Giang Thành.
Cửa ra vào một nhà hàng riêng tư.
Những nhà hàng riêng tư thế này vốn tương đối vắng vẻ, hôm nay lại nghênh đón một chiếc xe sang Rolls Royce chống đạn.
Nhưng khiến người ta bất ngờ là, đôi nam nữ xuống xe lại ăn mặc rất kỳ lạ.
Cũng không phải loại như HKT, mà là làm cho người ta cảm thấy quái dị.
Nam coi như đẹp trai, mặc âu phục quý giá, khí thế cao quý trang nhã.
Mà nữ, à không, phải nói là cô bé.
Một bộ JK, hai đuôi ngựa, miệng còn ngậm kẹo mút.
Đôi tất đen bao bọc đùi ngọc, dưới chân là đôi giày da nhỏ sáng bóng.
Thể hiện vẻ xinh đẹp, đáng yêu, ngây thơ, lại hơi gợi cảm của một thiếu nữ.
Mà tổ hợp quái dị này, người không biết còn tưởng là đôi cha con.
Thế nhưng nhìn động tác thân mật và nắm tay của hai người.
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng là cha nuôi đưa con gái gái đến ăn cơm và trang bức.
Nhưng cũng may là, nhà hàng riêng tư này ở một nơi khá vắng vẻ, hơn nữa giờ này cũng không nhiều người qua lại.
Trên đường cái rộng rãi, ngoại trừ chiếc Rolls Royce này thì không có mấy người đi ngang qua.
"Chào ngài, xin hỏi là Dương tiên sinh ư?"
"Đúng!"
Dương Hạo vừa đưa Lâm Mạt Mạt đi vào thì đã có nhân viên tiến lên đón.
Dương Hạo quan sát nhà hàng này một chút, không tính là xa hoa, nhưng lại cực kỳ trang nhã.
Hơn nữa nhìn qua, ngoại trừ mình và Lâm Mạt Mạt thì Dương Hạo không nhìn thấy một vị khách nào.
Xem ra Từ Băng Băng đã bao hết cả nhà hàng rồi.
"Dương tiên sinh, mời đi bên này! Từ tiểu thư đã chờ ngài!"
"Được!" Dương Hạo cũng không nói gì, gật đầu rồi kéo Lâm Mạt Mạt đi theo nhân viên phục vụ.
"Người có tiền đúng là khác biệt, ăn một bữa cơm mà còn nhiều trò như vậy!"
Lâm Mạt Mạt ngậm kẹo mút, quan sát nhà hàng riêng tư này rồi lẩm bẩm một câu.
Nghe thấy Lâm Mạt Mạt nói vậy, khóe miệng Dương Hạo hơi cong lên: "Không thích kẻ có tiền?"
"Lúc trước không thích, nhưng giờ thì thích!" Lâm Mạt Mạt rất ngay thẳng.
Lúc trước nàng đúng là không thích, gia tộc sát thủ nhà nàng làm cái gì?
Không phải là vì tiền sao?
Chẳng lẽ là làm vì tình cảm?
Dẹp đi!
Thân là sát thủ, nhiệm vụ tất nhiên là quan trọng, nhưng nếu không có tiền công xứng đáng, có sát thủ nào sẽ nhận nhiệm vụ?
Thật ra tất cả mọi người đều như nhau.
Không phải cầu danh, thì chính là cầu lợi.
Mà sát thủ, đương nhiên chính là vì lợi.
Có điều, nước Hoa bây giờ cũng coi như một nước phát triển mạnh, công việc sát thủ này cũng khó làm.
Cho nên Lâm gia mới đầu nhập vào chính phủ.
Mà cũng bởi vì hiểu điểm này, nên Lâm Mạt Mạt mới ghét kẻ có tiền, những năm qua nàng nhận nhiệm vụ, một là phát tiết bất mãn trong lòng mình, hai chính là chơi.
Đúng, nàng nhận nhiệm vụ chính là chơi!
Nhưng bây giờ, từ sau khi thấy được sức mạnh của 'năng lực tiền giấy'.
Lâm Mạt Mạt biểu thị, nàng cũng thích tiền.
10 tỷ, nói lấy ra là lấy ra.
Chuyện nàng không làm được, Dương Hạo chỉ gọi một cú điện thoại là xử lý xong.
Có câu thế nào nhỉ?
Tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì tuyệt đối không làm được gì cả.
"Cho anh số tài khoản của em, anh sẽ chuyển cho em 100 triệu tiêu vặt!"
Dương Hạo không sợ bạn gái mình thích tiền, chỉ sợ bạn gái không thích tiền.
Nếu Lâm Mạt Mạt đã thích tiền, vậy cho nàng là được.
"Vậy em không khách khí nha!" Thấy Dương Hạo vứt cho mình 100 triệu để tiêu vặt, Lâm Mạt Mạt cũng không khách khí.
