Hiện giờ, bầu không khí trong phòng khách lại hơi vi diệu.
Tiêu Ngâm Thu mê mang nhìn biểu cảm có vẻ hơi quái dị của cô cô mình.
Mà Tiêu Mỹ Anh thì khiếp sợ nhìn Dương Hạo trên dưới cặp đèn pha của mình.
Dương Hạo thì nhún vai, cười đùa nói: "Surprise!"
"Bất ngờ không! Có phải không cần đi nữa không?"
Thái độ của Dương Hạo giống như không làm người ta kinh ngạc đến chết thì không dừng lại, trực tiếp làm Tiêu Mỹ Anh choáng váng.
Liếc mắt nhìn thông tin cổ đông mới mà công ty vừa gửi đến, trên đó còn bổ sung một tấm ảnh.
Lại nhìn Dương Hạo một chút.
Không biết qua bao lâu.
Ngay khi Tiêu Ngâm Thu đang không hiểu cô cô mình và Dương Hạo đang chơi trò gì, thì Tiêu Mỹ Anh lại hét lên.
AAA!!!!
"Sao thế. . . sao lại hét nữa rồi?"
"Trời ạ!"
"Này này. . . cô còn như vậy là chủ nhân sẽ trừng phạt đấy!"
Cơ thể Tiêu Mỹ Anh rung lắc dữ dội, khiến Dương Hạo hơi bất mãn.
Dương Hạo thích chơi bóng, nhưng không thích bị bóng chơi.
Nhất là bị đôi bóng 36G đánh mặt đùng đùng.
"Em. . . em . . ."
"Chủ nhân. . ."
"Không phải. . . đây . . . đây là anh thật sao?"
Bây giờ, Tiêu Mỹ Anh cảm thấy tất cả đều không quá chân thực, thậm chí vì xác định tính chân thực, nàng còn đưa màn hình điện thoại của mình qua cho Dương Hạo xem.
"Ừm, vẫn đẹp trai như cũ!"
Nhìn ảnh của mình trên điện thoại của Tiêu Mỹ Anh, Dương Hạo không khỏi cho mình một like.
Vẫn là một ông chú đẹp trai.
Thấy Dương Hạo phản ứng như vậy, Tiêu Mỹ Anh cuối cùng cũng ý thức được: "Chủ nhân. . . Đây là anh thật?"
"Ừm!" Dương Hạo cũng không muốn chơi nữa, gật đầu một cái, sau đó ngồi dậy từ cặp đùi của Tiêu Mỹ Anh, đồng thời nói: "Là tôi! Không cần kích động!"
"Nhưng đừng báo cho bên MS rằng đã gặp tôi! Tôi có kế hoạch khác!"
"Tôi đi rửa mặt, hai người cũng đi tắm đi!'
"Tiếp theo còn rất nhiều chuyện cần làm!"
Nói xong, Dương Hạo quay người đi về phía phòng tắm.
"A..."
Nhìn bóng lưng của Dương Hạo, Tiêu Mỹ Anh chỉ vô thức đáp lại một câu.
Nhưng một giây sau.
Vẻ mừng như điên đã xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp nhân tạo của Tiêu Mỹ Anh.
Tiêu Mỹ Anh: Trời ạ, chủ nhân là cổ đông lớn nhất của MS, vậy không phải là. . .
Tiêu Mỹ Anh: Quá hạnh phúc rồi, mình sắp cất cánh rồi, vạn tuế...
Tiêu Mỹ Anh: Mình nhất định phải trở thành người hầu trung thành nhất của chủ nhân, đúng, nhất định phải trung thành nhất.
Tiêu Mỹ Anh: Hình như chủ nhân rất thích cặp bóng 36 này và đứng phía sau mình, hay là. . . trở về lại đầu tư thêm! Ừm, nhất định phải đầu tư, nhất định phải làm chủ nhân hài lòng.
Dương Hạo còn chưa đi đến phòng tắm, bước chân chợt lảo đảo một cái.
Chuyện gì thế này?
Dương Hạo lại nghe thấy thứ gì đó ghê gớm.
Tiêu Mỹ Anh này đúng là. . . rất hợp khẩu vị của mình nha.
