🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 765: Sát thủ này có bệnh

Nhìn dáng vẻ nắm chắc thắng lợi của Dương Hạo, Balilev lại không hề sợ.

Ông chỉ tự rót cho mình một ly rượu vang, nhấp một ngụm nhỏ rồi nói với Dương Hạo: "Cậu nói không sai! Nhưng quốc gia các cậu có một câu, nguy hiểm càng lớn thì lợi ích càng lớn, đúng không? Dù sao, cậu cũng hiểu được lợi nhuận trong ngành quân nhu này mà."

Ba ba ba.

Nghe hai câu tiếng Hoa sứt sẹo của Balilev, Dương Hạo không khỏi vỗ tay.

"Không sai, nguy hiểm càng lớn thì lợi ích càng lớn, điều này không có vấn đề. Nhưng mà, nếu cháu không bơm tiền cho tập đoàn của chú vào thời điểm này, cháu nghĩ không lâu sau, giá trị của công ty chú. . . chắc cháu không cần phải nhiều lời nhỉ!"

Vừa mới mở màn, Dương Hạo và Balilev đã bắt đầu đối chọi gay gắt.

Tất nhiên, Dương Hạo chỉ làm dáng mà thôi.

Mấy chục tỷ, chuyện nhỏ.

Nhưng mà, hắn còn có ý đồ khác với Balilev.

Ví dụ như, số cổ phần này sẽ lấy thế nào, lấy của ai, lấy bao nhiêu, tài chính sẽ được chuyển giao thế nào, vân vân... Dương Hạo và Balilev đều phải thảo luận.

Mà lần này, Kim Đái San rất ngoan, không nói gì, cũng không làm gì.

Bởi vì nàng có thể cảm nhận được, hai người chỉ đang nói chuyện làm ăn bình thường, sẽ không tổn thương tình cảm.

Mà khi hai người đang thảo luận vấn đề liên quan đến tài chính và cổ phần, cùng với vấn đề quản lý sau này, thì cửa phòng đột nhiên mở ra.

Điều này khiến cho Dương Hạo và Balilev đồng thời đưa mắt nhìn về phía cửa phòng.

Một bóng người xinh đẹp mặc đồng phục nhân viên khách sạn cúi đầu đẩy một xe thức ăn tiến vào phòng.

"Tôi đã nói là không ai được phép vào đây rồi cơ mà?"

Nhìn bóng người kia, Dương Hạo cau mày không vui.

Mà Balilev cũng cau mày nhìn vị nhân viên lỗ mãng này.

"Dương tổng, đây là giám đốc Lưu cố ý chuẩn bị cho bữa tiệc!"

Đây là giọng nói của vị nhân viên có bóng dáng xinh đẹp luôn cúi đầu này, giọng nói mềm mại đáng yêu, dáng người như loli, trên người còn có một loại khí tức cô đơn.

"Chú, xem ra gia tộc chú không ổn định chút nào. . ."

Dương Hạo cười, cười nhìn Balilev.

Mà Balilev cũng cười gượng một tiếng: "Tôi biết tên kia sẽ có hành động mà! Nhưng không ngờ lại dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy!"

Dương Hạo và Balilev mỗi người một câu, hoàn toàn không coi người phục vụ kia vào đâu.

Nhưng từ thân thể căng thẳng của hai người, có thể thấy hai người đang chuẩn bị gì đó.

Đồng thời, nhân viên phục vụ kia cũng có vẻ như hiểu ra gì đó, liền chậm rãi ngẩng đầu lên.

"Hì hì, xem ra là bị phát hiện rồi!"

Nhân viên phục vụ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nàng vừa trắng vừa non, nhìn qua chỉ khoảng 20 là cùng.

Nhưng nét mặt của nàng lại có vẻ cực kỳ hưng phấn, có loại cảm giác như bệnh trạng.

"Em gái, tôi khuyên tốt nhất là đừng động thủ!"

Dương Hạo nhìn cô bé trước mắt, nói một câu khó hiểu.

"Ồ? Vì sao?" Cô bé kia đáp lại Dương Hạo với vẻ hơi tinh nghịch.

Không chỉ không nghe lời của Dương Hạo, thậm chí còn đẩy xe thức ăn kia về phía Dương Hạo.

"Chú, lần này phải thêm tiền nhé?"

Dương Hạo cũng không để ý đến cô bé tiến về phía mình, mà đưa mắt nhìn về phía Balilev.

"Việc này có thể thảo luận."

"Vậy thì tốt!" Dương Hạo gật đầu một cái, sau đó ánh mắt của hắn cũng trở nên hưng phấn.

Móa!

Tình tiết chỉ cmn xuất hiện trong tiểu thuyết, vậy mà lại phát sinh trên người mình.

