🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 777: Mang tiểu loli đến chỗ hẹn

Từ Băng Băng đứng trong phòng mình chọn quần áo, rõ ràng là đã sững sờ trước câu đáp lại của Dương Hạo.

Dẫn người theo?

Dẫn ai?

Trai hay gái?

Kim Đái San đã trở về nhà xử lý chuyện của gia tộc rồi cơ mà?

Giờ phút này, không biết vì sao mà nội tâm của Từ Băng Băng lại hơi mừng rỡ, đồng thời cũng hơi mất mát.

Mừng rỡ là vì, mình sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Dù sao cũng có ví dụ của Kim Đái San, hai người này chỉ trong quán bar một lúc mà đã có chuyện rồi.

Nàng sợ mình hẹn Dương Hạo ăn cơm thì sẽ là dê vào miệng cọp.

Mà mất mát là vì nàng không hiểu được chiêu trò của Dương Hạo.

Nếu Dương Hạo có ý với mình thật, vậy bữa cơm này tuyệt đối là một cơ hội tốt hiếm có.

Thế nhưng mà . . .

Được rồi!

Từ Băng Băng không hiểu, nhưng Từ Băng Băng biết rõ, cơ hội không chờ người.

Chờ ngày mai khi thương mại Chúng Hợp mở đội hội cổ đông, cha của nàng sẽ gánh chịu áp lực rất lớn.

"Không sao! Chỉ cần Dương tổng có thể nể mặt và xuất hiện, thì tôi đã rất thỏa mãn rồi!"

"Ha ha!" Dương Hạo cầm điện thoại đi ra khỏi phòng tập, đồng thời nói: "Vậy chốt thế nhé! Thời gian và địa điểm do cô chọn, báo cho tôi là được!"

Dương Hạo bây giờ cũng không suy đoán Từ Băng Băng đang nghĩ gì.

Bởi vì quyền chủ động nằm trong tay hắn.

"Được! Vậy tôi sẽ nhắn cho Dương tổng sau! Lát nữa gặp lại!"

"Bye!" Nói xong, Dương Hạo nhếch miệng cười nhìn điện thoại.

Xem ra, NPC số 10 cũng không thoát được khỏi lòng bàn tay mình rồi!

Haiz, dạo này cũng quá bận rộn rồi.

Cha hack, hay là cho cái kỹ năng phân thân đi.

Quá nhiều bạn gái cũng không phải chuyện tốt nha!

Tất nhiên, Dương Hạo cũng chỉ nghĩ mà thôi, nếu như có loại kỹ năng như phân thân thật, Dương Hạo sẽ cảm thấy rất kỳ quặc, không hiểu là ai chơi ai nữa.

Hiện giờ chỉ có thể chịu vất vả một chút.

Về bên Hàn Quốc, có lẽ Tiêu Mỹ Anh sắp xử lý xong rồi.

Hai ngày này, cố gắng giải quyết NPC số 10, tiếp đó trở về Hỗ Thành một chuyến, thăm tiểu công chúa và cô em vợ nhà mình.

Nghĩ đến đây, Dương Hạo đã về đến phòng ngủ.

Nhìn Lâm Mạt Mạt đang ngủ ngon.

Thật ra Dương Hạo không có tình cảm nam nữ với Lâm Mạt Mạt, sau khi hiểu rõ Lâm Mạt Mạt thông qua kỹ năng lắng nghe tiếng lòng, Dương Hạo càng nhiều là đồng tình và trìu mến với Lâm Mạt Mạt.

Dù sao hắn cũng từng trải qua việc phá sản và phản bội.

Mà Lâm Mạt Mạt thì có một tuổi thơ đầy ám ảnh.

Dùng một câu để hình dung, đó chính là ông nội không thương, bà nội không thích, cha mặc kệ, mẹ thiên vị.

Đây chính là tuổi thơ của Lâm Mạt Mạt.

"Mạt Mạt, Mạt Mạt!"

"A, người ta không chịu được nữa. . ."

Cảm nhận được hơi thở của Dương Hạo, Lâm Mạt Mạt thân là sát thủ nên lập tức tỉnh lại.

Nhưng cũng là vì cảm nhận được hơi thở của Dương Hạo, nên Lâm Mạt Mạt chỉ líu ríu một câu, rồi lập tức kéo tay của Dương Hạo vào giữa đôi A của mình.

Nàng thật sự quá mệt mỏi, còn mệt hơn và thời gian huấn luyện.

Dù nàng đã ngủ mấy tiếng, nhưng loại mệt mỏi kia vẫn chưa chịu rời đi.

"Ngoan! Có người mời cơm, anh dẫn em đi ăn cơm!"

Dương Hạo có chút buồn cười nhìn Lâm Mạt Mạt đang nũng nịu với mình.

Lâm Mạt Mạt bây giờ hoàn toàn không giống với thiếu nữ sát thủ biến thái và điên điên khi ở khách sạn.

