Hôm sau.
Kim Đái San được Dương Hạo cho ăn no mây mẩy, hôm nay thức dậy thì tinh thần sáng lạn, đi cùng Dương Hạo đến sân bay quốc tế Giang Thành.
Nhưng lần này nàng không đến đón vị bạn học đã bỏ rơi mình kia, bởi vì hôm nay nàng đến đón cha mình.
"Honey, em hơi căng thẳng."
Đứng ở lối đi VIP, Kim Đái San rúc vào ngực Dương Hạo làm nũng.
Nhưng Kim Đái San mở miệng thì giọng nói có hơi khàn khàn.
Có vẻ như đêm qua, nàng được Dương Hạo cho ăn quá no, dù sao thực lực của Dương Hạo vẫn bày ở đó.
"Căng thẳng? Đại tiểu thư Kim Đái San của chúng ta còn có thể căng thẳng sao? Chẳng lẽ nhà em còn có thể cầm AK đến gặp mặt anh?"
Dương Hạo hơi buồn cười nhìn Kim Đái San rúc trong ngực mình.
Theo đạo lý mà nói, khẩn trương phải là mình mới đúng.
Dù sao lần này cũng coi như chính thức gặp mặt ông bố vợ chơi sản nghiệp quân sự.
"Vậy cũng chưa biết được nha. . ."
"Thật hay giả?" Dương Hạo giả vờ kinh ngạc nhìn Kim Đái San trong ngực.
Mang AK đến nước Hoa?
Không phải nói đùa sao?
"Hì hì." Thấy Dương Hạo phối hợp với mình như vậy, Kim Đái San cũng cười hì hì rồi nói: "Ba ba nói hôm nay đến sẽ mang ít quà cho anh."
"Hả? Chỉ cần cha em không cần AK để đàm phán, thì anh không sao cả."
Ấn tượng của Dương Hạo với các đại lão trong ngành quân sự này vẫn phụ thuộc vào phim điện ảnh là chính.
Kể về một người đầu cơ trục lợi trong quân nhu và hỏa lực, đồng thời là sự trưởng thành của một người đàn ông.
Rất cool, cũng cực kỳ chân thực.
Không biết cha của Kim Đái San có phải một người đàn ông như vậy không?
"Ha ha, xem anh nói gì! Anh là bạn trai của em, ba ba sao có thể cầm AK đàm phán với anh được! Hơn nữa, honey, có phải anh có hiểu lầm gì với sản nghiệp quân nhu nghiêm chỉnh hay không? Nhà em là thương nhân đàng hoàng, không phải ông trùm xã hội đen buôn lậu súng ống đạn dược."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" Mặc dù Dương Hạo nói đùa.
Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt đại lão trong ngành này.
Nếu thật sự cầm AK đàm phán với mình, Dương Hạo coi như có thực lực Tông Sư, nhưng đối mặt với vũ khí nóng như AK, thì cũng chỉ có thể quỳ.
"Honey..." Nói đùa xong, Kim Đái San ngẩng đầu nhìn Dương Hạo với vẻ lo lắng, nói: "Lần này chú em không đi cùng."
"Vẫn lo chuyện của chú em?"
Hôm qua Kim Đái San và Dương Hạo không chỉ làm chút chuyện mà hai bên đều thích.
Mà hai người còn nói rất nhiều chuyện của mình.
Ví dụ như về gia tộc của Kim Đái San, và người nhà của nàng.
"Ừm, chú em. . ."
"Yên tâm đi." Thấy vẻ mặt của Kim Đái San hơi lo lắng, Dương Hạo biết nàng đang lo cái gì.
Nhưng Dương Hạo tin rằng, dù mình không ra tay thì cha của Kim Đái San cũng thừa sức đối phó với chú của nàng.
Có lẽ là được Dương Hạo cổ vũ, có lẽ là nhớ đến cha mình.
Nên vẻ mặt lo lắng của Kim Đái San cũng rút đi.
Mà khi hai người đang chàng chàng thiếp thiếp ở đó.
Một nhóm người cao to mặc âu phục đen phẳng phiu, đeo kính đen xuất hiện ở lối đi VIP.
"Boss!"
"Sắp gặp đại tiểu thư rồi. Xin ngài không nên vọng động, dù sao nơi này cũng là nước ngoài, không phải sân nhà của chúng ta."
Lão quản gia lần trước đứng bên Balilev cũng đi theo gia chủ nhà mình đến đây.
Nhưng nghĩ đến thứ gia chủ nhà mình màn theo, thân là quản gia của gia tộc, lão cũng phải thận trọng nhắc nhở gia chủ nhà mình.
