"Xin lỗi chú, việc này thì cháu bất lực thật rồi!"
Thấy Balilev nghiến răng nghiến lợi với mình, Dương Hạo chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai.
Phụ nữ, Dương Hạo không thiếu.
Nhưng mà không biết vì sao các nàng đều nhào vào trong ngực mình giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, hơn nữa còn là loại liều mạng nhào vào.
Nhất là sau khi cảm nhận được ngọn lửa Dương Hạo này cực kỳ mạnh mẽ, thì các nàng lại càng điên cuồng hơn.
Kim Đái San gào khàn giọng cũng chính là như vậy.
Có lẽ bây giờ Dương Hạo bảo nàng chia tay mình, Kim Đái San cũng sẽ không đồng ý.
Tên nhãi khốn kiếp này!
Thấy dáng vẻ đắc ý của Dương Hạo, Balilev cảm thấy nếu tiếp tục trò chuyện với tên nhãi này, người bị tổn thương vẫn là mình.
"Khụ khụ, vào chủ đề chính đi!"
Cuối cùng, Balilev chỉ có thể chuyển đề tài, dù sao nếu tiếp tục đề tài vừa rồi, chỉ sợ hôm nay không đàm phán được nữa rồi.
"Tất nhiên! Chú, mời chú ngồi!"
Thấy dáng vẻ như ăn quả đắng của Balilev, Dương Hạo cũng không đắc ý, trái lại vẫn duỗi tay mời Balilev ngồi như một hậu bối mời tiền bối.
Người đến là khách, huống chi là loại người có thân phận đặc biệt như Balilev.
"Cậu nói tiếng Nga rất tốt đấy!"
Balilev trợn mắt nhìn Dương Hạo một chút, nhưng ông cũng không ngồi vào chỗ, trái lại thì vỗ tay một cái với một người đàn ông đeo kính râm phía sau, sau đó nói: "Nếu cậu đã là bạn trai của con gái tôi, tôi cũng đã cảm nhận được sự nhiệt tình của cậu khi chiêu đãi! Đừng nói tôi không biết lễ phép, tôi cũng mang ít quà cho cậu."
"A, chú thật sự là. . ." Dương Hạo đang định nói chí quá khách sáo.
Thế nhưng một giây sau.
"Bịch..."
Một chiếc vali đen kịt được đặt lên bàn cơm rộng lớn.
Răng rắc!
Không chờ Dương Hạo suy nghĩ xem là món quà gì mà lại dùng vali để đựng, thì người kia đã mở vali ra.
Mà theo vali mở ra.
"Đậu xanh!"
"Chú. . . sao chú có thể đi qua được trạm kiểm tra?"
Dương Hạo khiếp sợ nhìn Balilev trước mắt.
Đây. . .
Chẳng lẽ người trong ngành này đều tặng 'súng' làm quà sao?
Không sai.
Sau khi vali này mở ra, bên trong là hai khẩu súng lục bóng loáng, tạo hình cực kỳ lóa mắt.
Thân súng màu trắng bạc, góc cạnh rõ ràng.
Trong vali còn có các loại linh kiện của hai khẩu súng, băng đạn, đạn, dụng cụ giảm thanh, ống ngắm.
CMN!
Mấy người này đi qua trạm kiểm tra bằng cách nào?
"Thích không?" Balilev đắc ý nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Dương Hạo.
Balilev đúng là không mang Ak, nhưng lại mang hai khẩu súng lục cải tiến.
"Không. . . không đúng, rất thích! Nhưng mà... có phải là hơi quá rồi không?"
Đàn ông, không ai là không thích súng.
Thế nhưng...
Ánh mắt khiếp sợ của Dương Hạo chuyển từ súng lên mặt Balilev.
"Ha ha!"
Thấy dáng vẻ này của Dương Hạo, Balilev rốt cuộc cảm thấy hòa được một ván.
Món quà này, tuy không phải là do nhà mình sản xuất, nhưng là thông qua xưởng của nhà mình để nhập khẩu và tiêu thụ.
Đây chính là món quà mà Balilev đã chọn cho Dương Hạo.
"Không phải đâu đại ca, à không, chú. . ." Dương Hạo đã hơi hồ đồ rồi.
Đây chính là nước Hoa, không phải châu Âu hay châu Mỹ.
Tặng mình hai khẩu súng để làm gì?
Đừng nói là mang ra dùng, dù làm cảnh cũng không dám bày nha.
"Chú, không phải cháu không thích món quà này, nhưng mà cháu căn bản không dùng được mà?"
Dương Hạo cuối cùng vẫn mở miệng.
Hắn là thần hào, nhưng chưa từng làm chuyện phạm pháp.
"Ha ha ha!"
Thấy Dương Hạo nói chuyện còn không mạch lạc, Balilev vui sướng cười to.