Chẳng qua là cuộc đối thoại của hai người làm nhân viên phục vụ phía trước ngẩn ngơ.
Trời ạ!
100 triệu tiêu vặt?
Đại ca, đùi ngài còn thiếu đồ trang sức không?
Nhân viên phục vụ tất nhiên sẽ không cho rằng Dương Hạo nói đùa.
Người ta đi Rolls Royce đến, hơn nữa còn được đại tiểu thư Từ Băng Băng của tập đoàn mậu dịch lớn nhất Giang Thành đặt cả nhà hàng để mời khách.
100 triệu, đúng là không phải nói đùa.
Nhưng nhân viên phục vụ cũng chỉ nghĩ mà thôi.
Nàng không cho rằng chút sắc đẹp của mình có thể trở thành vật trang sức của một đại nhân vật như vậy.
Không nói đến Từ tiểu thư xinh đẹp như tiên kia.
Ngay cả tiểu loli bên cạnh người ta thôi, cũng đã không kém hơn Từ đại tiểu thư rồi.
"Dương tiên sinh, đã đến rồi! Từ tiểu thư ở bên trong, tôi không quấy rầy nữa!"
Nhân viên đưa Dương Hạo và Lâm Mạt Mạt đến trước một gian phòng có tên "Xuân Hoa", sau đó cung kính đứng qua một bên.
"Cảm ơn!"
Dương Hạo khách khí gật đầu với nhân viên phục vụ một cái, rồi kéo tay Lâm Mạt Mạt và đẩy cửa gian phòng này.
Mà khi Dương Hạo đẩy cửa ra, cũng không nhìn thấy Từ Băng Băng, mà là một bình phong to lớn che khuất tầm mắt.
"Là Dương tổng ư?"
Theo tiếng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, sau đó là tiếng giày cao gót gõ lên mặt đất.
Chỉ mấy giây sau, khi Dương Hạo dẫn Lâm Mạt Mạt vòng qua tấm bình phong, lập tức đối mặt với Từ Băng Băng đang chạy đến.
"A!"
Đột nhiên xuất hiện cảnh đối mặt, khiến Từ Băng Băng đang lo lắng suýt nữa nhào vào ngực Dương Hạo.
Nhưng dù không nhào vào ngực Dương Hạo, thì khoảng cách của hai người cũng rất gần nhau.
Dương Hạo nhìn Từ Băng Băng rõ ràng đã ăn mặc tỉ mỉ ở trước mắt, thậm chí còn ngửi thấy mùi hương hoa nhài nhàn nhạt.
Thật đẹp!
Đây là cảm nhận trực quan nhất của Dương Hạo với Từ Băng Băng trước mắt.
Chiếc kính gọng vàng trên mũi ngọc tinh xảo của nàng đã biến mất, thay vào đó là một cặp kính sát tròng.
Trang điểm nhẹ nhàng thanh nhã, phối hợp một bộ váy nhạt màu.
Trước kia nàng giống như một quản lý xinh đẹp mà lạnh lùng, còn bây giờ thì giống như một tiểu tiên nữ nhà bên.
Nhưng không giống với thái độ quan sát của Dương Hạo.
Khi Từ Băng Băng nhìn thấy Dương Hạo, mặc dù nàng hơi thất thần trong giây lát, nhưng sau khi nàng nhìn thấy cô gái phía sau Dương Hạo, thì lập tức không bình tĩnh được nữa.
Từ Băng Băng tuy không hiểu vì sao Dương Hạo muốn dẫn người theo.
Nhưng khi nhìn thấy Dương Hạo thật sự dẫn theo một cô em xinh đẹp như vậy, trong lòng nàng vẫn không khỏi cay mũi.
Ngay cả Từ Băng Băng cũng không hiểu vì sao mình lại có cảm giác hoang đường này.
"Dương tổng, chúng ta vào rồi nói chuyện đi!'
Từ Băng Băng cảm thấy không khí hơi vi diệu, liền vội vàng điều chỉnh tâm lý của mình, lùi lại một bước rồi mời Dương Hạo và Lâm Mạt Mạt đi vào, vừa ăn vừa trò chuyện.
"Được!"
Dương Hạo cũng không nói gì, gật đầu rồi đi theo Từ Băng Băng vào trong.
Nhưng sau khi ba người ngồi xuống, bầu không khí lại trở nên hơi lúng túng.
Từ Băng Băng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Mà Dương Hạo thì vẫn luôn quan sát biểu cảm của Từ Băng Băng.
Có lẽ chỉ có một mình Lâm Mạt Mạt là nhìn thức ăn trên bàn.
Cũng không thể trách nàng được, ông chú Dương Hạo quá ra sức cày cấy, nên nàng thật sự rất đói.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?