🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 788: Giao phong với cha vợ

"Cha, anh. . . Dương tổng người ta lần đầu đến nhà, cha cứ kêu đánh kêu giết, lại tên nhãi này tên nhãi kia là thế nào?"

Từ Băng Băng thật sự không nhìn được dáng vẻ như nhìn kẻ thù này của cha mình.

Hiện giờ nàng đã là bạn gái của người ta.

"Con còn không biết xấu hổ mà nói? Cha còn chưa nói con đâu, con nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì? Có phải tên nhãi này uy hiếp con không? Có phải tên này ức hiếp con không?"

Từ Băng Băng không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng thì Từ Vệ Quốc lại xù lông.

Con đứng định, muốn đánh vài hiệp với Dương Hạo.

Nhưng Từ Băng Băng tay mắt lanh lẹ, vội vã ấn cha mình xuống, nói: "Cha, cha nói gì vậy? Dương Hạo người ta làm gì cha chứ?"

"Tên này không làm gì được cha, nhưng lại có thể làm gì con!"

Từ Vệ Quốc rất bướng bỉnh.

Con gái của mình là không thể bị ức hiếp.

Ông cũng muốn nhìn xem Dương Hạo rót thuốc mê gì cho con gái mình, khiến cho con gái mình còn nói giúp Dương Hạo.

"Ai nha, cha còn như vậy thì con đi nha!"

Từ Băng Băng hết ý kiến.

Sao nàng không phát hiện cha mình lại bướng bỉnh như vậy chứ.

Chỉ là đi một đêm không về thôi mà.

Mà đây là không xảy ra chuyện gì đấy, nếu như xảy ra chuyện thật, chỉ sợ cha mình sẽ liều mạng với Dương Hạo.

Mặc dù Từ Băng Băng thấy rất ấm áp khi được cha bao che như vậy.

Nhưng bây giờ kịch bản đã khác rồi.

Lần này Dương Hạo đến đây, một là thể hiện quan hệ của hai người, hai là bàn bạc chuyện phát triển của thương mại Chúng Hợp.

Cha mình còn náo loạn như vậy, khẳng định là không bàn bạc được gì rồi.

Từ Vệ Quốc sợ nhất là cái gì?

Ông không sợ Dương Hạo có bối cảnh cứng hay thực lực mạnh.

Ông không sợ thương mại Chúng Hợp sẽ ngã xuống trong tay mình.

Mà ông sợ nhất là con gái giận mình.

Thấy con gái không giống nói đùa, Từ Vệ Quốc mới hơi thu liễm lại, nhận lỗi với con gái: "Rồi rồi, cha chỉ lo lắng cho con thôi mà!"

Từ Vệ Quốc nhận tội.

Nhưng ánh mắt liếc nhìn Dương Hạo vẫn tràn đầy vẻ khó chịu.

Mà Dương Hạo cũng không để ý.

Chỉ cần có thể nói chuyện, vậy mọi chuyện đều có thể giải quyết.

Từ Băng Băng thấy cha mình cuối cùng cũng yên tĩnh lại, nàng cũng thở phào một hơi, sau đó dịu dàng ngồi xuống bên cạnh cha, nói: "Cha, con và Dương tổng thật sự không có gì."

"Quỷ mới. . . Cha tin!"

Từ Vệ Quốc vừa bĩu môi muốn nói quỷ mới tin, thấy con gái đã lườm một cái, lập tức đổi giọng.

Nhưng Từ Vệ Quốc cũng biết.

Chuyện nên đến thì vẫn phải đến.

Nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt.

Tuy ông không có cảm tình gì với tên có ý đồ xấu với con gái mình như Dương Hạo, nhưng dù sao thò tay không đánh người tươi cười.

Từ Vệ Quốc ho nhẹ hai tiếng, hơi bình tĩnh lại, rồi mới ngồi thẳng người nhìn về phía Dương Hạo nói: "Người đến là khách, ngồi đi!"

Khá lắm!

Từ Vệ Quốc này trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Dương Hạo cũng hơi kinh ngạc với cảnh này.

Nhưng bây giờ Dương Hạo không phải người bình thường.

Từ Vệ Quốc càng già càng lão luyện, mình cũng không phải đèn cạn dầu.

"Cảm ơn chú."

Dương Hạo mỉm cười, sau đó ngồi đối diện Từ Vệ Quốc.

Mà Từ Vệ Quốc thấy thái độ thong dong của Dương Hạo thì cũng hiểu, tuy Dương Hạo đi cùng con gái mình về, nhưng thân phận của người ta vẫn còn ở đó.

Tài sản mấy trăm tỷ, vừa rồi là người ta nể mặt, mặc mình gây sự, cũng coi như trầm ổn.

Tất nhiên, bội phục thì bội phục.

