"Anh rất mạnh nha!"
Khi Lâm Mạt Mạt nhận nhiệm vụ thì đã điều tra về Dương Hạo.
Nàng biết Dương Hạo có công phu, nhưng không ngờ lại mạnh như vậy.
Giao thủ vài chiêu, nàng dĩ nhiên lại không thắng dù chỉ một lần.
Có điều, đây không phải thứ nàng muốn sao?
"Ha ha, dám đơn thương độc mà tiến vào, hơn nữa còn ám sát chính diện, đúng là không biết nên nói cô ngốc hay là nói cô quá tự tin rồi?"
"Em gái, thích chơi là chuyện tốt, nhưng ai chơi ai đây? Có phải cô đánh giá bản thân mình quá cao rồi không?"
Dương Hạo cảm thấy cực kỳ cạn lời với thiếu nữ sát thủ trước mắt.
Nếu là dùng một cách khác để ám sát, tỷ lệ thành công của nàng sẽ cao hơn rất nhiều.
Nhưng mà lại dám ra tay trước mặt mình, đúng là không để Tông Sư như mình vào mắt.
"Vậy thì phải nhìn xem, chúng ta ai chơi ai rồi nhỉ?"
Lâm Mạt Mạt thừa nhận Dương Hạo rất mạnh, tuy nhiên...
"Bá bá bá!"
Trong lúc Dương Hạo nói chuyện, vài thanh phi đao rời khỏi tay nàng, đánh thẳng đến ngực Dương Hạo.
"A!!!!!"
Kim Đái San giật nảy mình, vội vã quay đầu nhìn về phía cha mình: "Ba ba."
"Yên tâm, Dương Hạo không có việc gì!"
Tuy Balilev nói vậy, nhưng thật ra trong lòng cũng hơi lo.
Lo không phải là vì thiếu nữ sát thủ trước mắt.
Bởi vì ông không biết rõ, tên em trai khốn khiếp kia đã tìm bao nhiêu sát thủ đến giết mình.
Mà giống như Balilev suy nghĩ, khách sạn của Dương Hạo đã bị sát thủ trà trộn vào.
Mà thiếu nữ trước mắt chỉ là người đầu tiên đến mà thôi.
"Dương Hạo, tốc chiến tốc thắng! Có lẽ lát nữa sẽ có thêm sát thủ đến."
Nghĩ đến đây, Balilev lại nghĩ không biết đám thuộc hạ của mình có an toàn hay không nữa.
Bây giờ rời khỏi đây mới là chính xác nhất.
"Được!"
Dương Hạo tránh thoát phi đao rồi gật đầu một cái.
Theo sau, nét mặt của hắn cũng trở nên nghiêm túc hơn.
"Tiểu nha đầu, trò chơi dừng ở đây được rồi!"
"Chính xác!" Nghe thấy âm thanh của Dương Hạo, tiểu loli bỗng nhiên cười đầy quỷ dị.
Một giây tiếp theo.
Bóng người của nàng bỗng nhiên lao thẳng về phía Balilev.
Thật ra mục tiêu ám sát vốn là Balilev.
Về phần Dương Hạo, hoàn toàn là sở thích cá nhân của Lâm Mạt Mạt.
Ai bảo Hạo ca của chúng ta đang rất hot ở trên mạng chứ.
Nếu anh đã giỏi đánh nhau như vậy, Lâm Mạt Mạt tôi sẽ chơi với anh một lần.
Ngay khi Lâm Mạt Mạt chơi chán, định giải quyết Balilev để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó cảm nhận khoái cảm khi hoàn thành nhiệm vụ trò chơi.
Một tiếng súng chợt vang lên.
"Tiểu nha đầu, đủ rồi, phát tiếp theo sẽ không trượt nữa đâu!"
Người nổ súng là Dương Hạo, mà súng trong tay hắn là của Lâm Mạt Mạt.
"Không vui chút nào!"
Lâm Mạt Mạt nhìn vết đạn trước người, lại nhìn súng trong tay Dương Hạo, lập tức giơ đôi tay ngọc trắng như tuyết lên.
"Không vui? Không sao, chúng ta còn rất nhiều cơ hội để chơi!"
Dương Hạo cũng không định từ bỏ một sát thủ loli song S đi.
Giống như Balilev đã nói, Dương Hạo cũng nên có vài vệ sĩ.
Lâm Mạt Mạt: "Vậy sao? Nhưng anh xác định có thể bắt được tôi?"
Dương Hạo: "Cô có thể thử xem!"
"Hì hì!" Nhìn biểu cảm của Dương Hạo, Lâm Mạt Mạt chợt cười to nói: "Các người cứ sống qua ngày hôm nay rồi nói đi."
Cũng không biết là lời nói của Lâm Mạt Mạt có tác dụng hay không.
Cửa phòng vốn đang đóng chặt, bỗng nhiên lại mở ra.
Theo đó là hai người đàn ông mặc âu phục đen, đeo kính đen tiến vào trong phòng.
"CMN!"
"Chú, chú bảo vệ Kim Đái San!"
Phanh phanh phanh.
