"Dương tổng, không biết đồ ăn có hợp khẩu vị của anh không?"
Cuối cùng Từ Băng Băng vẫn mở miệng.
Dù sao Từ Băng Băng cũng hiểu tính cách của Dương Hạo, nếu không tìm chút chuyện để nói, có lẽ mình sẽ lúng túng đến chết mất.
Thật ra bình thường Từ Băng Băng cũng không như vậy.
Nàng tiếp xúc với xí nghiệp gia tộc từ nhỏ, nên đã luyện được thái độ hành xử nhanh chóng gọn gàng.
Thế nhưng không biết vì sao, bắt đầu từ khi suy nghĩ trong lòng nàng thay đổi từng bước, thì nàng phát hiện mình càng ngày càng không thể bình tĩnh khi đối mặt với Dương Hạo.
"Không tệ, có thể thấy Từ tiểu thư rất có lòng."
Dương Hạo bây giờ có gì mà chưa từng ăn chứ, nhưng nói thật, bữa cơm này nhìn như không xa hoa, nhưng đồ ăn rất tinh tế, rượu ngon giá trị mấy trăm ngon, có thể thấy Từ Băng Băng đã chuẩn bị rất chu đáo.
"Dương tổng thích thì tốt rồi!"
Thấy Dương Hạo cũng coi như hài lòng, Từ Băng Băng cũng thở phào, lại mở miệng: "Dương tổng, không bằng chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện."
"Ừm!" Dương Hạo gật đầu một cái, cũng phụ họa một câu: "Một ngày không ăn gì rồi, tôi cũng hơi đói."
"Chứ sao, đói chết em rồi!" Lâm Mạt Mạt thì không già mồm, thấy cuối cùng cũng được ăn cơm, liền cầm đũa bắt đầu ăn.
"A, vị này là. . . ?"
Thấy Lâm Mạt Mạt có vẻ rất đói bụng, Dương Hạo chỉ có thể lúng túng lắc đầu.
Dù sao cũng bắt người ta ăn kẹo mút nửa ngày trời.
Ngoại trừ bổ sung chút protein ra, thì đúng là làm kho Lâm Mạt Mạt rồi.
Chẳng qua là khi Dương Hạo đang định giới thiệu Lâm Mạt Mạt.
Thì Lâm Mạt Mạt mới ăn một miếng không biết là thứ gì, lại tự mở miệng giới thiệu mình: "Là một trong số bạn gái của ông chú này! Xin lỗi chị gái, tôi đói bụng quá, nên sẽ không khách sáo!"
"A, không sai!" Dương Hạo còn có thể nói gì, chỉ có thể lúng túng phụ họa một câu.
Tất nhiên, Dương Hạo cũng không có ý định che giấu!
Mà thật ra Từ Băng Băng cũng đã đoán được thân phận của Lâm Mạt Mạt rồi, chỉ có thể cười gật đầu nói: "Đừng khách sáo, ăn nhiều một chút, nếu em thích món gì thì có thể gọi thêm, nhà hàng này có rất nhiều món đặc sắc!"
"Ừm, cảm ơn!" Lâm Mạt Mạt vừa vùi đầu ăn vừa gật nhẹ một cái.
Tiểu loli ăn cơm, không sợ người làm phiền.
Nhìn Lâm Mạt Mạt ăn cơm, Dương Hạo và Từ Băng Băng không hẹn mà cùng nhìn nhau.
Trong mắt có ý cười, cũng có chút cảm xúc không tả được bằng lời.
Nhưng vì sự thẳng thắn của Lâm Mạt Mạt, nên bầu không khí cũng hòa hoãn hơn không ít.
Từ Băng Băng đang định mở miệng, Dương Hạo đã mở miệng trước: "Từ tiểu thư không cần khách sáo như vậy, hai ta không phải mới gặp lần đầu, cứ gọi tôi là Dương Hạo hoặc anh Dương là được! Hôm nay cô mời tôi ăn cơm, tôi cũng có thể đoán được nguyên nhân, không bằng chúng ta cứ nói thẳng đi! Cô muốn nói gì thì cứ thẳng thắn là được!"
Dương Hạo cũng không muốn vòng vo lằng nhằng với Từ Băng Băng.
Dương Hạo rất không thích loại cảm giác này.
Mà Từ Băng Băng nghe Dương Hạo nói vậy, nội tâm cũng cảm thấy thoải mái hơn chút.
Khuôn mặt lạnh lùng cũng tan ra không ít, bình tĩnh lại thì mỉm cười với Dương Hạo, nói: "Vậy cũng được, nếu Dương tổng. . . anh Dương đã nói vậy, thì tôi cũng không vòng vo."
"Vậy thì tốt!" Dương Hạo nói xong, cũng học theo Lâm Mạt Mạt, bắt đầu gắp đồ ăn nhét vào miệng.
"Không thể không nói, đồ ăn ở đây quả thật không tệ!"
