Đinh linh linh. . .
Trong phòng tổng thống xa hoa.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong phòng ngủ nóng bỏng.
"Điện thoại của em kìa."
Nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, Kim Đái San rất bất mãn, nàng lau mồ hôi trên trán, nói: "Hôm nay ai đến cũng không thể cản em đánh bại anh!"
Kim Đái San thật ra cực kỳ liều mạng.
Nàng cực kỳ thích người đàn ông này.
Mặc kệ là phương diện nào cũng khiến nàng không tìm được lý do không thích hắn.
Kim Đái San không muốn nghe, nhưng không đại biểu Dương Hạo không muốn.
Bởi vì dựa nửa người vào đầu giường mà chơi bóng, vừa nhìn nữ kỵ sĩ phóng ngựa giật cương, Dương Hạo phát hiện.
Màn hình điện thoại trên gối hiện lên hai chữ 'Ba ba'.
Không sai.
Cuộc gọi này chính là cha của Kim Đái San gọi đến.
Mà giờ này mà cha của Kim Đái San còn gọi cho nàng, như vậy nguyên nhân chỉ có một.
Chính là việc Dương Hạo đầu tư và nhập cổ phần xí nghiệp gia tộc nhà nàng.
"Nhận cú điện thoại sẽ không ảnh hưởng đến nữ kỵ sĩ của chúng ta, đúng không?"
Dương Hạo cầm điện thoại đưa cho Kim Đái San, biểu cảm có vẻ đăm chiêu.
Loại kịch bản này khá thường thấy, đối phương còn là cha của Kim Đái San.
Buff mới này khiến thực lực của Dương Hạo lập tức tăng gấp đôi.
"Ưm. . . honey. . ."
Kim Đái San không kịp thích ứng với sự thay đổi bất ngờ của Dương Hạo.
Nàng không ngờ, Dương Hạo vẫn luôn thăm dò sâu cạn của mình vẫn chưa lấy ra toàn bộ thực lực.
Nhưng khi Kim Đái San còn đang định kiên trì, lúc này nàng mới phát hiện người gọi đến là cha mình.
"Nghe đi!"
Dương Hạo thấy Kim Đái San cuối cùng cũng lấy lại tinh thần từ trong cơn mê ly, liền mỉm cười ra hiệu nàng nghe máy.
Mà Kim Đái San cũng không ngốc.
Cha nàng gọi bất ngờ như vậy, tuyệt đối là có liên quan đến việc hợp tác với Dương Hạo.
Không do dự nữa.
Mặc dù hơi bất mãn, nhưng Kim Đái San vẫn cầm điện thoại và nghe máy.
"Alo!"
"Ưm. . ."
"Khụ khụ, ba ba. . ."
Kim Đái San mới nhận điện thoại liền phát ra một âm thanh mỏng manh, hai mắt nhìn về phía Dương Hạo tựa vào đầu giường với vẻ ngạc nhiên.
Mà Dương Hạo nhìn biểu cảm khiếp sợ của Kim Đái San thì lại mỉm cười đắc ý.
Bạn muốn làm Kim Đái San xấu hổ ngượng ngùng.
Xin lỗi, cô nàng này thật sự chưa từng xấu hổ hay ngượng ngùng.
Chẳng qua là, nàng đang nghe máy của cha mình, Dương Hạo lại. . .
Cho nên Kim Đái San mới lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Mà đầu dây bên kia, trong nhà của Kim Đái San.
Cha của Kim Đái San, Balilev đang ngồi trong phòng họp, mở loa ngoài điện thoại, mặt mũi tràn đầy quái dị nhìn điện thoại trên bàn.
"Con sao thế?"
Nghe thấy âm thanh của con gái mình, biểu cảm của Balilev rất quái dị.
Đồng thời, biểu cảm của những người khác trong phòng họp này cũng trở nên quái dị.
Là trùng hợp?
Hay là. . .
Tất cả mọi người đều không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn về phía gia chủ Balilev.
"Khụ khụ."
"Xin lỗi ba ba! Vừa rồi xuống giường lấy điện thoại không cận thận bị đập vào tay. . ."
Âm thanh của Kim Đái San lại truyền ra từ loa ngoài của điện thoại trên bàn.
"A! Sao lại bất cẩn như vậy!"
Thấy con gái nói vậy, Balilev cũng thở phào.
Chẳng qua là vừa mới thở phào xong, Balilev lại ý thức được có chỗ không đúng.
Trên giường?
Bây giờ mới là mấy giờ?
