Từ Băng Băng rời khỏi phòng.
Không sai.
Sau khi Dương Hạo nói xong, nàng không thể không rời đi với vẻ mất mát.
Thật ra Từ Băng Băng cũng không phải kẻ ngốc.
Nàng kiêu ngạo và lạnh lùng, thái độ tránh xa người ngoài ngàn dặm.
Tất cả được xây dựng từ thân phận đại tiểu thư thương mại Chúng Hợp, từ thân phận tổng giám đốc.
Tại Giang Thành.
Thân là đại tiểu thư tập đoàn thương mại Chúng Hợp, địa vị của nàng khiến rất nhiều thanh niên tài tuấn trong giới thương nghiệp phải xoay quanh nàng.
Thật ra cũng có thể hiểu được.
Thân là hòn ngọc quý trên tay chủ tịch tập đoàn thương mại Chúng Hợp, có thể nói toàn bộ Giang Thành, thậm chí là cả nước đều sẽ có vô số người vây quanh nàng.
Cho nên mới dưỡng thành tính cách kiêu ngạo và xa lánh của nàng.
Nhưng hôm nay nàng gặp được Dương Hạo.
Gặp được đại lão chân chính mà cha nàng cũng không thể sánh bằng.
Vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng xa lánh của nàng khi đứng mặt Dương Hạo lại không đáng một đồng.
Nhưng Dương Hạo cũng ức hiếp nàng.
Sự thật bày ra ở trước mắt.
Cổ phần thương mại Chúng Hợp là cha hack cho.
Coi như Từ Băng Băng là ứng cử viên NPC số 10 do cha hack chỉ định, nhưng cũng chỉ là ứng cử viên mà thôi.
Dương Hạo không phải Dương Hạo trước kia.
Hắn xưa nay đều không liếm bất kỳ phụ nữ nào.
Ở thương trường nói chuyện thương trường.
Theo cấp độ thương nghiệp, cá lớn nuốt cá bé là chuyện bình thường.
Cho nên có muốn trách, chỉ có thể trách Từ Băng Băng gặp được Dương Hạo.
Có lẽ nói, Từ Băng Băng là phụ nữ bị cha hack để mắt tới.
Mà Từ Băng Băng cũng chú định sẽ không phải phụ nữ như Kim Đái San.
Trong phòng.
Từ Băng Băng rời đi không ảnh hưởng đến hào hứng của Kim Đái San và Dương Hạo.
Trái lại còn làm cho Kim Đái San hưng phấn hơn lúc trước.
Ai có thể ngờ đại tiểu thư cao cao tại thượng Từ Băng Băng cũng có ngày hôm nay.
"Honey, anh cứ để Băng Băng đi như vậy sao?"
Kim Đái San lại xoay người chỉnh eo, nàng không ngờ Dương Hạo lại thả Từ Băng Băng rời đi dễ dàng như vậy.
"Bằng không thì sao?" Dương Hạo hơi buồn cười khi thấy Kim Đái San có vẻ hơi thất vọng.
Dù không dùng kỹ năng, Dương Hạo cũng có thể đoán được tâm tư không an phận của cô nàng này.
Cô nàng này hiển nhiên là ngứa mắt với vẻ cao ngạo và lạnh nhạt của Từ Băng Băng.
Lúc trước Kim Đái San có việc cần cầu cạnh Từ Băng Băng, cho nên rất nhiều lúc phải nhìn sắc mặt Từ Băng Băng mà làm việc.
Giống như lần trước, Kim Đái San đang chơi vui vẻ, nhưng chỉ cần Từ Băng Băng mở miệng, Kim Đái San dù không nỡ nhưng vẫn phải rời đi.
Thế nhưng lần này, nàng đã tìm được cơ hội trả thù.
Cậu nói tôi là bitch lẳng lơ đúng không?
Vậy thì tốt!
Để tôi nhìn xem cậu có giống tôi hay không!
Nhưng Kim Đái San nhất định sẽ thất vọng.
Từ Băng Băng cuối cùng vẫn không phải nàng, đồng thời cũng sẽ không có khả năng dùng thân thể của mình để đổi lấy sự buông tha của Dương Hạo.
Cho nên Từ Băng Băng rời đi cũng là chuyện tất nhiên.
"Lợi cho cô ta rồi. . ." Kim Đái San có chút tiếc nuối mà chu mỏ một cái.
Mà Dương Hạo thì tức giận nhìn nàng một cái: "Được rồi! Đừng chơi mấy trò này nữa, tốt xấu gì hai người cũng là bạn học!"
"Dương Hạo tôi muốn phụ nữ, nhưng cũng khinh thường dùng thủ đoạn như vậy."
"Đó là tất nhiên." Kim Đái San cảm nhận được 'thực lực' của Dương Hạo, tất nhiên biết vị đại lão này nói thật.
