🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 774: Lại tiết kiệm tiền

"Anh Trần, vậy. . . không dễ làm à?"

Dương Hạo nghe thấy Trần Lỗi kêu lên thì cố nén cười, thận trọng hỏi một câu.

Dù sao bây giờ Lâm Mạt Mạt đã là người của mình.

Hắn cũng đã đáp ứng nàng rồi, mặc kệ chuyện này có làm được hay không, thì vẫn phải nói qua với Trần Lỗi.

"Mẹ. . ." Trần Lỗi đang định mắng chửi, nhưng nghĩ đối phương là Dương Hạo, liền nhịn xuống.

Nhưng dù vậy, Trần Lỗi vẫn thở phì phò nói với Dương Hạo: "Thù rất sâu?"

"A, dù sao cũng không cạn!" Dương Hạo lập lờ nước đôi.

Trầm mặc giây lát, Trần Lỗi hỏi lại một câu: "Nhất định phải làm vậy?"

"Nếu anh Trần không tiện, tôi có thể tự làm!"

Câu trả lời của Dương Hạo đã thể hiện thái độ của mình.

Chính là việc này không cần thương lượng.

"Phù!"

Bên kia, Trần Lỗi thở dài một hơi.

Trần Lỗi đang cân nhắc, việc này nên làm thế nào.

Trước mặt cục Quốc An, Lâm gia mặc dù cũng có chút căn cơ và gốc rễ, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.

Muốn chơi Lâm gia, cục Quốc An chỉ cần nói một câu là được.

Chẳng qua là, muốn chơi chết vị gia chủ đương nhiệm này của Lâm gia, thì cục Quốc An nhất định phải có một câu trả lời rõ ràng.

"Cậu đừng làm càn!" Trần Lỗi cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Chẳng qua là, dù đã thỏa hiệp nhưng vẫn phải để Dương Hạo mất chút máu.

"Vậy không thì làm sao bây giờ? Bạn gái tôi không thể chịu ủy khuất như vậy được!"

Thái độ của Dương Hạo rất cứng rắn, hắn nhất định phải xử lý việc này.

Mà Lâm Mạt Mạt, sau khi cảm nhận được thái độ cứng rắn của Dương Hạo, cùng với thái độ khi ở cùng mình, nàng lập tức cảm động đến rối tinh rối mù.

Nghĩ nhiều năm qua, ngoại trừ cảm nhận được chút ấm áp từ chỗ chị gái, thì bây giờ, cuối cùng nàng lại được cảm nhận sự ấm áp và quan tâm.

Mà nàng cũng hiểu ra, vì sao Dương Hạo có nhiều bạn gái như vậy rồi, mà vẫn có rất nhiều phụ nữ như thiêu thân lao đầu vào lửa.

"Ông chú. . ."

Loại cảm động này, khiến Lâm Mạt Mạt không nhịn được mà gọi một tiếng.

Mà Dương Hạo thì chỉ mỉm cười đầy dịu dàng với nàng, đồng thời vỗ vỗ tay ngọc của nàng, biểu thị mình sẽ thực hiện lời hứa với nàng.

Trần Lỗi nghe điện thoại cũng bị nhét cơm chó.

"Cậu thật là. . . Tôi sẽ cố gắng hết sức, chỉ là có thể thành công hay không, thì tôi không dám hứa chắc. Chắc cậu cũng hiểu, phía trên luôn rất coi trọng mấy gia tộc đã đầu nhập vào chính phủ."

Trần Lỗi không muốn ăn cơm chó, chỉ có thể đáp lại như vậy.

Mà Dương Hạo đương nhiên cũng hiểu ý của Trần Lỗi.

Phía trên. . .

Nhưng loại chuyện này, cục Quốc An không phải là phía trên sao?

Muốn lợi ích thì cứ nói thẳng, cứ làm như Dương Hạo mình là người thiếu tiền vậy.

Dương Hạo nhận được câu trả lời, liền cười đắc ý với Lâm Mạt Mạt, rồi mới đáp lại vào điện thoại: "Vậy thì phải cảm ơn anh Trần rồi. Việc này tôi sẽ nhớ kỹ, à đúng rồi, nghe nói rất lâu rồi cục Quốc An không đổi mới thiết bị! Như vậy đi, lần này tôi và bố vợ hợp tác rất vui sướng, tôi sẽ lấy danh nghĩa cá nhân để quyên góp 10 tỷ cho cục Quốc An. Cục Quốc An là trụ cột quốc gia, thân là một thị dân tốt, tôi nhất định phải biểu hiện một chút!"

Dương Hạo nói năng rất hùng hồn.

Điểm nhấn chính là, tôi có tiền.

Trần Lỗi vốn cho rằng Dương Hạo rất dễ nói chuyện, nhưng không ngờ vừa mở miệng đã là 10 tỷ.

Móa!

Họ Dương này lắm tiền như vậy sao?

Thua thiệt rồi, biết vậy thì đã mồi chài thêm chút nữa.