Giao phong vừa mới bắt đầu thôi.

Ai thắng ai thua còn chưa biết được.

"Dương tổng, tôi đã nghe con gái mình nhắc đến cậu, không biết lần này Dương Hạo đến đây với thân phận gì?"

Từ Vệ Quốc dù sao cũng kinh doanh nhiều năm, kỹ xảo nói chuyện cũng rất cao.

Ông không hỏi chuyện của con gái mình, cũng không hỏi vì sao Dương Hạo lại đến đây.

Mà chỉ hỏi Dương Hạo đến đây với thân phận gì, chỉ vậy là đủ.

Nếu Dương Hạo đến với thân phận cổ đông lớn nhất của công ty, vậy Từ Vệ Quốc sẽ đánh giá thấp Dương Hạo hơn rất nhiều.

Mà nếu đến với thân phận vãn bối đến thăm Từ Vệ Quốc, vậy Từ Vệ Quốc chỉ cảm thấy Dương Hạo dối trá, mục đích rõ ràng là con gái của mình.

Cho nên, câu hỏi của Từ Vệ Quốc tương đối cao thâm.

Mà Dương Hạo, thấy thần sắc của Từ Vệ Quốc.

Tuy không thể dùng lắng nghe tiếng lòng với Từ Vệ Quốc, nhưng Dương Hạo bây giờ cũng đâu phải người thường.

Hắn chỉ hơi suy tư một chút, liền nhàn nhạt mở miệng nói với Từ Vệ Quốc: "Hôm nay đến thăm chú, đúng là hơi đường đột, có điều. . ."

Dương Hạo nói đến đây thì hơi dừng lại.

Sau đó nhìn vào Từ Vệ Quốc với vẻ khiêu khích, khi Từ Vệ Quốc còn chưa kịp phản ứng, thì Dương Hạo lại nói tiếp: "Chú, tối qua Băng Băng đã đồng ý làm bạn gái cháu. Cộng thêm quan hệ với công ty chúng chúng ta, cho nên cháu cảm thấy, đã thân càng thêm thân, chi bằng đến thăm chú. Chú, cháu sẽ nói thẳng, hi vọng chú sẽ ủng hộ chuyện của cháu và Băng Băng!"

Dương Hạo nói xong, đôi mắt ẩn chứa vẻ 'chân thành tha thiết' lại nhìn vào Từ Vệ Quốc.

Mà Từ Vệ Quốc có vẻ như còn chưa phản ứng kịp.

Chỉ ngây ngốc nhìn Dương Hạo trước mắt, lại nhìn con gái đang hơi thẹn thùng bên cạnh.

Cái gì?

Chuyện gì thế này?

Mình vừa nghe thấy cái gì?

Cái gì gọi là con gái tôi đã đồng ý làm bạn gái cậu?

Cậu có bao nhiêu bạn gái, tưởng Từ Vệ Quốc tôi không điều tra qua à?

"Không được! Từ Vệ Quốc tôi không đồng ý! Mang về, mang quà về đi, tôi kiên quyết không đồng ý chuyện này!"

Từ Vệ Quốc không chịu nổi.

Nếu là thương trường bàn chuyện thương trường, Từ Vệ Quốc tự nhận năng lực của mình tuyệt đối có thể đè ép Dương Hạo.

Thế nhưng tên nhãi này lại ra bài không theo lẽ thường.

Biết rõ con gái là nhược điểm của mình, dĩ nhiên lại đánh trúng chỗ yếu của mình.

Hôn sự này, à không, cuộc yêu đương này, Từ Vệ Quốc ông là người đầu tiên không đồng ý.

"Cha làm gì vậy!"

Từ Băng Băng thấy cha mình lại đứng lên, nàng cũng vội vàng đứng lên kéo cha mình.

Nhưng lần này Từ Vệ Quốc có vẻ như không nể nang gì nữa.

Con gái nuôi dưỡng hơn 20 năm, sao hôm nay lại bị người khác bê cả hoa lẫn chậu đi?

Từ Vệ Quốc thân là 'sủng nữ cuồng ma', tuyệt đối sẽ không đồng ý.

"Không được! Băng Băng, con nói cho cha biết, có phải tên nhãi này uy hiếp con không? Có phải tên nhãi này dùng thương mại Chúng Hợp để uy hiếp con đúng không? Con không thể đồng ý, dù cha không cần thương mại Chúng Hợp thì cũng sẽ không để con bị ủy khuất."

Từ Vệ Quốc đã không thèm nể nang gì nữa.

Chỉ cần con gái mình hạnh phúc, thương mại Chúng Hợp có mất cũng không sao.

Nhiều năm qua cũng kiếm đủ tiền rồi, cùng lắm thì ông và con gái quay trở về cuộc sống của người bình thường thôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...