Từ Băng Băng trở về phòng ngủ không bao lâu, lúc đi ra mặt mũi lại tràn đầy u sầu.
"Chú mắng em à?"
Dương Hạo thấy dáng vẻ này của Từ Băng Băng rất buồn cười.
Thật ra tối qua thu xếp cho Từ Băng Băng xong, Dương Hạo cũng nghe điện thoại của Từ Vệ Quốc.
Chỉ là hai người nói chuyện cũng không vui vẻ lắm.
Dù sao áo bông nhỏ nuôi hơn 20 năm, lại bỗng nhiên say rượu ở nhà người đàn ông khác.
Mặc kệ là người cha nào, thì cũng không thể thoải mái được.
Mà Dương Hạo cũng không nói gì, mặc cho Từ Vệ Quốc 'đe dọa' đủ kiểu.
Mãi đến khi Dương Hạo đảm bảo ngày mai sẽ đưa Từ Băng Băng an toàn trở về chỗ Từ Vệ Quốc, thì hai người mới kết thúc cuộc trò chuyện đầu tiên này.
Mà chính vì điểm này.
Từ Băng Băng vừa gọi điện thoại cho cha mình, có lẽ cũng không có quả ngọt để ăn.
Không thấy Từ Băng Băng đi ra với vẻ u sầu sao.
Nhất là khi Dương Hạo hỏi nàng có bị cha mắng không, Từ Băng Băng mới bất đắc dĩ ném điện thoại lên bàn cơm, thở phì phò ngồi đối diện Dương Hạo, bĩu môi với Lâm Mạt Mạt bên cạnh, nói: "Đúng vậy! Từ nhỏ đến lớn em chưa từng bên ngoài, cha em không giận mới là lạ! Nhất là hôm qua, cha còn biết em đi gặp anh!"
"Ha ha!" Thấy dáng vẻ tức giận của Từ Băng Băng, Dương Hạo không khỏi cười to, nói: "Có lẽ cũng mắng cả anh nhỉ!"
"Anh biết thì tốt!" Từ Băng Băng dùng ánh mắt mà nàng cảm thấy hung tợn nhất của mình để nhìn Dương Hạo, rồi mới nói: "Đêm qua anh nói gì với cha em? Nghe giọng thôi cũng đủ thấy cha em giận thế nào rồi!"
"Không nói gì mà?" Dương Hạo rất vô tội mà nhún vai với Từ Băng Băng, tiếp đó giải thích: "Anh chỉ nói con gái chú đang ở nhà cháu thôi."
"Hết rồi?"
"A. . ." Thấy mặt mũi Từ Băng Băng tràn đầy vẻ không tin, Dương Hạo đưa mắt nhìn sang Lâm Mạt Mạt đang nhịn cười để xin giúp đỡ.
Nhưng Lâm Mạt Mạt sao có thể giúp Dương Hạo được.
Hôm qua chú làm gì chú còn không biết ư?
Thấy không ai giúp đỡ, Dương Hạo chỉ có thể giải thích: "Anh chỉ nói em uống hơi nhiều nên ở lại nhà anh! Tiếp đó anh giúp em tắm rửa sạch sẽ. . ."
"Cái gì?" Sau khi Dương Hạo nói tắm rửa giúp mình, Từ Băng Băng lập tức rống lên như sư tử.
"Anh. . . anh nói là Mạt Mạt giúp em tắm rửa và thay đồ ngủ cơ mà?"
"Đúng vậy mà!" Dương Hạo chững chạc đàng hoàng gật đầu một cái, nhưng lại bổ sung thêm một câu: "Chỉ là em quá nặng, Mạt Mạt không làm được, nên anh mới phải ra tay!"
"Dương Hạo, anh giỏi lắm! Em . . . em giết anh!" Từ Băng Băng trực tiếp nhào vào ngực Dương Hạo như hổ đói vồ mồi.
Một đôi răng mèo cắn thẳng vào bả vai của Dương Hạo.
Chỉ là khi đôi răng mèo của nàng tiếp xúc đến quần áo của Dương Hạo, nàng lại không nhẫn tâm cắn xuống.
"Tại tại anh, anh rảnh rỗi không có gì làm hay sao mà lại trêu chọc cha em? Bây giờ thì hay rồi, để xem anh giải quyết thế nào!"
Từ Băng Băng u oán rúc vào ngực Dương Hạo, Dương Hạo thì cố nén ý cười.
"Được rồi!" Dương Hạo rất mừng khi Từ Băng Băng không nỡ cắn mình.
Nhưng đối với chuyện của ông bố vợ tối qua, Dương Hạo cũng nên cho người ta một câu trả lời.
Hắn lập tức vỗ vỗ vai đẹp của Từ Băng Băng, nói: "Yên tâm đi! Em ăn sáng trước đi, sau đó trang điểm một phen, anh đã bảo người chuẩn bị quần áo cho em rồi. Sau đó chúng ta sẽ đi bái kiến bố vợ đại nhân của anh! Anh nghĩ, anh có biện pháp để bố vợ của anh nguôi giận!"
Dương Hạo nói như đã tính trước.