Dương Hạo lại nghe thấy tiếng kêu của Trần Lỗi, lập tức nở nụ cười xấu hổ, cũng cố nén ý cười, quan tâm Trần Lỗi: "Anh sao thế?"

"Không, khụ khụ.

. . không có gì! Nếu Dương tổng đã quan tâm và ủng hộ như vậy, thế thì chúng ta cứ quyết định như vậy đi! Chờ tin tốt của tôi là được!"

"Được!" Dương Hạo cười, bởi vì chuyện này coi như xong rồi.

"Được rồi, cậu thành thật một chút, lần sau gặp loại chuyện này thì nhất định phải giao cho chúng tôi! Cậu đừng tự quyết định, làm vậy không có lợi cho thân phận của cậu!"

Nếu hai bên đã giao dịch thành công, Trần Lỗi cũng là người từng trải, vẫn nhắc nhở Dương Hạo một câu.

Dù sao Lâm gia này cũng là một gia tộc tương đối dễ xử lý.

Nhưng sau này lại là Lý gia, Trương gia, Tập gia nào đó, hoặc là một vài gia tộc lớn khác.

Vậy dù là Trần Lỗi, thì cũng không phải muốn làm là làm được.

"Yên tâm đi, Dương Hạo tôi là một thương nhân đàng hoàng, nên anh không cần lo lắng! Hơn nữa, lần này tôi sẽ dùng thân phận người của Lâm gia để quyên góp 10 tỷ. Tôi nghĩ, như vậy thì anh Trần sẽ thuận lợi hơn rất nhiều nhỉ!"

Dương Hạo dĩ nhiên không phải người ngu.

10 tỷ!

Chắc chắn không thể bỏ tiền túi ra rồi.

Thế nhưng NPC số 11 của mình có tận 20 tỷ tài chính riêng.

Vậy có thể dùng danh nghĩa của Lâm Mạt Mạt để quyên góp 10 tỷ.

Như vậy dù Trần Lỗi không muốn làm, thì cũng phải làm.

Hành động này có thể nói là ba bên cùng có lợi.

Lâm Mạt Mạt có thể báo thù.

Trần Lỗi nhận được tài chính.

Dương Hạo bớt được 10 tỷ.

Dương Hạo chợt phát hiện, mình quả thực là một thiên tài.

Chỉ cần có cha hack ở đây, mình muốn mất tiền cũng khó.

Chẳng qua là, khi Dương Hạo đang đắc ý thì Trần Lỗi lại muốn mắng người.

Gian thương!

Nghe lời nói không biết xấu hổ của Dương Hạo, Trần Lỗi thầm mắng một câu gian thương.

Bằng không sao lại nói đám thương nhân này rất biết buôn bán chứ.

Nhưng phải nói thật, nếu như giống như Dương Hạo nói, dùng danh nghĩa người Lâm gia để quyên góp 10 tỷ, vậy chuyện này cơ bản là ổn rồi.

"Được rồi, biết cậu có tiền rồi! Việc này tôi phải đại biểu cho cục Quốc An để cảm ơn sự ủng hộ của cậu rồi! Nếu như có thể, cậu có thể chuyển tiền trước, như vậy tôi cũng có thể khơi thông quan hệ để xử lý chuyện Lâm gia!"

"Ok! Cho tôi số tài khoản, trước ngày mai tiền sẽ đến sổ!"

Dương Hạo đáp ứng rất nhanh, hắn thậm chí còn sợ Trần Lỗi do dự.

Tiền đã tiêu rồi.

Nếu anh còn không làm được việc, vậy đó chính là anh không có năng lực rồi.

"Được, lát nữa tôi sẽ gửi số tài khoản cho cậu!"

Lần này Trần Lỗi chỉ im lặng nhìn vào điện thoại một cái.

Trần Lỗi thật sự rất 'hận' đám nhà giàu này.

Sao mình không thể biến thành loại người mà mình hận nhất chứ!

"Anh Trần, nếu có tin tức thì nhất định phải báo cho tôi biết nhé!'

Tuy chuyện đã ổn, nhưng Dương Hạo vẫn muốn hỏi, việc này cần chờ bao lâu mới xong.

Mà Trần Lỗi chỉ đáp một câu: "Nào có đơn giản như vậy! Trong một tháng đi, trong một tháng, tôi sẽ giao người cho cậu!"

"Ok!" Dương Hạo cũng rất hài lòng với kết quả này.

Nghe thấy âm thanh đắc ý của Dương Hạo, Trần Lỗi chỉ có thể bất đắc dĩ: "Được rồi, không nói nữa! Thật không biết quen cậu là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa!"

"Đương nhiên là chuyện tốt rồi!" Dương Hạo tất nhiên sẽ cảm thấy là chuyện tốt.

Bởi vì có thể quen biết cục Quốc An, tuyệt đối là một chuyện tốt với Dương Hạo.

"Ha ha, tôi cũng hi vọng là chuyện tốt, cúp đây!" Trần Lỗi đáp lại một câu.

Sau đó mặc kệ Dương Hạo nghĩ thế nào, trực tiếp cúp máy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...