Đinh!
Kiểm tra thấy ký chủ và Lâm Mạt Mạt phát sinh quan hệ thân mật.
Tiến vào trình tự xử lý. . .
Tên: Lâm Mạt Mạt.
Tuổi: 20.
Tố chất tổng hợp: 98 điểm.
Chú: Bởi vì NPC vượt quá 5 người. . .
Kiểm tra thấy Lâm Mạt Mạt phù hợp tiêu chuẩn chuyển hóa NPC, có chuyển hóa không?
Âm thanh của cha hack vẫn đúng hẹn mà đến.
Nhìn Lâm Mạt Mạt nằm trên sô pha như con mèo nhỏ, Dương Hạo không chút do dự, lập tức lựa chọn.
Chuyển hóa thành công!
Bởi vì ký chủ đã đặt trước NPC số 10.
NPC số 11 Lâm Mạt Mạt chính thức online!
Nhắc nhở: Vì NPC số 10 đã được đặt trước, trước khi chuyển hóa thành công NPC số 10, ký chủ sẽ không thể chuyển hóa NPC sau NPC số 12, xin ký chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ chuyển hóa.
Ban thưởng NPC số 11:
1, Tài chính riêng của NPC: 20. 000. 000. 000 NDT!
2, Một bộ trang bị ám sát dành riêng cho NPC số 11.
3, Gói quà dành cho ký chủ.
Trời ạ.
Thiếu nữ sát thủ đúng là khác biệt, lại còn có một bộ trang bị sát thủ chuyên dụng.
Thật ra Dương Hạo đã sớm không còn kinh ngạc với mấy đủ loại phần thường riêng dành cho NPC.
Ngoại trừ gói quà dành cho mình, Dương Hạo cơ bản đã không còn hứng thú.
Mà lần này, cha hack lại cho Lâm Mạt Mạt một bộ trang bị ám sát riêng.
Được rồi!
Cha hack làm gì cũng đúng.
Về phần Từ Băng Băng, Dương Hạo cũng không nghĩ nhiều, bởi vì hắn biết, chẳng mấy chốc Từ Băng Băng sẽ đến tìm hắn.
Hiện giờ hắn là cổ đông lớn nhất của thương mại Chúng Hợp, nếu nhà Từ Băng Băng vẫn có thể vững như bàn thạch, vậy Dương Hạo sẽ cùng họ với nàng.
Còn bây giờ, nhìn lựa chọn cha hack đưa ra cho mình.
Có mở gói quà hay không?
Dương Hạo lập tức lựa chọn có.
Chúc mừng ký chủ thành công mở gói quà...
Ban thưởng 1: Thuật đấu súng (một loại kỹ xảo chiến đấu chỉ tồn tại trong phim ảnh, kết hợp giữa kỹ thuật bắn súng và võ công. )
Ban thưởng 2: Một gói quà chiến đấu dành riêng cho ký chủ (bên trong có thể chứa đựng trang phục chiến đấu phối hợp với thuật đấu súng. )
Ban thưởng 3: Điểm thuộc tính x20.
Mẹ nó!
Sau khi nghe xong, Dương Hạo lập tức không bình tĩnh.
Gói quà ngày hôm nay đúng là khác biệt nha, chẳng lẽ có quan hệ với Lâm Mạt Mạt?
Không, nhất định là có quan hệ với Lâm Mạt Mạt rồi!
Đinh linh linh. . .
Trong lúc Dương Hạo nhận phần thường, cũng bắt đầu dung hợp thuật đấu súng kia, thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Dương Hạo nhìn qua, là cục trưởng Trần Lỗi.
Khá lắm, hiệu suất làm việc rất nhanh.
"Ai vậy?"
Lâm Mạt Mạt không chịu nổi gánh nặng mà mê mang, lúc này cũng mơ màng tỉnh lại vì tiếng chuông điện thoại.
"Là cục Quốc An!" Dương Hạo đáp một tiếng, rồi cầm điện thoại lên.
"Alo, cục trưởng Trần!"
"Tên nhóc nhà cậu vậy mà còn lừa cả tôi!" Trong văn phòng phân cục Giang Thành, Trần Lỗi mở miệng nói vào điện thoại.
"Hả? Có chuyện gì sao?" Dương Hạo mặt mũi đầy quái dị nhìn điện thoại mở loa ngoài của mình.
Mà Lâm Mạt Mạt thì ngoan ngoãn kéo tay Dương Hạo, ánh mắt nhìn vào Dương Hạo.
Hai người đều nghi hoặc với lời nói này của Trần Lỗi.
"Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi sao? Rõ ràng là có 5 sát thủ, cậu lại chỉ báo cáo 4. Nói đi, có phải cậu che giấu sát thủ có danh hiệu Bọt Biển (phao mạt) đó rồi đúng không? Cô ta là người Lâm gia đúng không?"
"A.
. ." Dương Hạo ngây ngẩn cả người.
Lâm Mạt Mạt cũng ngẩn người.