Dù sao nơi này cũng là đất khách, không phải địa bàn của mình.
"Hừ! Vậy thì phải xem biểu hiện của tên nhãi kia rồi."
Không đề cập đến Dương Hạo còn tốt.
Vừa nhắc đến Dương Hạo, sắc mặt của Balilev đã trầm xuống.
Bởi vì, hoàn toàn là thương cho con gái mình.
Hôm qua lúc gần nửa đêm, Balilev xử lý xong một ít chuyện lại nhịn không được mà gọi điện thoại cho con gái mình.
Thế nhưng kết quả . . .
Cái tên nhãi khốn khiếp kia, lại làm con gái mình khàn cả giọng.
Thân là cha, Balilev sao có thể không tức giận.
Không dùng AK bắn Dương Hạo xuyên qua điện thoại đã là không tệ rồi.
"A!" Quản gia nhìn gia chủ đằng đằng sát khí, cuối cùng vẫn không nói gì.
Hiện giờ lão chỉ hi vọng lần hợp tác này có thể thuận lợi.
Bằng không. . . bên ngoài còn chưa giải quyết được, trong nhà đã còn nội loạn.
Lần này Balilev chỉ mang 5 người theo.
Một quản gia, một thư ký và ba thành viên gia tộc, cũng có thể nói là vệ sĩ có sức chiến đấu mạnh mẽ.
Dù sao cũng là đi gặp 'con rể'.
Balilev còn chưa đến mức cẩn thận như vậy, hơn nữa nghe nói nơi này kiểm soát súng ống khá chặt chẽ, nên cũng an toàn.
"Gia chủ! Ngài nhìn kìa, đại tiểu thư đang chờ ngài!"
"Ừm, tôi thấy rồi!" Balilev nhìn hai bóng người đứng cuối lối đi VIP kia.
Con gái mình đang rúc vào ngực một người đàn ông cao to mặc âu phục màu xanh.
Đây là con gái của mình?
Như chim non nép vào người?
Đây là đứa con gái phản nghịch của mình?
Balilev chưa từng nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn này của con gái mình.
Đám người Balilev nhìn thấy Dương Hạo và Kim Đái San.
Đồng thời Dương Hạo và Kim Đái San vẫn luôn chờ bọn họ cũng đã nhìn thấy đám người Balilev.
"Ba ba!"
Kim Đái San nhìn thấy người đàn ông trung niên khôi ngô đi đầu, lập tức không nhịn nổi mà lao qua.
"Oa ba ba! Con nhớ ba chết mất!" Kim Đái San vui vẻ nhào vào ngực Balilev.
"Đúng đúng, con đúng là nhớ ba đến chết rồi!" Balilev tuy rất vui khi con gái thân mật với mình như vậy.
Nhưng sau khi nghe thấy giọng nói khàn khàn của Kim Đái San, đôi mắt màu xanh da trời của ông lại nhìn vào tên nhãi đang mỉm cười kia với vẻ lạnh giá.
Nếu như ánh mắt có thể giết người.
Có lẽ Hạo ca của chúng ta đã bị bố vợ giết lên giết xuống hàng trăm ngàn lần rồi.
Ah!
Địch ý lớn như vậy ư?
Dương Hạo tất nhiên nhận ra địch ý của Balilev với mình.
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Dương Hạo đối mặt với khách hàng nam.
Rất nhiều kỹ năng của Dương Hạo đều không thể sử dụng.
Cho nên Balilev đang nghĩ gì, định làm gì, thì Dương Hạo hoàn toàn không nhìn trộm được.
Nhưng dù sao cũng là cha của Kim Đái San, mà hắn lại là chủ nhân ở đây.
Tuy mắt Balilev sắp trợn đến lồi ra rồi, nhưng Hạo ca của chúng ta vẫn tiến lên vài bước, đưa tay với Balilev: "Chú! Hoan nghênh chú đến đây!"
"Hừ, tôi cũng không muốn đến!" Balilev đưa tay về phía Dương Hạo, nhưng miệng và tay đều có vẻ như không vui.
Chẳng qua là theo hai người bắt tay.
Balilev vốn định cho Dương Hạo một bài học, đang dùng sức bắt tay thì lại phát hiện.
Tay của tên nhãi này còn rất khỏe, rất cứng.
Mình. . . đang nắm một khối đá sao?
Mà Dương Hạo nhìn sắc mặt của Balilev đã hơi đỏ lên thì chỉ âm thầm cười trộm.
Một người bình thường mà muốn giở trò với một Tông Sư sao?
Đừng đùa chứ!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?