Chỉ trong nháy mắt.
Toàn bộ gian phòng đã bị tiếng súng nuốt chửng.
Nếu như Lâm Mạt Mạt là đến chơi, vậy hai tên sát thủ này là đến để lấy mạng tất cả mọi người.
"Hì hì hì, chơi vui, chơi vui. . ."
Lâm Mạt Mạt trốn sau bàn lại cười to đầy điên cuồng, căn bản không hề sợ hãi giữa mưa bom bão đạn.
"Đừng kêu, tiểu nha đầu ngốc này!"
Vẻ mặt Dương Hạo cực kỳ khó coi.
Đây mẹ nó chính là nước Hoa, mà trận đấu súng này đã bằng phim Hollywood rồi đấy.
Nhưng cũng may là Dương Hạo có võ trong người.
Tuy hắn chưa từng tập bắn súng, nhưng kỹ thuật bắn cũng không tệ, thậm chí có thể nói là khá chuẩn.
Nhìn hai sát thủ ngã trong vũng máu ở cửa ra vào.
Dương Hạo không biết rốt cuộc là có bao nhiêu sát thủ đã trà trộn vào.
Cũng không biết có ảnh hưởng đến những người khác trong khách sạn hay không.
"Chú, bàn chuyện làm ăn với chú đúng là phải liều mạng thật. . ."
Dương Hạo nhặt hai khẩu súng lục của hai tên sát thủ kia, sau đó quay đầu nói với Balilev.
"Xin lỗi, tôi cũng không ngờ em trai tôi sẽ dùng thủ đoạn đê tiện này!"
Balilev cũng chân thành xin lỗi Dương Hạo.
Dù sao việc này cũng là do gia tộc của bọn họ tạo thành.
"Làm sao bây giờ?"
Dương Hạo châm điếu thuốc tự an ủi.
Dù sao hắn cũng vừa giết người.
"Tôi đã thông báo cho cục Quốc An của nước Hoa rồi, có lẽ họ sắp đến giúp đỡ rồi."
Balilev có quan hệ ở đây, bằng không ông cũng không thể mang súng vào trong nước Hoa.
"Vậy thì tốt rồi!" Dương Hạo gật đầu một cái.
Hắn cũng không sợ việc mình giết người sẽ tạo thành rắc rối, dù sao với thân phận và địa vị của hắn bây giờ, cộng thêm là lúc tự vệ, cho nên hắn sẽ không gặp vấn đề gì.
"Honey! Anh không sao chứ?"
Kim Đái San cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cũng lập tức chạy đến bên cạnh Dương Hạo.
"Không sao! Chuyện nhỏ mà thôi!"
Dương Hạo vẫn đang trang bức.
Nhưng vừa nói xong đã bị Lâm Mạt Mạt cắt đứt.
"Ông chú, không ngờ chú đẹp trai như vậy, người ta rất thích chú nha!"
Lâm Mạt Mạt ngồi dưới đất, nhìn Dương Hạo bằng đôi mắt tỏa sáng.
Ông chú đẹp trai này không chỉ giỏi đánh nhau, mà còn rất bình tĩnh tự tin.
Chơi vui.
Thật sự là chơi vui.
"Cô không sợ tôi giết cô?"
Dương Hạo cạn lời nhìn thiếu nữ sát thủ ngồi trên đất, nàng cứ như là chuyện này không liên quan gì đến nàng vậy.
Tiểu nha đầu này có bệnh.
Hơn nữa còn không nhẹ.
Thu?
Hay là không thu?
Thu, tiểu nha đầu tuyệt đối là một kẻ chuyên gây họa.
Không thu, song S nha, quá đáng tiếc.
"Sợ... sợ thì tôi đã không đến rồi, hì hì hì!"
Lâm Mạt Mạt nói xong lại cười to.
"Người điên!"
Dương Hạo không khỏi lườm Lâm Mạt Mạt một cái.
"Ba!"
Ngay khi Dương Hạo nhịn không được mà chửi bậy, thì cô nàng Kim Đái San này dĩ nhiên lại đi đến trước người Lâm Mạt Mạt, rồi cho nàng một cái tát thật mạnh.
Tiếng cười đình chỉ.
Lâm Mạt Mạt giật mình nhìn cô nàng ngoại quốc đang phẫn nộ ở trước mặt mình.
"Bạn trai tôi không giết cô, không có nghĩa là tôi không giết cô!"
"Đến đi!" Lâm Mạt Mạt khiêu khích nhìn Kim Đái San.
Một cái tát này, nàng nhớ kỹ rồi!
"Đến thì đến!"
Kim Đái San nói xong liền sờ vào hai khẩu súng lục trong vali trên bàn cơm.
"Rồi rồi, còn chưa đủ loạn hay sao! Trốn đi, giao tiểu nha đầu ngốc này cho anh!"
Dương Hạo sợ Kim Đái San cho tiểu nha đầu này một viên thật, nói xong liền đi đến trước người Lâm Mạt Mạt, rồi dùng tay chém xuống.
Thế giới rốt cuộc yên tĩnh.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?