🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 769: Chơi đùa với thiếu nữ

Cuối cùng, Balilev vẫn dẫn Kim Đái San rời đi.

Sau khi thu xếp công việc chuẩn bị cho hợp tác xong, thì leo lên chiếc máy bay do cục Quốc An chuẩn bị để rời khỏi đây.

Mà Dương Hạo, sau khi đưa tiễn Balilev, hắn leo lên chiếc Rolls Royce của khách sạn và trở về nhà mình.

Bởi vì trong nhà Dương Hạo còn có một thiếu nữ sát thủ đang chờ hắn thuần phục.

Trong phòng khách rộng lớn xa hoa.

Bởi vì công chúa bảo bối và tiểu bảo mẫu đều không ở đây, nên căn nhà có vẻ hơi quạnh quẽ.

Ngoài trừ dì dọn phòng ra, nhà Dương Hạo cơ bản là không có ai đến.

Mà bản thân Dương Hạo thì, nơi nào có bạn gái thì nơi đó là nhà mình.

Cho nên gần đây Dương Hạo không trở về nơi này.

Nhưng hôm nay, khi Dương Hạo đi vào phòng khách, thay dép lê xong thì lẩm bẩm với gian phòng trống rỗng: "Được rồi, tỉnh rồi thì không cần trốn. Cô cảm thấy cô có cơ hội ám sát tôi sao?"

Dương Hạo tuy là lẩm bẩm, nhưng là mỗi câu đều nói cho sát thủ loli có bệnh kia nghe.

Mà theo Dương Hạo nói xong.

Bỗng nhiên, phòng khách xa hoa trống rỗng lại xuất hiện giọng nói của thiếu nữ: "Ông chú! Chú thật là thú vị nha!"

Theo âm thanh vang lên.

Chỉ thấy vị trí cửa phòng ngủ, một loli xinh đẹp mặc đồng phục JK, buộc tóc hai đuôi ngựa, ngậm kẹo mút đi ra khỏi phòng ngủ.

Mà người này không phải ai khác, chính là thiếu nữ sát thủ bị bệnh không nhẹ, Lâm Mạt Mạt.

Mà thiếu nữ sát thủ này đang dùng vẻ mặt tràn đầy tò mò, ánh mắt hưng phấn và kích động để đánh giá Dương Hạo đang cởi âu phục trong phòng khách.

Dương Hạo cũng nhìn Lâm Mạt Mạt với vẻ kinh ngạc.

Móa!

Tiểu nha đầu có bệnh này làm sao vậy?

Sao bộ JK này quen mắt thế?

Đúng rồi!

Đây không phải bộ mà tiểu bảo mẫu mua cho mình xem sao?

Còn nữa, kẹo mút kia không phải của tiểu công chúa nhà mình sao?

Có điều, sau khi thiếu nữ sát thủ Lâm Mạt Mạt mặc bộ đồ này vào, dương như còn có cảm giác mạnh hơn cả tiểu bảo mẫu nhà mình.

Hai đuôi ngựa, tràn đầy cảm giác thiếu nữ loli.

Cộng thêm ánh mắt trong trẻo mang theo vẻ giảo hoạt và hưng phấn kia. . .

"Tôi nói này, cô không bỏ chạy mà lại mặc quần áo của người ăn, ăn đồ ăn của người khác là sao?"

Đừng thấy Dương Hạo nói như vậy mà nhầm.

Tất cả đều là hắn cố tình đấy.

Hắn cố tình đưa Lâm Mạt Mạt về nhà mình.

Sau đó hắn cũng cố tình trói và để Lâm Mạt Mạt ở nhà một mình.

Dương Hạo muốn nhìn xem thiếu nữ có 'bệnh' Lâm Mạt Mạt này sẽ lựa chọn như thế nào.

Mà bây giờ, lựa chọn của vị thiếu nữ sát thủ này cũng nằm trong phạm vi phỏng đoán của Dương Hạo.

"Quần áo phục vụ của khách sạn quá xấu! Quần áo nhà chú rất đẹp đấy! À đúng rồi, không ngờ chú lại biết chơi như vậy nha!"

Lâm Mạt Mạt giống như đang ở nhà mình, chạy nhảy trong phòng khách ngay trước mặt Dương Hạo.

"Ha ha! Hình như đó là chuyện riêng của tôi mà!"

Dương Hạo nhếch miệng cười, sau đó lấy hai chai đồ uống trong tủ lạnh, ngồi uống trên sô pha.

"Này ông chú, chúng ta đánh một trận nữa đi!"

Lâm Mạt Mạt thấy Dương Hạo không để ý đến mình, dĩ nhiên lại nằm lên thành sô pha bên cạnh Dương Hạo, cơ thể xinh đẹp lắc qua lắc lại.