Với tướng mạo, thực lực và 'thực lực' của Dương Hạo, khẳng định là không cần dùng mấy thủ đoạn kia rồi.
Có điều, có vẻ như Kim Đái San còn chưa hết hi vọng, đôi tay ngọc quấn lên cổ Dương Hạo, mặt đầy quyến rũ nói: "Honey, chẳng lẽ anh không muốn Băng Băng?"
"Chẳng lẽ có Từ Băng Băng thì em sẽ được thêm buff à?" Dương Hạo cũng phục Kim Đái San rồi.
Quả nhiên, phụ nữ đều thù rất dai.
Đồng thời hắn cũng hiểu cha hack sẽ không lừa mình.
Trung thành cấp D đúng là không đùa được.
Quan hệ của Kim Đái San và Từ Băng Băng có lẽ cũng không tốt đẹp gì.
Lợi ích, thứ duy trì quan hệ của các nàng chỉ có lợi ích.
"Buff?"
Hiển nhiên là Kim Đái San không hiểu thứ này, nàng cũng không để ý lắm.
Nhưng không quan trọng, cảm nhận được sự cuồng dã của Kim Đái San.
Dương Hạo chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Muốn để bạn học của em gia nhập vào cùng em, như vậy em phải cố gắng nhiều hơn!"
"Honey, em đương nhiên sẽ cố gắng."
Mặc dù có chút không hiểu câu nói kia, nhưng 'cố gắng' thì Kim Đái San vẫn hiểu rất rõ.
Bởi vì Từ Băng Băng đột nhiên xông vào, Kim Đái San vốn chưa tận hứng, lúc này sao có thể không 'cố gắng' chứ.
"Không phải. . ."
Dương Hạo nhìn Kim Đái San đột nhiên cúi người thì cũng ngẩn ngơ.
Mẹ kiếp!
Ý mình là cố gắng chuyện bên gia tộc cơ mà.
Chờ nhiệm vụ bên gia tộc Kim Đái San hoàn thành.
Sau khi lấy được nhiều cổ phần thương mại Chúng Hợp hơn, Dương Hạo tin rằng Từ Băng Băng sẽ chủ động đến tìm mình.
Thế nhưng. . . Kim Đái San này...
Hiển nhiên là gian phòng trong quán bar này không thể thỏa mãn Kim Đái San.
Thời gian còn sớm, dưới sự đề nghị của Kim Đái San, hai người cũng đổi chiến trường.
Phòng tổng thống khách sạn Clyde.
Kim Đái San đã hoàn toàn vô lực, ánh mắt mê ly và sùng bái, gối lên bả vai Dương Hạo mà rủ rỉ: Honey, không ngờ anh còn có một khách sạn? Anh rốt cuộc có bao nhiêu tài sản?"
Kim Đái San phát hiện.
Nàng càng tìm hiểu sâu hơn về Dương Hạo, thì lại phát hiện mình càng không hiểu Dương Hạo.
Người đàn ông này giống như một mê cung.
Khiến cho nàng nhịn không được mà muốn tìm hiểu nhiều hơn.
"Em chỉ cần làm tốt việc là người phụ nữ của tôi là được! Tôi sẽ không bạc đãi các cô gái của mình!"
Dương Hạo cũng không trả lời chính diện.
Dương Hạo tất nhiên không xem nhẹ cô nàng Kim Đái San này.
Co được dãn được, có thể hiểu thời thế.
Nhất là khi ở cùng Từ Băng Băng, dù cho không nguyện ý, nhưng vì gia tộc mình nên Kim Đái San chưa từng nói một chữ 'không'.
Mà Kim Đái San đương nhiên là một phụ nữ thông minh, thấy Dương Hạo nói vậy, nàng bỗng nhiên chống thân thể mềm mại lên, cũng nhìn thẳng vào mắt Dương Hạo, nói: "Honey, anh yên tâm, em sẽ làm người phụ nữ của anh thật tốt!"
"Em xác định em vẫn chịu được?" Dương Hạo lập tức hiểu Kim Đái San muốn làm gì.
Nhưng hắn cũng không ngăn cản.
Ngựa ngoại cũng có chỗ tốt của hàng ngoại.
Đó chính là thể lực của các nàng mạnh mẽ hơn.
Kim Đái San mới nghỉ ngơi một lát đã lại muốn làm nữ kỵ sĩ rồi.
"Đương nhiên là được..."
Kim Đái San không chịu thua, đôi mắt như nước của nàng nhìn vào Dương Hạo, theo đó là vịn ngựa lên yên.
Hôm nay, nàng nhất định không cho phép bản thân mình trở thành một nữ kỵ sĩ thất bại.
Dương Hạo có thể nói gì.
Người ta đã muốn làm nữ kỵ sĩ, mình sao có thể từ chối nàng được.
"Cảm ơn!"
Kim Đái San đắc ý, sau đó là bắt đầu chinh chiến sa trường.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?