🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 781: Đã đến nước này

Bầu không khí vốn đang hòa hoãn lại trở nên quỷ dị.

Mãi đến khi Lâm Mạt Mạt bỗng nhiên đứng dậy.

"Ông chú, nhàm chán quá! Chú bảo tài xế đưa em đi dạo phố đi!"

"Cũng được!" Dương Hạo không ngờ Lâm Mạt Mạt lại hiểu chuyện như vậy.

Tất nhiên, Lâm Mạt Mạt chỉ là không thích loại chuyện anh lừa tôi gạt này mà thôi.

Nàng thân là sát thủ, nên thích bụng dạ thẳng thắn hơn.

Nàng cũng không ngốc.

Từ khi bước vào gian phòng này, nàng có thể phát hiện ông chú này mình đang bắt chẹt vị chị gái mời mình ăn cơm này.

Mà nói đến bây giờ, mình đã ăn no rồi, cũng đến lúc cho ông chú nhà mình thời gian cá nhân.

"Chú tự về nhà nha, em đi dạo xong sẽ bảo tài xế chở về nhà luôn!"

"Ừm, không có vấn đề!" Nội tâm Dương Hạo lại giơ ngón tay cái với Lâm Mạt Mạt.

Mà Lâm Mạt Mạt đứng đưa lưng về phía Từ Băng Băng thì lại cười đầy tinh nghịch với ông chú nhà mình, chớp chớp mắt nói: "Hôn một cái rồi đi!"

Nói xong, Lâm Mạt Mạt đưa gương mặt xinh đẹp trắng nõn của mình lại gần Dương Hạo.

Mà Dương Hạo cũng không để Lâm Mạt Mạt thất vọng, hôn một cái lên mặt nàng, rồi lại dặn dò nàng: "Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại! Đừng tự làm loạn, biết chưa?"

"Ừm, yên tâm đi!" Lâm Mạt Mạt lườm ông chú nhà mình một cái.

Sao nào, sợ nàng ăn no không có việc gì nên ra ngoài giết người đỡ buồn à?

Được rồi!

Dương Hạo đúng là đã nghĩ như vậy.

Đừng thấy hôm nay Lâm Mạt Mạt mặc váy JK.

Nhưng chỉ có Dương Hạo biết, dưới lớp váy JK kia là hai thanh đao hồ điệp do hệ thống ban thưởng, ngoài ra còn có một khẩu súng ngắn tinh xảo được gắn trên bắp đùi nàng.

Lâm Mạt Mạt nói đẹp là vì bảo vệ Dương Hạo.

Thật ra nàng rất thích bộ trang bị mà Dương Hạo tặng cho mình.

Nếu không phải hôm nay ra ngoài ăn chực, có lẽ Lâm Mạt Mạt đã lên web đen để nhận nhiệm vụ để thử trang bị rồi.

"Có việc gì nhớ gọi điện thoại, hiểu chưa?"

Dương Hạo sợ Lâm Mạt Mạt không nghe lời, liên tục dặn dò.

Lâm Mạt Mạt đã đi đến gần cửa, nghe thấy Dương Hạo dài dòng thì nhịn không được mà khoát tay nói: "Được rồi được rồi, nhiều tuổi đúng là hay cằn nhằn."

"A. . ."

Dương Hạo bị Lâm Mạt Mạt mắng cho á khẩu không trả lời được.

Là chê mình nhiều chuyện?

Cô nàng này có bệnh gì mà không biết sao?

Có lẽ Dương Hạo sẽ sắp xếp vài vệ sĩ cho các bạn gái khác của mình, nhưng đối với nữ sát thủ Lâm Mạt Mạt này, thì Dương Hạo không sợ nàng gặp chuyện, hắn chỉ sợ nàng gây chuyện, sợ người khác gặp chuyện.

Chẳng qua là, bây giờ vẫn phải xử lý chuyện trước mắt rồi nói sau.

Lâm Mạt Mạt rời đi.

Rời đi trong ánh mắt khó tin của Từ Băng Băng.

Từ Băng Băng hoàn toàn không hiểu được, một loli có dáng vẻ ngoan ngoãn như Lâm Mạt Mạt, vì sao lại có thể thể hiện thái độ và khí chất không hợp như vậy.

Nhưng mặc dù Từ Băng Băng nghĩ vậy, nhưng khi Lâm Mạt Mạt rời đi, nàng cũng thở phào một hơi.

Dù sao có người ngoài ở đây, có vài lời và vài việc, Từ Băng Băng nàng không thể mở miệng được.

Thấy Lâm Mạt Mạt đã rời đi, Dương Hạo lại ra vẻ áy náy nói với Từ Băng Băng: "Xin lỗi, để cô chê cười rồi!"

"Không có gì!' Từ Băng Băng vội vàng lắc đầu.

"Chúng ta tiếp tục chủ đề vừa rồi đi!" Dương Hạo biết đã đến nước này, cũng đến lúc tướng quân ra trận rồi.