Nghe Trần Lỗi nói xong, Dương Hạo lập tức cảm thấy, mình đã coi thường năng lực của cục Quốc An rồi.
Nhanh vậy đã bị tra ra rồi?
"Chuyện đó. . . không dễ xử lý ư?"
Đã bị Trần Lỗi phát hiện, Dương Hạo dứt khoát ngả bài.
"Hừ!"
Nghe thấy âm thanh thận trọng của Dương Hạo, Trần Lỗi ngồi trong văn phòng lại nén cười, hừ lạnh một tiếng với Dương Hạo.
"Không phải không dễ xử lý, nhưng chúng ta phải tâm sự vài câu đã."
Trần Lỗi bắt đầu bắt chẹt Dương Hạo.
Thật ra Trần Lỗi chỉ thông qua Ám Võng (web đen) để xác nhận ai đã nhận nhiệm vụ ám sát Balilev, khi đó mới phát hiện còn một sát thủ đã nhận đơn này.
Mà sát thủ này còn là nữ.
Liên tưởng đến cách đối nhân xử thế của Dương tổng nhà ta. . .
Trần Lỗi dùng mông để nghĩ cũng có thể biết Dương tổng nhà ta tuyệt đối không làm chuyện tốt.
Cho nên, vừa lừa gạt một câu là Dương tổng đã thừa nhận rồi.
Nghe Trần Lỗi nói xong, Dương Hạo nắm chặt cánh tay đang kéo tay mình của Lâm Mạt Mạt, cũng thản nhiên nói: "Chuyện là thế này, gần đây tôi và bạn gái cãi nhau, hơn nữa thân phận của cô ấy tương đối đặc thù, cho nên mới muốn ám sát tôi, thật ra chỉ là chơi đùa thôi. Chuyện tiếp theo thì cục trưởng cũng biết rồi đấy!"
"Đừng có chém gió nữa, cậu cho tôi biết chuyện của Lâm gia là được!" Trần Lỗi lập tức cắt ngang Dương Hạo.
"Tôi nói thật mà!" Dương Hạo nhếch miệng.
Hắn tất nhiên sẽ không thừa nhận mình chém gió.
Mà Lâm Mạt Mạt cũng bật cười với hành vi của Dương Hạo.
Ông chú này đúng là thú vị.
Nhưng Lâm Mạt Mạt cũng biết, Dương Hạo làm vậy cũng là vì mình.
Nghĩ đến đây, đôi A kia lại nắm chặt cánh tay của Dương Hạo, để hắn cảm nhận được tâm ý của mình.
"Cậu có nói không?" Trần Lỗi không muốn lằng nhằng với Dương Hạo.
Mà Dương Hạo cũng biết, đến lúc ngả bài rồi.
Lập tức sửa sang lại suy nghĩ, nói với Trần Lỗi: "Anh Trần, là thế này! Bọt Biển kia đúng là bạn gái tôi, anh cũng biết tình hình bên Lâm gia rồi đấy, lần này nhờ anh hỗ trợ, nhưng tôi không nhằm vào Lâm gia, tôi cũng biết Lâm gia đã rửa tay gác kiếm rồi. Có điều, Lâm Thiên kia lại có chút quan hệ với bạn gái tôi..."
Dương Hạo còn chưa nói xong, Triệu Lỗi đã hét lên với Dương Hạo: "Lâm Thiên? Gia chủ đương nhiệm của Lâm gia?"
"Ừm!" Dương Hạo liếc mắt nhìn màn hình điện thoại.
Nghĩ thầm, có cần phản ứng mạnh như vậy không?'
Trần Lỗi yên tĩnh một lát, rốt cuộc hỏi vào mấu chốt của vấn đề: "Cậu muốn giết Lâm Thiên?"
Dương Hạo: "Vậy thì không hẳn."
"Phù!"
Nghe Dương Hạo nói vậy, Trần Lỗi lập tức thở phào.
Dù sao Lâm gia cũng đang được quốc gia quản lý và khống chế, hơn nữa người của Lâm gia cũng gia nhập rất nhiều ban ngành của quốc gia.
Nếu như giết gia chủ của bọn họ, vậy Trần Lỗi cũng không tiện ra tay.
Tất nhiên, chỉ là không tiện mà thôi.
Nếu Dương Hạo có thành ý, vậy để Lâm gia tìm một gia chủ khác nghe lời hơn là được, không có vấn đề gì lớn.
Chẳng qua là, Trần Lỗi không ngờ mình vừa thở phào một hơi, Dương Hạo lại mở miệng nói: "Tôi chỉ hi vọng tên đó sống không bằng chết thôi."
Trần Lỗi còn đang định dọa dẫm bắt chẹt Dương Hạo một phen, lúc này nghe vậy cũng cạn lời.
Không giết người ta, nhưng lại muốn người ta sống không bằng chết.
Xem ra vị Dương Hạo này cũng không phải loại dễ bắt chẹt!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?