Nhưng Lâm Mạt Mạt hoàn toàn không để ý đến, bởi vì nàng mặc JK tình thú, nên vừa hở rốn vừa lộ hàng.

Tất nhiên, Dương Hạo chỉ liếc qua một cái.

Còn không được A.

"Cô có bệnh thì nên đi chữa đi! Tôi không giết cô, hoặc giao cô cho cục Quốc An, cô nên cảm ơn tôi mới đúng!"

Dương Hạo biểu thị thờ ơ với A

Tất nhiên, chỉ là mặt ngoài.

Hắn vô cùng hứng thú với thiếu nữ sát thủ này.

Không chỉ vì tính cách tương phản cực lớn của nàng, mà còn vì bộ mặt loli cực phẩm này.

Chủ yếu là loli này có 'bệnh', và chấm điểm song S kia nữa.

"Hì hì, ông chú, chú không nỡ giết tôi đúng không!"

Lâm Mạt Mạt thấy Dương Hạo không thèm để ý với chiêu đầu tiên của mình, dứt khoát dùng sức ở đôi chân được bao bọc bởi tất trắng, cả người lập tức leo lên sô pha.

Có lẽ là không chú ý, hoặc có lẽ là cố tình.

Khi Lâm Mạt Mạt lên sô pha, đôi tất trắng dài quá gối của nàng vừa hay rơi vào trong bụng Dương Hạo.

"Cô chắc chắn như vậy?"

Dương Hạo nhìn vài thủ đoạn nhỏ này của Lâm Mạt Mạt với ánh mắt nghiền ngẫm.

Xem ra muốn chinh phục loli nhìn như vô hại lại mang đầy gai này thì mình còn phải dùng thuốc mạnh hơn.

"Nếu không, chú giết tôi đi?"

Lâm Mạt Mạt không hề nhượng bộ, nhìn thẳng vào ánh mắt của Dương Hạo.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng khách hơi quỷ dị.

Không biết qua bao lâu, Dương Hạo bỗng nhiên mở miệng nói: "Hai chúng ta chơi một trò chơi đi?"

"Hay lắm! Tôi thích nhất là chơi! Chú muốn chơi cái gì đây? Có phải là trò chơi trưởng thành mà đám đàn ông các chú rất thích không?"

Dương Hạo: Mẹ nó, đây là lời nói của thiếu nữ có độ mài mòn 0 sao?

Trò chơi trưởng thành.

Tôi sợ tôi mà chơi thì cô không chơi nổi.

"Khụ khụ!"

Bị thiếu nữ làm cho hơi lúng túng, Dương Hạo ho nhẹ hai tiếng, nhíu mày nói: "Cô muốn đánh một trận nữa với tôi đúng không? Tôi cho cô một cơ hội, nếu tôi thắng cô một chiêu, cô phải trả lời tôi một vấn đề. Nếu cô thắng tôi một chiêu, tôi đáp ứng cô một việc! Rất đơn giản đúng không!"

Dương Hạo cũng nổi hứng chơi đùa.

Tuy hắn có thể dùng kỹ năng để nhận được tất cả đáp án từ Lâm Mạt Mạt.

Nhưng làm vậy thì không thể thay đổi được thiếu nữ có 'bệnh' này.

Dương Hạo muốn đánh tan nàng từng chút một, khiến nàng thần phục mình.

Thiếu nữ cấp song S này, Dương Hạo nhất định phải bắt được.

Nhưng trước khi đó, đương nhiên là phải tháo bỏ tất cả ngụy trang của loli này rồi.

"Kích thích như vậy à?"

Thiếu nữ nghe vậy thì ánh mắt tràn đầy hứng thú.

Trò chơi này có vẻ chơi rất vui.

"Có dám chơi không?"

Dương Hạo ngồi trên sô pha, khiêu khích nhìn khuôn mặt hưng phấn của thiếu nữ.

"Dám!" Thiếu nữ lập tức đáp lại.

Nhưng lại bổ sung một câu với Dương Hạo: "Ông chú, chú là người lớn rồi, làm vậy mà không cảm thấy bắt nạt trẻ con sao?"

"Ha ha." Dương Hạo cười ha ha.

Xem ra thiếu nữ này chỉ có bệnh, chứ không ngốc nha!

"Tôi chỉ ngồi trên sô pha này, nếu tôi rời khỏi sô pha, hoặc cơ thể chạm đất thì coi như tôi thua, được chưa?"

Dương Hạo rất rộng lượng.

Mà thiếu nữ thấy Dương Hạo nhượng bộ thì đôi mắt đẹp tràn đầy hưng phấn đã sáng rực, một giây sau: "Được!"

Ba!

"Không ngoan chút nào!"

Dương Hạo bắt lấy chiếc đùi đẹp đeo tất trắng đá về phía mặt mình kia.

Mà thiếu nữ thì cười quỷ dị, nói: "Ông chú, chú cũng không ngoan nha!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...