Mặc dù lần này không chắc chắn có thể làm Từ Băng Băng trở thành người phụ nữ của mình.

Nhưng với Dương Hạo thì đã đủ rồi.

Dương Hạo chưa từng lấy thế đè người, cũng không có thói quen lợi dụng người khác lúc gặp khó khăn.

Lần này, hắn chỉ hi vọng có thể cho Từ Băng Băng một bài học.

Thương trường, không hề đơn giản như Từ Băng Băng nghĩ.

"A, được!" Từ Băng Băng gật đầu một cái.

Nàng biết nên đến thì cuối cùng vẫn đến.

Thấy Dương Hạo nhìn mình bằng ánh mắt đó, Từ Băng Băng hít sâu một hơi, rồi nói với Dương Hạo: "Anh Dương, có thể cho thương mại Chúng Hợp một chút thời gian không? Chuyện hợp tác với bên Kim Đái San, tôi sẽ xử lý ổn thoải. Chỉ cần cho thương mại Chúng Hợp một chút thời gian, anh Dương nhất định sẽ thu được nhiều lợi ích hơn."

"Tôi tin cô." Dương Hạo gật đầu một cái.

Hắn cũng tin lời nói của Từ Băng Băng.

Có điều, mình thiếu tiền sao?

Giá trị thị trường là giá trị thị trường.

Tiền mặt là tiền mặt.

Thứ Dương Hạo thiếu bây giờ không phải là tiền.

Mà là các phần thưởng của cha hack.

Mà ngay khi Từ Băng Băng cho rằng chuyện này có cơ hội, thì Dương Hạo đột nhiên đổi giọng: "Tôi cũng hiểu tình hình đó, nhưng đối với tôi mà nói, sự phát triển của thương mại Chúng Hợp, hay là đưa nó lên sàn, thì có ý nghĩa gì sao? Cô hiểu lần hợp tác với gia tộc Kim Đái San sẽ mang đến bao nhiêu lợi nhuận không? Trong hai năm này, không, trong hơn một năm này, cái sản nghiệp khác của tôi sẽ sinh ra bao nhiêu lợi nhuận?"

"Không phải tôi không coi trọng thương mại Chúng Hợp, thật ra thì ngược lại, chính vì tôi nhìn thấy tầm quan trọng của nó, cho nên mới thu mua cổ phần. Tôi sẽ tiếp nhận ý kiến của cô và cha cô, nhưng bây giờ không phải lúc thực hiện."

"Từ tiểu thư, nếu như hôm nay không còn chuyện gì khác, vậy thì cứ chờ đến đại hội cổ đông rồi quyết định đi! Hôm nay cảm ơn cô đã mời, đây quả thực là một nhà hàng không tệ!"

Dương Hạo nói xong, định đứng dậy mặc âu phục, kết thúc bữa cơm hời hợt này.

Bởi vì từ đầu đến cuối, Từ Băng Băng đều không nói vào trọng điểm của Dương Hạo.

Bây giờ Dương Hạo đã là cổ đông lớn nhất của thương mại Chúng Hợp.

Nếu như hắn muốn, hắn cũng có để đưa thương mại Chúng Hợp lên sàn, mà không phải để cha con Từ Băng Băng lấy ra làm thẻ đánh bạc với mình.

Bởi vì tất cả đều là của Dương Hạo hắn, căn bản không cần cha con Từ Băng Băng nói cho hắn biết, nên phát triển thế này thế kia.

Thấy Dương Hạo muốn đứng dậy rời đi.

Từ Băng Băng đương nhiên sẽ không đồng ý, vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh Dương Hạo, kéo cổ tay Dương Hạo nói: "Dương tổng, không anh Dương, anh nghe tôi nói đã!"

Từ Băng Băng đã gấp rồi.

Nàng biết Dương Hạo nói đúng.

Hai ngày này nàng cũng điều tra về bối cảnh và thực lực của Dương Hạo.

Thật ra Dương Hạo nói không sai.

Thương mại Chúng Hợp rất có tiềm lực, nhưng nếu Dương Hạo muốn, hắn có thể dùng đủ mọi cách để lấy được lợi ích và thành công từ thương mại Chúng Hợp.

Nhưng Từ Băng Băng không giống với Từ Vệ Quốc.

Thương mại Chúng Hợp tương đương với nhà của nàng.

Loại tình cảm này không phải thứ có thể dùng tiền để cân nhắc.

Cho nên mặc kệ thế nào, Từ Băng Băng vẫn hi vọng thương mại Chúng Hợp là họ Từ, mà không phải biến thành một hơi Dương Hạo một tay che trời.

Nếu như Dương Hạo nghe ý kiến của nàng.

Nếu như thương mại Chúng Hợp có sự ủng hộ của Dương Hạo.

Như vậy thương mại Chúng Hợp tuyệt đối sẽ trở thành công ty mậu dịch thành công nhất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...