Nhìn mặt trời còn chưa xuống núi, biểu cảm của Balilev lại trở nên quái dị.
"Lần sau con sẽ chú . . ." Âm thanh của Kim Đái San lại truyền ra.
Chẳng qua là còn chưa nói xong, Kim Đái San lại phát ra một âm thanh không thể miêu tả.
"Đau quá. . ."
Balilev: Chơi trò gì vậy?
"Con sao thế?" Lúc này, sắc mặt của Balilev trầm xuống, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Thân là người từng trải, Balilev có thể xác định rằng, con gái mình tuyệt đối không làm chuyện tốt lành gì.
"Không. . . không có gì! Con vừa bị đụng tay, đau. . ."
Trên giường, Kim Đái San chỉ hận không thể cắn chết Dương Hạo.
Không thấy mình đang nghe điện thoại của ba ba sao?
Mà Dương Hạo nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt như sư tử của Kim Đái San, đầu tiên là nhún vai một cái, sau đó hơi ngồi dậy, rồi nhỏ giọng bên tai nàng: "Em tiếp tục, anh cũng tiếp tục!"
Kim Đái San: Anh muốn chơi chết em à?
Nhưng Kim Đái San cũng biết mình bây giờ không thể ngăn cản Dương Hạo, chỉ có thể cắn chặt đôi môi mềm mại, cố nén cảm xúc dâng lên từ cơ thể, tiếp tục nói với cha mình: "Ba ba, có phải đã quyết định rồi không?"
"Có phải con đang ở cùng bạn trai của con không?" Lần này Balilev trực tiếp điểm danh Dương Hạo.
Bởi vì Balilev biết, nếu tiếp tục trò chuyện với con gái mình, không đảm bảo sẽ còn có âm thanh gì làm mình khó chịu nữa.
"A. . ." Nhìn Dương Hạo đang chơi bóng nơi đó, nghe thấy câu hỏi thẳng thắn của cha mình, Kim Đái San chỉ chần chờ một chút, liền hiểu ra.
Cha mình nhất định đã phát hiện ra.
Không che giấu nữa, trực tiếp thẳng thắng: "Vâng! Dương Hạo đang ở cùng con."
"Bảo cậu ta nghe máy đi!" Giọng nói của Balilev hơi hòa hoãn lại.
Dù sao người con rể đột nhiên xuất hiện này cũng là cứu tinh của gia tộc bọn họ.
Tuy biết rõ tên con rể này có chút không tôn kính mình, nhưng bây giờ không phải lúc bận tâm nhiều như vậy.
Cũng chỉ có thể nói, tư tưởng của người nói ngoài thoáng hơn người trong nước nhiều.
"Ba ba muốn nói chuyện với anh!"
Kim Đái San đưa điện thoại cho Dương Hạo, cũng thở phào một hơi.
Bởi vì nàng biết, nếu mình tiếp tục nói chuyện với ba ba, vậy nhất định sẽ có chuyện.
"Ừm!" Dương Hạo cũng biết thế là đủ rồi.
Nhưng hắn cũng không thả Kim Đái San đi, trái lại còn một tay kéo eo thon của Kim Đái San, để nàng tiếp tục làm nữ kỵ sĩ, tay ki thì nhận điện thoại mà Kim Đái San đưa cho, sau đó dùng tiếng Nga lưu loát để nói: "Chào chú! Cháu là Dương Hạo, bạn trai của Kim Đái San!"
"Ừm!" Balilev nghe thấy giọng nói tôn kính của Dương Hạo, lửa giận trong ngực tiêu tan không ít, giọng nói cũng hòa hoãn hơn rất nhiều: "Dương, tôi đã nghe con gái mình nói việc cậu muốn đầu tư vào sản nghiệp gia tộc chúng tôi. Tôi như thuận tiện, tôi hi vọng ngày mai chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện."
"Chú định đến nước Hoa?"
Nghe lời nói của Balilev, Dương Hạo biết vị đại lão này đã động lòng.
Cái gọi là ở thương trường nói chuyện thương trường.
Mặc dù bây giờ mình là bạn trai của Kim Đái San, nhưng từ lúc Dương Hạo nghe máy, thì đã là thời khắc bàn công chuyện.
"Ừm đúng! Tôi sẽ dẫn người của gia tộc đến đó, dù sao có một số việc cũng cần gặp mặt mới bàn bạc được!"
"Được! Vậy cháu sẽ chờ chú." Khóe miệng Dương Hạo xuất hiện nụ cười.
Hắn biết, ngày mai chính là thời khắc mình trang bức.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?