Có điều, bây giờ mới là một mặt chân thật nhất của Lâm Mạt Mạt.

Mà vẻ điên cuồng lúc trước, chỉ là chiếc mặt nạ để nàng che giấu nội tâm đau đớn và khổ sở của mình mà thôi.

"Em không đói. . ." Lâm Mạt Mạt còn chưa nói xong, thì cái bụng trắng nõn của nàng đã kháng nghị.

"Ùng ục. . ."

Không đói bụng là giả.

Không muốn nhúc nhích mời là thật.

"Ha ha, em xem đi, bụng của em cũng kháng nghị rồi đấy!"

Dương Hạo cũng bật cười khi nghe thấy tiếng động này.

Mà Lâm Mạt Mạt có vẻ hơi xấu hổ, thở phì phò ngồi dậy, mặc cho chiếc chăn tơ lụa trượt xuống từ trên đôi A của nàng.

"Đáng ghét! Không thể để người ta nghỉ ngơi một lúc sao!"

Lâm Mạt Mạt tức giận nhìn Dương Hạo.

Ông chú này không biết thương tiếc gì cả.

Người ta chỉ kể một câu chuyện, ông chú này nhất định đòi giao lưu sâu hơn.

Hơn nữa còn nói gì mà loli có ba chỗ tốt.

Đúng là ông chú biến thái.

Nói mình biến thái, ông chú này còn biến thái hơn mình.

Nghĩ đến chuyện Dương Hạo từng làm với mình.

Khuôn mặt trắng nõn của Lâm Mạt Mạt chợt đỏ lên.

"Được rồi! Là anh sai, nhưng có người hẹn anh ăn cơm, hơn nữa còn là con gái, sợ em nghĩ nhiều nên mới gọi em đi cùng!"

Dương Hạo thừa nhận mình biến thái, nhưng hắn vừa mới thương yêu tiểu loli này, sao có thể để nàng ở nhà một mình được.

"Coi như có chút lương tâm!" Thấy Dương Hạo nói vậy, Lâm Mạt Mạt cũng buông tha cho Dương Hạo.

Đồng thời nội tâm của Lâm Mạt Mạt cũng thấy ngọt ngào.

Tuy ông chú này rất háo sắc, nhưng có thể ở bên cạnh Dương Hạo, Lâm Mạt Mạt cũng thấy rất thỏa mãn.

"Ông chú, nên mặc gì ra ngoài bây giờ?"

Lâm Mạt Mạt đứng lên thì mới phát hiện.

Hình như mình không có bộ quần áo nào để đi ra ngoài với Dương Hạo.

Bộ đồng phục khách sạn thì nàng vứt đi từ lâu rồi.

Mà bộ váy JK gợi cảm kia cũng bị ông chú này xé rách hết rồi.

Nghĩ đến những bộ quần áo tìm thấy trong nhà Dương Hạo, tiểu loli biểu thị không thích.

Hơn nữa đại đa số đều là quần áo tình thú, gợi cảm.

Hừ!

Nhưng Mạt Mạt lại thích ông chú biến thái này.

"Ha ha, đơn giản!' Dương Hạo nhìn vẻ mặt ai oán của Lâm Mạt Mạt, lập tức lấy điện thoại ra.

Chẳng phải là quần áo thôi sao.

Với Dương Hạo bây giờ, chỉ cần một cú điện thoại, mặc kệ là kiểu dáng gì, bao nhiêu tiền, thương hiệu nào, tất cả đều sẽ giao hàng đến tận cửa.

Dương Hạo gọi điện thoại, nói vài câu rồi đưa điện thoại cho Lâm Mạt Mạt, nói với nàng: "Thích kiểu dáng gì thì cứ nói với họ là được, lát nữa sẽ có người mang đến!"

"Vậy em sẽ không khách sáo!" Lâm Mạt Mạt vẫn luôn ở bên cạnh Dương Hạo, nên cũng không khách sáo với vị đại gia bỏ 10 tỷ để giết người này.

Nàng nhận điện thoại, bắt đầu mua sắm như một vị đại tiểu thư.

Mà Dương Hạo, nhìn thấy Lâm Mạt Mạt đã hoàn toàn tiến vào nhân vật bạn gái của mình thì cũng rất vui mừng.

Haiz!

Sức hút của mình quá mạnh mà!

"Anh đi tắm, em chọn xong cũng đi tắm đi!"

"Ông chú, tắm một mình hay là hai mình?" Lâm Mạt Mạt mở miệng hỏi Dương Hạo, không thèm che ống nói của điện thoại.

"Em có muốn đi ăn cơm nữa không?" Dương Hạo không nói gì, chỉ liếc nhìn Lâm Mạt Mạt một cái.

Thấy nàng cười xấu xa, cũng chỉ có thể quay người rời đi.

Tiểu loli này, vẻ ngoài của nàng thì ngây thơ trong sáng, nhưng trong lòng thì lại là một tiểu ác ma.

Là một tiểu ác ma giết người!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...