"Tôi nhận!"
Sau khi nghe cha hack ban bố nhiệm vụ cho mình, Dương Hạo cảm thấy dù mình chần chờ một giây thì cũng là không tôn kính cha hack.
Bí tịch võ học.
Đối với Dương Hạo bây giờ mà nói, một bản bí tịch có sức hấp dẫn hơn xa vài tỷ hay là mấy chục tỷ.
"Sao? Không tin à?"
Dương Hạo thấy biểu cảm sửng sốt của Lâm Mạt Mạt thì lại thấy buồn cười.
Có lẽ người khác không dám nhận nhiệm vụ này, nhưng Dương Hạo hắn dám.
Dù sao ban thưởng quá phong phú, hơn nữa, Dương Hạo tin rằng Lâm Mạt Mạt tuyệt đối có thể trở thành NPC số 11 của mình.
Lâm Mạt Mạt nhìn ánh mắt khiêu khích của Dương Hạo, bình tĩnh nói với hắn: "Chú hiểu rõ gia tộc nhà tôi không?"
"Không cần!" Dương Hạo khoát tay áo, lập tức mở miệng nói: "Tôi chỉ cần biết mục tiêu và lời hứa của cô là được!"
"Ha ha ha!" Thấy dáng vẻ bất cần đời nhưng lại vô cùng nghiêm túc của Dương Hạo, Lâm Mạt Mạt bỗng cười lên.
Nàng vừa cười vừa ngồi xuống sô pha.
Khi đôi chân nhỏ dưới lớp tất trắng của Lâm Mạt Mạt đặt trên sô pha, nàng mới nói với Dương Hạo: "Chú biết mình đang nói gì không? Tôi biết chú có tiền, cũng rất háo sắc, nhưng chú đừng quên, gia tộc tôi đều là sát thủ vô tình giết người không chớp mắt. Nếu chú đụng phải tộc trưởng của gia tộc tôi, như vậy chú sẽ. . ."
"Cô lo lắng cho tôi?"
Dương Hạo bỗng nhiên thò tay bắt lấy bàn chân nhỏ không an phận của Lâm Mạt Mạt, thậm chí cơ thể cũng tiến lại gần Lâm Mạt Mạt.
Nhưng Lâm Mạt Mạt cũng không hề phản cảm với hành động bất ngờ của Dương Hạo, trái lại cũng tiến lại gần Dương Hạo.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi sắp đụng vào nhau.
Dương Hạo ngửi mùi thơm đặc hữu của thiếu nữ trên người Lâm Mạt Mạt.
Lâm Mạt Mạt cũng đang ngửi lấy mùi vị đặc hữu trên người Dương Hạo.
Nói thật, Lâm Mạt Mạt rất hứng thú với Dương Hạo.
Nhất là khi ở bên cạnh Dương Hạo, trong lúc lơ đãng lại bị hấp dẫn.
Nàng không biết là, Dương Hạo có hack, nên trên người có buff 'giấc mơ của 900 triệu thiếu nữ', điểm mị lực tăng 100%.
Dù Lâm Mạt Mạt là thiếu nữ có bệnh tâm lý, thì vẫn không thoát khỏi cái buff này.
Thấy Dương Hạo không hề có ý nhún nhường, Lâm Mạt Mạt cũng không lùi bước, trái lại còn nói từng chữ: "Ông chú, chủ phải biết nếu như chú nói thật, vậy chú sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ Lâm gia, bọn họ không phải tôi, tôi có thể chơi đùa với chú, mà họ thì sẽ không ngừng không nghỉ ám sát chú!"
"Ha ha ha!" Dương Hạo nghe vậy thì bỗng nhiên cười nói với nàng: "Vậy thì cứ đến thôi, cùng lắm thì tôi diệt sạch đám sát thủ kia là được, tôi chỉ cần cô mà thôi!"
Phanh phanh phanh!
Đây không phải là âm thanh Lâm Mạt Mạt nện Dương Hạo, mà là tiếng tim của Lâm Mạt Mạt đang gia tốc.
Nghe thấy lời nói vừa rồi của Dương Hạo, đồng thời nhìn thấy ánh mắt kiên định của Dương Hạo.
Nội tâm của Lâm Mạt Mạt cũng có dấu hiệu tan chảy.
Lâm Mạt Mạt điên, Lâm Mạt Mạt hung ác.
Đó là xây dựng từ quá khứ bi thảm của nàng.
Nhưng bây giờ, nàng lại gặp được một người đàn ông có can đảm đối mặt với cả gia tộc chỉ vì nàng.
Nếu như trước kia chị gái mình gặp được một người đàn ông như vậy, như vậy chị gái nhất định sẽ không. . .
"Tôi có thể tin tưởng chú sao?"
Lần này, giọng nói của Lâm Mạt Mạt không còn lạnh nhạt như trước, mà lại như một thiếu nữ, dùng ánh mắt khát vọng nhìn thẳng vào Dương Hạo.
"Tôi chưa từng lừa gạt người phụ nữ của mình."
Dương Hạo cũng đáp lại rất rõ ràng.
