Từ Băng Băng thấy Dương Hạo đã nói vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể kiên trì.
Tất nhiên, nàng cũng không thể không vào nhà.
Bởi vì người hầu đã mở cửa biệt thự rồi.
Chỉ thấy một dì gái mặc quần áo mộc mạc đẩy cửa ra, sau đó vội vàng nói với Từ Băng Băng: "Đại tiểu thư, cuối cùng tiểu thư cũng về rồi."
"Dì Ngô, cha con có trong đó không?" Từ Băng Băng thấy vẻ mặt căng thẳng của dì Ngô, nội tâm lập tức căng thẳng.
"Có!" Dì Ngô đầu tiên là nhìn lướt qua người đàn ông đứng cạnh đại tiểu thư nhà mình, sau đó mới thận trọng nói với Từ Băng Băng: "Lão gia đang ngồi trong phòng! Nhưng mà, lão gia đang rất giận, cả đêm hôm qua đều không ngủ, chỉ ngồi một đêm trong phòng khách, cơm cũng không ăn, còn hút hết hai bao thuốc!"
"Cái gì? Cha một đêm không ngủ, lại còn hút hết hai bao thuốc?" Từ Băng Băng lập tức khiếp sợ.
Nàng rất hiểu cha mình.
Từ sau khi mẹ nàng tạ thế, cha nàng cũng không hút thuốc nữa.
Bây giờ. . .
"Cha. . ."
Thấy cảnh này, Từ Băng Băng cũng không đoái hoài đến việc trong lòng có sợ hay không nữa, mà đi thẳng vào trong phòng khách.
Còn Dương Hạo, hắn cảm giác như chuyện lần này hơi to rồi.
Cũng không dám thất lễ, cầm đồ đuổi theo Từ Băng Băng.
Dương Hạo nghe Từ Băng Băng nói, Từ Vệ Quốc rất yêu chiều con gái, coi con gái như bảo bối của mình.
Thế nhưng hắn không ngờ Từ Vệ Quốc lại sủng ái con gái đến mức này.
Mình còn chưa bắt đầu ủi cải trắng, mà Từ Vệ Quốc đã như vậy rồi.
Nếu như mình ủi thật, còn không cầm đao chém mình sao?
Móa!
Hôm qua mình rảnh rỗi không có việc gì làm, lại đi kích thích Từ Vệ Quốc làm gì?
Nhớ đến lời nói của Từ Vệ Quốc tối qua, tuy là rất khách sáo, nhưng đó là vì cải trắng vẫn đang ở chỗ mình.
Phòng khách sạch sẽ và chỉnh tề vốn nên có bầu không khí trong lành, bây giờ lại là khói sương lượn lờ.
Trong một môi trường như vậy, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, đầu tóc rối bời đang ngồi trên ghế salon, tay cầm nửa điếu thuốc lá.
Mà trên bàn trà trước mặt ông, gạt tàn đã cắm đầy tàn thuốc, cùng với hai bao thuốc lá trống không.
"Sao cha lại như vậy!"
Từ Băng Băng vội vàng đi vào phòng khách.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cha mình, nàng thấy rất đau lòng.
"Về rồi à!" Nhìn con gái trước mắt, Từ Vệ Quốc chỉ nhàn nhạt một câu.
Nhưng theo hai mắt tràn đầy tơ máu của ông, có thể nhận ra nỗi lo lắng của Từ Vệ Quốc cũng tiêu tan.
"Sao cha lại hút nhiều thuốc như vậy? Cha cai thuốc rồi cơ mà?"
Từ Vệ Quốc rất đau lòng, đưa tay túm lấy nửa điếu thuốc trong tay cha mình, tiếp đó cắm vào chiếc gạt tàn gần như không còn khe hở.
"Phù! Tên nhãi kia không làm gì con chứ?"
Từ Vệ Quốc không trả lời con gái mình, trái lại còn quan tâm con gái mình có bị tên Dương Hạo kia ức hiếp hay không.
Chẳng qua là Từ Vệ Quốc không biết rõ, hiện giờ Dương Hạo đang đứng phía sau ông, mặt mũi tràn đầy lúng túng nhìn hai cha con trước mắt.
"Khụ khụ, chào chú..."
Dương Hạo cực kỳ lúng túng.
Thật ra hắn cũng không ngờ, con gái chỉ đi một đêm không về nhà, Từ Vệ Quốc đã lo lắng đến mức này rồi.
Cũng phải trách mình, đang yên đang lành lại đi kích thích người ta.
Từ Vệ Quốc nghe tiếng thì quay đầu.
Khi ông nhìn thấy Dương Hạo ôm đầy hộp quà, lúng túng đứng trong phòng khách, thì ông cũng sửng sốt vài giây.
Hai người đàn ông, bốn mắt nhìn nhau.