Mà Từ Băng Băng thì lại hơi xấu hổ khi Dương Hạo nói bố vợ.
Nàng chưa từng yêu đương, nhưng nàng phát hiện cảm giác yêu đương này cũng không tệ.
Bởi vì Dương Hạo rất biết cách chiều chuộng.
Cũng không biết Dương Hạo sẽ dùng cách gì để cha mình nguôi giận đây?
Giang Thành.
Khu biệt thự Lan Đình Thủy Ngạn.
Cũng chính là tiểu khu nhà Từ Băng Băng.
Lan Đình Thủy Ngạn tuy không phải khu biệt thự xa hoa nhất Giang Thành.
Nhưng tại Giang Thành này, nó là khu nhà giàu nổi tiếng sớm nhất, có lịch sử dài nhất.
Mà Từ gia cũng là một trong những gia tộc đầu tiên tiến vào khu nhà giàu này, cũng mua sắm nhiều biệt thự ở đây.
"Anh Hạo, em hơi khẩn trương."
Bởi vì có Từ Băng Băng, nên Dương Hạo có thể tiến vào tiểu khu một cách dễ dàng, hiện giờ đã đi đến trước cửa biệt thự nhà Từ Băng Băng.
Chỉ là, so với Dương Hạo ung dung bình thản, thì Từ Băng Băng lại rất khẩn trương.
Không biết thì còn tưởng rằng Dương Hạo mang bạn gái về ra mắt cha mẹ.
Nhưng thật ra là Từ Băng Băng đưa Dương Hạo về nhà mình.
"Yên tâm đi, có anh ở đây, chú sẽ không nói em!"
Dương Hạo vỗ vỗ tay Từ Băng Băng.
Ai có thể ngờ được, chỉ ngày hôm qua hai người vẫn là người dưng, qua một đêm liền trở thành người yêu, còn tay trong tay đi về nhà.
Tất nhiên, kẻ đầu têu cho tất cả mọi chuyện chính là Hạo ca của chúng ta.
Đừng tưởng rằng chỉ một đêm mà Từ Băng Băng đã chấp nhận Dương Hạo, lẽ nào Từ Băng Băng thật sự yêu Dương Hạo ư?
Dĩ nhiên là không.
Có hảo cảm thì nhất định.
Nhưng nguyên nhân chân chính là đủ loại buff trên người Dương Hạo.
Một buff trong đó là: Giấc mộng của 900 triệu thiếu nữ.
Hầu như không có địch thủ.
Phối hợp với 'năng lực tiền giấy' của Dương Hạo.
Từ Băng Băng không muốn đi vào khuôn phép cũng không thể.
Dương Hạo bây giờ, có gọi là Tình Thánh cũng không quá.
"Thế nhưng mà, chúng ta có phải hơi nhanh rồi không? Hơn nữa cha em. . ."
Từ Băng Băng cũng bình tĩnh hơn không ít, nhưng nghĩ đến tính cách của cha mình, cộng thêm quan hệ của nàng và Dương Hạo bây giờ.
Nàng thật sự sợ cha mình sẽ cầm đao chém Dương Hạo.
Dù sao cha của nàng cũng nổi tiếng với danh hiệu 'sủng nữ cuồng ma', còn từng nói trước mặt tất cả mọi người rằng, Từ Băng Băng là người nối nghiệp tương lai của thương mại Chúng Hợp.
Điểm này có thể nhận ra từ việc Từ Vệ Quốc không cho con gái mình đi nhận tội với Dương Hạo, có thể thấy Từ Vệ Quốc quan tâm con gái mình như thế nào.
Mẹ Từ Băng Băng mất sớm.
Từ Vệ Quốc lại là một người nặng tình.
Mà Dương Hạo thì lại là loại fuck boy... à không, là có duyên với các cô ái.
Nói thật, Từ Băng Băng không hiểu Dương Hạo lấy tự tin từ đâu nữa.
"Đi thôi! Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng! Dù sao bây giờ anh cũng là bạn trai của em, coi như anh không tốt, thì cũng không thể không cho anh cơ hội gặp mặt cha vợ chứ!"
Dương Hạo tất nhiên biết Từ Băng Băng đang cố kỵ điều gì.
Nhưng Dương Hạo sợ sao?
Có lẽ vị cha vợ cấp bậc đại lão như Từ Vệ Quốc, thì cực kỳ khó 'thuyết phục' bằng năng lực tiến giấy như những vị cha mẹ khác.
Nhưng Dương Hạo cũng có biện pháp khác.
Năng lực tiền giấy không được, vậy thì gấp đôi.
Nếu không được thì lại gấp đôi.
Từ Băng Băng là NPC số 10 do cha hack chỉ định, ngay cả cha hack cũng thích.
Từ tối hôm qua, Dương Hạo cũng rất thích nàng.
Dù sao Từ Băng Băng muốn dung mạo có dung mạo, muốn thể lực thì có năng lực.
Lại còn là một đóa hoa tinh khiết.
Dương Hạo sao có thể để đóa hoa này rơi vào tay người khác chứ.
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?