Cúp máy, Dương Hạo ôm cơ thể mảnh mai của Lâm Mạt Mạt vào lòng, đồng thời nâng cằm của nàng lên, nói: "Một tháng, cũng không lâu nhỉ!"
"Không lâu! Mấy năm còn chờ được, cho tên kia sống thêm một tháng đi!"
Lâm Mạt Mạt cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của Trần Lỗi và Dương Hạo, nên cũng không có ý kiến gì với một tháng, thậm chí còn cảm thấy quá nhanh.
Lâm gia, có lẽ không tính là gì với một quốc gia.
Nhưng đối với người bình thường, nó tuyệt đối là một gia tộc không thể trêu vào.
Dù là một chút gia tộc nhiều tiền lắm của, gặp phải loại gia tộc sát thủ này thì cũng chỉ có thể trốn tránh.
Có lẽ chỉ có loại người lỗ mãng như Dương Hạo mới sẽ liều lĩnh trêu chọc chúng.
Giờ phút này, Lâm Mạt Mạt rất cảm động với tất cả những thứ Dương Hạo làm cho mình.
Thật ra nàng cũng không ôm hi vọng gì với Dương Hạo.
Thế nhưng cũng vì không ôm hì vọng gì, nên khi Dương Hạo đáp ứng nàng, thì nàng mới cảm động.
Dù cho không làm được, nhưng tối thiểu nhất thì Dương Hạo cũng đáp ứng nàng mà không hề do dự.
Đây mới là nguyên nhân Lâm Mạt Mạt chủ động hiến thân.
Mà kết quả là, Dương Hạo không chỉ xử lý ổn thỏa, mà còn làm rất xinh đẹp.
Nghĩ đến quan hệ mà Dương Hạo sử dụng, cục Quốc An, 10 tỷ.
Vậy là đã có thể xử lý dễ dàng.
Mình chỉ cần chờ ở nhà, là đã có thể báo thù cho chị gái.
Lâm Mạt Mạt cảm giác tất cả đều như nằm mơ vậy.
"Ông chú, chú muốn nghe chuyện của em không?"
Lâm Mạt Mạt bị cảm động, hiện giờ nàng chỉ muốn kể ra tất cả ủy khuất và gian nan trong lòng.
"Tất nhiên!"
Dương Hạo vuốt ve da thịt trắng nõn của Lâm Mạt Mạt.
Dương Hạo biết, khi Lâm Mạt Mạt đồng ý nói về quá khứ của mình cho hắn biết, cũng là lúc nàng đã hoàn toàn thuộc về mình.
Trong phòng khách rộng rãi, sô pha xốc xếch, hai trái tim nóng rực.
Lâm Mạt Mạt nằm trong ngực Dương Hạo, không ngừng nói về quá khứ của mình.
Thật ra Lâm Mạt Mạt tuy có hận cha mẹ mình, nhưng dù sao nàng cũng sinh ra ở trong một gia tộc như vậy, coi như là hận, Lâm Mạt Mạt cũng chỉ có thể hận loại gia tộc này.
Cha mẹ nàng là như thế, ông nội nàng cũng là như vậy, cho dù là chị gái nàng thì cũng là như thế.
Đây chính là bi ai của một gia tộc sát thủ.
Cho nên khi Dương Hạo hỏi, Lâm Mạt Mạt chỉ nói Lâm Thiên là kẻ thù của mình.
Bởi vì tên này đã dùng địa vị trong gia tộc để đùa giỡn chị gái nàng, thậm chí gián tiếp hại chết chị gái nàng.
Lâm Mạt Mạt nói rất nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, tuổi thơ của người khác là ấm áp và vui sướng, tuổi thơ của nàng thì chỉ có những bài huấn luyện vô tình và giết chóc.
Dù cho nàng đã lớn lên, dù gia tộc đã đầu nhập vào quốc gia, thì trong gia tộc vẫn đấu tranh trong tối và ngoài sáng không ngừng nghỉ.
Mà chị gái của nàng thì xảy ra chuyện gì gia tộc đầu nhập vào chính phủ.
"Ông chú, cảm ơn chú!"
Lâm Mạt Mạt nói xong, khóe mắt của nàng đã hiện đầy nước mắt.
Mà Dương Hạo thì rất đau lòng, dùng sức ôm nàng vào ngực an ủi: "Yên tâm đi Mạt Mạt! Sau này cuộc sống của em chỉ có vui sướng, chỉ cần em thích thì em có thể làm bất cứ chuyện gì! Anh cam đoan là như vậy!"
Dương Hạo rất thương Lâm Mạt Mạt.
Lâm Mạt Mạt có dung mạo còn xinh đẹp hơn tiểu bạch hoa Trần NHược Hàm, nhưng mỗi người một mệnh.
Đây chính là khác biệt giữa người và người.
Nhớ lại mình trước kia, nếu không có cha hack, không phải mình cũng giống như vậy sao, bị người yêu vứt bỏ, chỉ còn hai bàn tay trắng.
"Ừm!" Lâm Mạt Mạt rất cảm động, cơ thể mảnh mai mềm mại rúc vào trong ngực Dương Hạo.
Giờ phút này.
Lâm Mạt Mạt đã tìm thấy cảng tránh mưa tránh gió cho mình.