Sau đó lại ngoắc ngoắc tay với Dương Hạo, Dương Hạo cũng vô thức đến gần người Balilev.
"Tên nhóc này, tôi là một thương nhân hợp pháp, tôi mang vũ khí đến đây thì nước Hoa cũng sẽ lập hồ sơ, hai khẩu súng này là hợp pháp!"
"Súng của chú là hợp pháp, nhưng rơi vào tay cháu thì không hợp pháp mà?" Dương Hạo vẫn lắc đầu như cũ.
Hợp pháp ở chỗ chú, chứ có hợp pháp ở chỗ mình đâu.
"Chỉ vài tháng ngắn ngủi đã có tài sản mấy trăm tỷ, tôi không biết sau lưng cậu là ai, có sức mạnh to lớn và thân phận thần bí ra sao. Nhưng Dương này, có phải cậu quên một chuyện rồi không? Khi tài sản của cậu vượt quá trăm tỷ, không, hơn 10 tỷ thì quốc gia của các cậu đã để mắt đến cậu rồi, đúng không?"
"Ah?"
Lời nói của Balilev làm Dương Hạo sững sờ.
Quốc gia đã để mắt đến mình từ lâu rồi?
Không thể nào?
Mình cũng không cảm nhận được gì mà?
Hơn nữa phần thưởng của cha hack cho mình đều hợp tình hợp lý.
Không đúng.
Dương Hạo bỗng nhiên ý thức được gì đó.
Không.
Phải nói là Dương Hạo đã ý thức được điểm này từ trước rồi, nhưng bởi vì hắn luôn thuận buồm xuôi gió, hơn nữa làm việc theo pháp luật, nộp thuế đầy đủ, cho nên. . .
Phù!
Nghĩ đến đây, Dương Hạo cũng thở phào một hơi.
Mà Balilev cũng biết Dương Hạo đang nghĩ đến cái gì.
Balilev vỗ vỗ vai của Dương Hạo, sau đó nói đầy thâm ý bên tai hắn: "Khi tài sản của cậu vượt quá trăm tỷ, chỉ cần cậu muốn có súng, cậu có thể xin phép phía chính phủ, thậm chí cậu có thể tìm mấy vệ sĩ cho mình, thế là cũng có giấy phép sử dụng rồi. Chỉ cậu cậu sạch sẽ, súng cũng sạch sẽ, chính phủ sẽ không quá khắt khe với loại người nộp thuế đầy đủ như cậu đâu."
Nhìn Balilev giáo dục mình như giáo dục con cháu, Dương Hạo lúc này mới ý thức được.
Đạo hạnh của mình vẫn quá nông cạn.
Lúc này Dương Hạo lại có chút vui mừng, vui mừng vì có thể gặp được một đại lão trăm tỷ như Balilev vào lúc này.
Lúc trước không phải Dương Hạo chưa từng nghĩ đến những thứ này.
Nhưng thân ở một xã hội yên ổn như trong nước, Dương Hạo ỷ vào thực lực mạnh mẽ của mình nên căn bản không cân nhắc đến súng ống.
Nhưng mà, hôm nay ý nghĩ của Dương Hạo bỗng nhiên thay đổi.
Có lẽ, mình cũng nên làm một chút thay đổi.
Thật ra điều này không thể trách Dương Hạo.
Hắn tích lũy nhiều tài phú như vậy chỉ trong một thời gian ngắn, căn bản còn chưa quen thuộc với thân phận bây giờ của mình.
"Cháu rất thích món quà này, cảm ơn chú!"
Lúc nói chuyện, khí chất của Dương Hạo cũng thay đổi.
Nếu như nói lúc trước hắn là một nhà giàu mới nổi có tài sản nhất định, vậy Dương Hạo bây giờ đã là một đại lão chân chính.
"Được! Cũng coi như con gái tôi không tìm nhầm bạn trai."
Balilev cũng nhìn thấy thay đổi của Dương Hạo.
Trước khi đến gặp Dương Hạo, Balilev đã điều tra về Dương Hạo rồi.
Cho nên, mặc kệ là thân phận hay địa vị, thì Balilev thừa sức làm thầy của Dương Hạo.
Chẳng qua là, Balilev vẫn không đoán ra thế lực sau lưng Dương Hạo.
Thậm chí Balilev đã sử dụng một số quan hệ ở chính phủ nước Hoa, nhưng vẫn không thể tìm thấy người hay thế lực đứng sau lưng Dương Hạo.
Nhưng làm ăn là làm ăn, Balilev sẽ không quan tâm phía sau Dương Hạo rốt cuộc là ai hay thứ gì.
Ông chỉ để ý Dương Hạo có thể mang đến cho mình thứ gì.
Lần giao phong thứ hai với cha vợ, tuy Dương Hạo chiếm được tiên cơ, nhưng vẫn thua trước Balilev thành thục lão luyện.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?