Nếu như có đặc hiệu, bạn tuyệt đối có thể phát hiện, trong ánh mắt của Từ Vệ Quốc xuất hiện từng tia sát khí.
Không sai, chính là sát khí.
Quả nhiên, sau khi sát khí ngưng đọng lại.
"Tên nhãi này, ai cho cậu đến nhà tôi?"
"Băng Băng, Băng Băng, con đừng kéo cha, để cha cho tên nhãi cuồng vọng này một bài học!"
"Cha!" Từ Băng Băng vừa cạn lời, vừa đau lòng.
Đôi mắt lo lắng không ngừng nháy mắt với Dương Hạo.
Ý là đang hỏi Dương Hạo có biện pháp gì tốt.
Mà Dương Hạo nhìn Từ Vệ Quốc đang giương nanh múa vuốt muốn chém mình kia, trong lòng chỉ có thể phát sầu.
Đang yên đang lành mình lại trang bức làm gì?
Lấy cổ phần của người ta, tán tỉnh con gái người ta, bây giờ còn làm người ta tức giận.
Thôi quên đi, sau này đều là người nhà, vẫn phải kính trọng người lớn.
Nghĩ đến đây, Dương Hạo cũng nở nụ cười áy náy, nói với Từ Vệ Quốc: "Chú, chú bớt giận. Hôm qua cháu không biết là chú nên mới nói như vậy!"
"Đánh rắm, đừng tưởng tôi không biết cậu đang định làm gì, cậu đừng hòng!" Từ Vệ Quốc chỉ vào Dương Hạo mà mắng.
Đây là do con gái mình bình yên trở về.
Bằng không, lát nữa mình sẽ phải báo cảnh sát.
"A, chú, chú hiểu lầm rồi, cháu và Băng Băng không phát sinh gì cả. Chú không tin thì hỏi Băng Băng, hôm qua chỉ nói chuyện làm ăn nên uống hơi nhiều một chút."
Dương Hạo cố gắng an ủi Từ Vệ Quốc.
Đồng thời Từ Băng Băng cũng kéo cha mình nói: "Cha, là thật! Con và anh Hạo không xảy ra chuyện gì cả, hôm qua chỉ vui vẻ nên uống nhiều một chút thôi."
"Gì cơ? Anh Hạo á? Chuyện gì thế này?"
Từ Vệ Quốc không nghe mấy lời khác, nhưng khi Từ Băng Băng gọi Dương Hạo là 'anh Hạo' thì Từ Vệ Quốc lập tức nhảy dựng lên.
Đôi mắt tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào con gái mình, lại nhìn Dương Hạo đang 'ủy khuất' đứng đó.
"Cha, Dương tổng người ta về với con là có chính sự, cha ngồi xuống nghe bọn con nói hết có được không?"
Thấy cha mình cũng bình tĩnh hơn chút, Từ Băng Băng vội vàng ấn cha mình xuống ghế salon.
"Hừ!"
Từ Vệ Quốc bị ấn xuống ghế, chỉ có thể tức giận trợn mắt nhìn Dương Hạo.
Mà Dương Hạo cũng mượn cơ hội này, lại cười áy náy với Từ Vệ Quốc, sau đó đưa quà trong tay đến trước mặt Từ Vệ Quốc, nói: "Chú, lần đầu đến nhà, nghe Băng Băng nói chú thích uống trà, nên cháu cố tình chuẩn bị vài hộp trà ngon, chú xem có thích không!"
Dương Hạo cũng mặc kệ Từ Vệ Quốc có thích hay không, trực tiếp đặt một đống quà lên bàn trà trước mặt Từ Vệ Quốc.
Mà Từ Vệ Quốc đầu tiên là tức giận liếc nhìn Dương Hạo, sau đó nhìn lướt qua quà Dương Hạo mang đến.
Khá lắm!
Là lá trà chuyên môn cung cấp cho phía trên.
Không chỉ là lá trà, còn có thuốc lá và rượu ngon nữa, cũng là loại chuyên môn cung cấp cho phía trên, số lượng có hạn.
Những thứ này, dù là Từ Vệ Quốc thường thấy cảnh tượng hoành tráng, cũng phải âm thầm tặc lưỡi với quà của Dương Hạo.
Đầu tiên không nói đến giá trị.
Thứ này không có quan hệ là không kiếm được.
Mà giá trị thì phải tiền triệu trở lên.
"Dùng tiền không thấy tiếc nhỉ?"
Từ Vệ Quốc liếc mắt nhìn Dương Hạo với vẻ khiêu khích.
Có lẽ Dương Hạo nhiều tiền hơn Từ Vệ Quốc.
Nhưng Từ Vệ Quốc cũng là một đại gia có tài sản vượt quá 10 tỷ.
Ông sẽ không chiều theo tên nhãi muốn ủi cải trắng nhà mình này!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?