Chẳng qua là, khi Dương Hạo và Lâm Mạt Mạt đang cảm nhận nhiệt độ cơ thể nhau, thì lại có người đang náo động vì hành động của Dương Hạo.
"Cái gì? Cha, Dương Hạo lại thu mua 40% cổ phần của thương mại Chúng Hợp nhà ta?"
Giang Thành, Từ gia.
Trong biệt thự xa hoa, Từ Băng Băng nhìn cha mình với vẻ không thể tin nổi.
Chỉ mới một ngày.
Một ngày ngắn ngủi, Dương Hạo dĩ nhiên lại thu mua 40% cổ phần của tập đoàn, nhanh đến mức cha con Từ gia không phát hiện, thậm chí còn không hiểu rõ tình hình.
Cộng thêm 20% lúc trước, như vậy hiện giờ Dương Hạo đã là cổ đông lớn nhất của thương mại Chúng Hợp.
"Ừ!" Từ Vệ Quốc chỉ ừ một tiếng.
Ông không lộ vẻ khiếp sợ và khó tin giống như con gái mình.
Ông ngang dọc thương trường mấy chục năm, có sóng gió gì mà Từ Vệ Quốc ông chưa trải qua?
Tuy lần này đao của Dương Hạo đã chém trúng động mạch chủ của Từ Vệ Quốc, nhưng không đại biểu cho việc ông không còn đường sống.
"Băng Băng! Giúp cha liên hệ với Dương Hạo đi! Cha muốn gặp cậu ta một lần!"
Từ Vệ Quốc biết, muốn xoay chuyển thế cục này, không gặp Dương Hạo là không thể nào.
"Cha, hay là. . . hay là để con đi gặp Dương Hạo trước đi! Con cảm thấy. . ."
"Được rồi!" Từ Vệ Quốc cắt ngang lời nói của Từ Băng Băng.
Bởi vì ông biết con gái mình muốn nói gì.
Vẫn là câu nói kia, bảo Từ Vệ Quốc bán con gái cầu vinh, ông tuyệt đối không làm được.
Dương Hạo cầm 60% cổ phần thì sao, mình còn gần 40% cổ phần mà.
Dù Dương Hạo có mạnh hơn nữa, có bối cảnh cứng hơn nữa, thì Từ Vệ Quốc ông cũng không phải hổ giấy.
Cùng lắm thì nghỉ hưu sớm thôi.
Mặc dù có chút không nỡ, dù sao đây cũng là sản nghiệp do vài đời gây dựng lên.
Nhưng nếu bảo ông cúi đầu, vậy thì không thể nào.
"Cha. . ." Đối với việc cha cắt đứt lời nói của mình, Từ Băng Băng rất cảm động.
Từ thái độ cứng rắn của cha, nàng đã hiểu địa vị của mình trong lòng ông.
Tuy nhiên, cứng rắn là không giải quyết được vấn đề.
Nghĩ đến cú điện thoại của Kim Đái San lúc giữa trưa.
Nếu xuất phát từ góc độ lợi ích, vậy hành trình đến nước Hoa của Kim Đái San có thể nói là kiếm mạnh.
Không chỉ là 35 tỷ đầu tư từ Dương Hạo, mà còn kiếm được món quà cá nhân gần chục tỷ.
Cổ phần xưởng sắt thép và 5 tỷ tiền tiêu vặt.
Được rồi!
Nói là tiền tiêu vặt cho Kim Đái San, nhưng Từ Băng Băng biết, đó là Dương Hạo biến tướng ủng hộ gia tộc Kim Đái San.
Xin hỏi, có người phụ nữ nào có thể từ chối một người đàn ông như Dương Hạo?
Muốn mặt có mặt, muốn tiền có tiền, lại biết thương yêu phụ nữ, đồng thời còn đang ở độ tuổi mê người nhất.
Trầm ổn, hào phóng, lại biết cách làm người phụ nữ của mình vui sướng.
Nếu nói Từ Băng Băng không hâm mộ Kim Đái San, thì là không thể nào.
Nếu như bắt buộc phải tìm khuyết điểm trên người Dương Hạo, vậy chính là hắn có quá nhiều ưu điểm, nhiều đến mức được quá nhiều cô gái ủng hộ và theo đuổi.
Mà đây chính là nhược điểm của Dương Hạo.
Nếu như Dương Hạo không có cô bạn gái nào bên cạnh.
Từ Băng Băng tự hỏi bản thân, nàng tuyệt đối sẽ không từ chối việc trở thành một nửa khác của một người đàn ông như vậy.
Nhưng bây giờ, hai ngày này Từ Băng Băng vẫn luôn suy nghĩ, nếu như muốn thương mại Chúng Hợp tiến thêm một bước, gia tộc cố gắng là ắt không thể thiếu.
Nhưng phải cố gắng mấy đời mới có thể bước thêm một bước dài, trở thành tập đoàn mậu dịch số một cả nước, thậm chí là hàng đầu thế giới.
Mà bây giờ, Từ Băng Băng đã nhìn thấy Kim Đái San đi đường tắt, chớp mắt đã thay đổi cục diện của gia tộc.
Cho nên Từ Băng Băng cũng đang cân nhắc, mình có nên đi đường tắt một lần hay không?
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?