Quả nhiên là đàm phán làm ăn với thương nhân súng ống đạn dược là không đơn giản mà.

Về phần tại sao Dương Hạo lại nói vậy.

Bởi vì từ khi cô bé kia bước vào gian phòng của họ, Dương Hạo đã cảm nhận được thứ gì đó là lạ từ nàng.

Mà theo Dương Hạo phát động hai kỹ năng của mình.

Hỏa Nhãn Kim Tinh.

Lắng nghe tiếng lòng.

Con bà nó, tiểu nha đầu trước mắt lại là một sát thủ.

Không sai, chính là sát thủ.

Mục tiêu: Lâm Mạt Mạt.

Tuổi: 20.

Chiều cao: 1 mét 66, cân nặng: 46kg.

Độ mài mòn: 0.

Năng lực nghiệp vụ: S.

Trung thành: S.

Nghề nghiệp: Sát thủ.

Sau khi Dương Hạo nhìn thấy thông tin của tiểu nha đầu này, liền kêu to trong lòng: Vụ làm ăn này, thật kích thích.

Nhưng với thực lực Tông Sư của mình, Dương Hạo căn bản không hề hoảng.

Thậm chí còn hơi hưng phấn.

Song S.

Cmn!

Dương Hạo căn bản chưa từng gặp mỹ nữ nào sở hữu thuộc tính song S.

Tiểu nha đầu này không chỉ dáng người xinh đẹp, mà còn có thuộc tính kinh người.

Mặt loli, thân sát thủ.

Chơi nàng!

"Dương Hạo, chủ của nhiều xí nghiệp, thân thủ bất phàm, độ khó nhiệm vụ cấp A."

Khi tiểu loli đi đến trước mặt Dương Hạo, dĩ nhiên lại ngả bài.

Trên khuôn mặt loli viết đầy hưng phấn.

"Bao nhiêu tiền? Tôi trả gấp đôi."

Dương Hạo cũng không tỏ vẻ sợ hãi, trái lại còn vỗ vỗ Kim Đái San đang khó hiểu ở bên cạnh mình, ý bảo nàng né tránh, sau đó bắt đầu sử dụng 'năng lực tiền giấy' của mình.

"Ha ha ha! Đám người như các anh đúng là không thiếu tiền, nhưng tôi lại rất có nguyên tắc. Các người sẽ ngoan ngoãn để tôi làm nhiệm vụ, hay là muốn chết trong đau đớn đây?"

Sau khi nói đến đây, Lâm Mạt Mạt thân là sát thủ, tay ngọc đã sờ về phía hông mình.

"Tôi nói rồi, tốt nhất là đừng động thủ!"

Dương Hạo vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Ha ha, biết vì sao tôi dùng cách này để đi đến trước mặt các người không?"

Lâm Mạt Mạt vẫn không hề sợ hãi trước uy hiếp của Dương Hạo.

Thân là sát thủ, thứ Lâm Mạt Mạt thích không phải là tiền, mà là khoái cảm khi hoàn thành nhiệm vụ của trò chơi.

Không sai, Lâm Mạt Mạt coi nhiệm vụ chính là một loại trò chơi.

"Biến thái!"

Thông qua lắng nghe tiếng lòng, Dương Hạo đã nghe thấy hết suy nghĩ của Lâm Mạt Mạt.

Tiểu loli này, có bệnh!

Hơn nữa còn bệnh không nhẹ.

"Hì hì! Xem ra anh không định ngoan ngoãn rồi. . ."

Nói xong, Lâm Mạt Mạt bỗng nhiên dùng tốc độ nhanh như chớp để móc một khẩu súng lục bóng loáng bên hông.

"Tôi đã nói tốt nhất là đừng động thủ rồi mà!"

Lâm Mạt Mạt hành động, Dương Hạo cũng đã hành động.

Ngoài 5 mét, súng nhanh hơn.

Trong 5 mét, chân của tôi còn nhanh hơn súng.

Dương Hạo chỉ đá một cước, liền đá bay khẩu súng lục màu bạc trong tay Lâm Mạt Mạt.

Nhưng Lâm Mạt Mạt dường như đã ý thức được điểm này, khoảnh khắc súng bị đá bay, chỉ một giây sau, một lưỡi dao sắc bén đã đánh về phía cổ Dương Hạo.

"Người không lớn, thân thủ lại rất cay độc nha!"

Thân là Tông Sư, động tác của Lâm Mạt Mạt là quá chậm với hắn.

Mà Balilev, sau khi Dương Hạo thể hiện sức chiến đấu cực mạnh, ông dứt khoát ngồi xuống nhâm nhi ly rượu vang.

Thậm chí ngay cả vali súng tặng Dương Hạo ở trên bàn cũng không thèm động vào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...