Đây không phải Dương Hạo nịnh nọt, mà đồ ăn ở nhà hàng này đúng là rất ngon.
"Ha ha, anh Dương thích thì tốt!" Từ Băng Băng biết Dương Hạo không hề nói dối, trong lòng cũng cảm thấy rất thoải mái.
Dù sao cho đến bây giờ, Dương Hạo đều không làm bộ, có gì nói đó.
Như vậy tốt hơn nhiều đàm phú nhị đại chỉ có vẻ ngoài, bên trong loại toàn là dối trá.
Nếu như. . . nếu như bên cạnh Dương Hạo không có những cô gái kia thì càng tốt hơn.
Từ Băng Băng bất tri bất giác lại nghĩ đến các cô gái bên cạnh Dương Hạo.
Nhất là con bitch Kim Đái San vừa rời đi, lại có một tiểu loli đi theo Dương Hạo.
Chẳng qua là Từ Băng Băng không biết, Lâm Mạt Mạt là loli giả, người ta đã 20 rồi.
Đây chỉ là sở thích cá nhân của Lâm Mạt Mạt, nàng thích mặc những trang phục loli này mà thôi.
"Từ tiểu thư, có ý nghĩ gì thì cứ nói thẳng đi!"
Dương Hạo ăn hai miếng liền giơ tay ra hiệu, để Từ Băng Băng nói vào chủ đề chính.
Mà Từ Băng Băng cũng không vội, nàng rót cho Dương Hạo một chén rượu trắng, đồng thời cũng rót cho mình một chén đầy, sau đó mới lên tiếng: "Đã gọi là anh Dương rồi, người nhà đều gọi tôi là Băng Băng, anh Dương cứ gọi tôi là Băng Băng đi!"
"Ừm, Băng Băng!" Dương Hạo cố nén khóe miệng nhếch lên của mình.
Việc này. . . hẳn là ổn rồi.
Nhưng Dương Hạo cũng không thể hiện ra ngoài.
Cầm chén rượu trắng Từ Băng Băng mới rót cho, uống một ngụm.
Rượu ngon!
Mà Từ Băng Băng thấy Dương Hạo uống một ngụm, cũng không cam lòng yếu thế, nàng cũng uống một ngụm nhỏ rồi mới nói: "Anh Dương, chắc anh cũng biết tôi tìm anh là vì chuyện bên thương mại Chúng Hợp. Thật ra lần này đến đây, tôi muốn biết anh định xử lý việc của thương mại Chúng Hợp như thế nào?"
Dương Hạo ngẩng đầu nhìn Từ Băng Băng ngồi ngay ngắn như tiểu thư khuê các ở đó.
Không ngờ cô nàng này lại uống rượu trắng với mình.
Đây là rượu 52 độ đấy!
Nhưng Dương Hạo cũng không nghĩ nhiều.
Uống nhiều cũng là việc tốt.
"Ừm. . ." Dương Hạo giả bộ trầm ngâm, sau đó nói với Từ Băng Băng: "Thật ra thu mua cổ phần của thương mại Chúng Hợp cũng là vì phát triển sự nghiệp trong tương lai, tuy hợp tác với gia tộc Kim Đái San là trùng hợp, nhưng cũng coi như đánh bừa mà trúng."
"Cục Quốc An. . . khụ khụ, Băng Băng, có một vài việc, cô chỉ nghe một chút là được rồi!"
Dương Hạo cố tình nhắc đến cục Quốc An.
Quả nhiên, sau khi Từ Băng Băng nghe Dương Hạo nhắc đến cục Quốc An, thì biểu cảm của nàng lập tức trở nên nghiêm túc.
"Anh Dương, anh nói cục Quốc An cũng tham gia vào chuyện này?"
Nội tâm của Từ Băng Băng rất khiếp sợ.
Có le rất nhiều dân chúng sẽ xa lạ với cục Quốc An.
Nhưng với các tập đoàn lớn đứng trên đỉnh cao của thương nghiệp như các nàng, đều hiểu được đây chính là một cơ cấu của quốc gia, tuy họ không quản lý giới kinh doanh, nhưng hễ dính dáng đến cục Quốc An, thì đều đại biểu cho quyền lực tuyệt đối.
"Xem như vậy đi, cô cũng biết quan hệ của hai nước rồi đấy! Đây là ý của phía trên, chỗ tôi thì có thể giúp thì giúp, cũng coi như nể mặt cục Quốc An. Về phần bên cô, cũng là vì phát triển nghiệp vụ thôi, tôi thật sự không có ý gì khác!"
"Bản thân tôi là người Giang Thành, mà thương mại Chúng Hợp nhà cô lại là tập đoàn mậu dịch lớn nhất ở đây, cho nên. . . mọi chuyện chính là như vậy!"
Dương Hạo cũng nói thật.
Đương nhiên, dù sao hắn cũng không thể nói chuyện cha hack cho Từ Băng Băng biết, đúng không!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?