Bởi vì Dương Hạo chưa từng lừa gạt các cô gái bên cạnh mình.
Về phần cái gọi là gia tộc sát thủ của Lâm Mạt Mạt.
Dương Hạo thật sự không sợ!
Sát thủ mà thôi, một gia chủ mà thôi.
Dương Hạo nói xong liền lấy điện thoại ra, đồng thời gọi vào một số điện thoại mới lưu ngày hôm nay.
Rất nhanh, điện thoại đã kết nối.
Dưới ánh mắt tràn ngập quái dị của Lâm Mạt Mạt, Dương Hạo mở miệng: "Alo, cục trưởng Trần. Ha ha, xin lỗi đã làm phiền, là thế này, nghe nói có một Lâm gia rất thích chơi ám sát. Đúng đúng đúng, chính là nó! Ừm đúng, bọn họ muốn chơi với tôi!"
"Ha ha, đương nhiên là phải chào hỏi cục trưởng Trần rồi, được, cảm ơn cục trưởng, tôi sẽ chờ tin của ngài!"
"A, cục trưởng quá khách khí rồi, dù sao chuyện này cũng tương đối mẫn cảm, tôi cảm thấy vẫn chào hỏi một câu thì tốt hơn."
"Được được, vậy tôi không quấy rầy anh nữa, anh Trần!"
Cúp máy, Dương Hạo cười tủm tỉm nhìn sang Lâm Mạt Mạt.
Mà Lâm Mạt Mạt thì lại dùng ánh mắt khiếp sợ, quái dị và khó tin để nhìn Dương Hạo.
"Chú. . . chú vừa gọi cho cục Quốc An?"
Lâm Mạt Mạt cạn lời.
Nàng biết hôm nay Dương Hạo bị người cục Quốc An đưa đi.
Dù sao nàng cũng nhận nhiệm vụ trên Ám Võng (web đen).
Thế nhưng nàng không ngờ là, Dương Hạo lại thân quen với người cục Quốc An như vậy.
"Ừm, cô muốn chơi Lâm Thiên kia đúng không, đơn giản. Đến khi đó cô muốn báo thù thế nào cũng được!"
Dương Hạo nói rất thoải mái, nhưng rơi vào tai Lâm Mạt Mạt lại như sấm sét giữa trời quang.
Lâm Mạt Mạt biết năng lực của cục Quốc An.
Dù sao không ít người trong gia tộc nàng cũng gia nhập cục Quốc An.
Nếu Dương Hạo có thể thông qua cục Quốc An để gây sự với Lâm gia các nàng.
Như vậy Lâm Thiên. . . tên đàn ông hại chị gái nàng hương tiêu ngọc vẫn này, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Dù sao một gia tộc sát thủ nho nhỏ cũng không là gì trước mặt một quốc gia.
Thế nhưng, Dương Hạo có năng lực gì để thuyết phục cục Quốc An chứ?
Lâm Mạt Mạt nghĩ mãi cũng không hiểu.
Nhưng Dương Hạo lại rõ ràng, bởi vì so sánh với nhau, một Lâm gia có giá trị lợi dụng nhất định và một đại gia nhiều tiền lắm của như Dương Hạo, như vậy Dương Hạo tuyệt đối phải quan trọng hơn Lâm gia nhiều.
Nhất là trong thời kỳ hắn đang hợp tác với bên kia.
Vậy nên tầm quan trọng của Dương Hạo không cần nói cũng biết.
Dương Hạo tin rằng, cục trưởng Trần kia nhất định sẽ nể mặt mình.
Dù sao mục tiêu của mình cũng không phải toàn bộ Lâm gia, mà chỉ là gia chủ Lâm Thiên mà thôi.
Làm cho Lâm Thiên không còn là gia chủ.
Làm cho Lâm Thiên bị quốc gia vứt bỏ.
Khi đó, muốn chơi chết một Lâm Thiên là chuyện quá dễ dàng.
Cùng lắm thì lại sử dụng 'năng lực tiền giấy' là được.
Nghe nói cục Quốc An là nơi không có chất béo.
Mình đầu tư 8 tỷ 10 tỷ, cải thiện điều kiện cho bọn họ là xong.
Đúng, đây chính là thế giới như vậy.
Nếu có thể sử dụng 'năng lực tiền giấy', thì không cần phải động thủ làm gì.
"Dương Hạo!"
Dương Hạo thấy Lâm Mạt Mạt hai mắt đỏ ửng, cười trêu: "Sao? Yêu tôi rồi?"
"Ừm!"
"Ô ô. . ."
Dưới ánh mắt khó tin của Dương Hạo, Lâm Mạt Mạt gật đầu một cái, rồi trực tiếp tấn công bằng đôi A.
Cảm nhận được thiếu nữ run rẩy vì xúc động trong ngực.
Cảm nhận được vẻ mềm mại của nàng.
Cảm nhận được sự trúc trắc của nàng.
Xem ra thiếu nữ độ mài mòn 0 này còn cần dẫn dắt và học tập nhiều hơn nha.
Nếu học sinh đã cầu học như vậy, mình cũng nên cố mà dạy nàng một chút nha!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?