai câu này, nội tâm của Từ Vệ Quốc cũng bình tĩnh hơn không ít.

Mà Dương Hạo cũng phát hiện được điểm này từ việc Từ Vệ Quốc không để ý hoặc là không chú ý mình gọi Từ Vệ Quốc là chú.

Bước cờ đầu tiên xem như đã đúng chỗ.

Kế tiếp.

Dương Hạo lại nói với Từ Vệ Quốc: "Chú, cháu cảm thấy chúng ta có hiểu lầm."

"Hiểu lầm gì? Là thu mua cổ phần công ty của tôi, hay là gạt con gái tôi?"

Từ Vệ Quốc dù sao cũng là 'sủng nữ cuồng ma', mặc dù không để ý việc Dương Hạo gọi mình là chú.

Việc này ngày hôm nay, rõ ràng là đã phát sinh.

Nếu như Dương Hạo chỉ thu mua công ty của ông.

Việc này Từ Vệ Quốc có thể nhịn, là cạnh tranh thương trường, cá lớn nuốt cá bé, Từ Vệ Quốc thua cũng không kêu oan.

Nhưng con gái, chính là ranh giới cuối cùng của ông!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...