Mà Tiêu Ngâm Thu thì hoàn toàn không biết chuyện gì, vẻ mặt vẫn mờ mịt như cũ.
"Cô cô, rốt cuộc là chuyện gì?"
Lúc này, Tiêu Ngâm Thu không nhịn được mà mở miệng hỏi cô mình.
Mà nghe thấy giọng của cháu gái, Tiêu Mỹ Anh cũng muốn chia sẻ vui sướng, vội vàng cầm điện thoại đến bên cạnh cháu gái, mặt đầy vui sướng đáp: "Thu Thu, cháu biết không Thu Thu! Chủ nhân . . . không, Dương tổng là cổ đông lớn nhất của công ty giải trí MS. . ."
". . ."
Tiếp theo, Tiêu Mỹ Anh bắt đầu kể toàn bộ cho Tiêu Ngâm Thu nghe.
Mà Tiêu Ngâm Thu nghe xong cũng hiểu là chuyện gì.
Anh Hạo vậy mà lại thu mua 66% cổ phần của công ty giải trí MS.
Anh Hạo muốn làm gì?
Tiêu Ngâm Thu nhìn về phía phòng tắm, rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Rốt cuộc là hạng người gì mới có thể mạnh đến mức này?
Chẳng lẽ anh Hạo muốn thâu tóm toàn bộ ngành giải trí?
"Thu Thu, Thu Thu... tỉnh hồn chưa?"
So với Tiêu Ngâm Thu mê mang, thì Tiêu Mỹ Anh lại vô cùng hưng phấn.
Có một loại cảm giác như nô lệ được đứng lên.
Dù sao trong công ty MS, nói dễ nghe thì nàng là tổng tài khu nước Hoa.
Nhưng phải biết, gốc rễ của MS nằm ở Hàn Quốc.
Mà nhiều năm qua, do lệnh hạn chế nên lực ảnh hưởng của giải trí Hàn Quốc ở nước Hoa đã giảm mạnh, không nói hoàn toàn không còn, nhưng chỉ còn rất nhỏ, không còn như chục năm về trước.
Mà chính vì như vậy, nàng là tổng tài khu vực nước Hoa, muốn tài nguyên không có tài nguyên, muốn quan hệ không có quan hệ, dựa vào chút quan hệ ít ỏi để duy trì chi nhánh này.
Nhưng bây giờ thì khác.
Dương Hạo trở thành cổ đông lớn nhất của công ty giải trí MS.
Mà mình thì là người của Dương Hạo.
Nếu như Dương Hạo muốn, với địa vị của Dương Hạo ở ngành giải trí trong nước bây giờ, mình muốn xoay người thì quá đơn giản, thậm chí nếu mình được Dương Hạo sủng ái.
Giết trở lại Hàn Quốc cũng không phải là không thể.
Nghĩ đến đây, nội tâm Tiêu Mỹ Anh lập tức hưng phấn không thôi.
Nhìn cháu gái vẫn đang ngẩn ra, lại nghĩ đến hành vi phấn khởi đến lạ thường của Dương Hạo đêm qua.
Tiêu Mỹ Anh lập tức có một ý tưởng.
Tiêu Ngâm Thu đang mê mang thì bị Tiêu Mỹ Anh kéo về hiện thực, nàng nhìn cô cô mình rồi nói: "Sao vậy?"
"Thu Thu, cháu nghe cô nói này."
"Vâng, cô nói đi!"
"Có nhớ mấy lời cô từng nói không?"
"Lời gì?" Tiêu Ngâm Thu không hiểu gì.
"Tình nhân..."
Nói xong hai chữ này, Tiêu Mỹ Anh lại cười đầy thần bí.
Mà Tiêu Ngâm Thu nghe xong thì lại càng khó hiểu.
Tình nhân?
Đang nói mình sao?
Nhưng mình tự nguyện nha.
Tiêu Mỹ Anh như nhận ra nghi hoặc của Tiêu Ngâm Thu, lập tức nói nhỏ bên tai nàng: "Cô biết là cháu tự nguyện trở thành tình nhân của Dương tổng."
"Dù sao Dương tổng cũng đẹp trai, nhiều tiền, lại biết yêu thương chiều chuộc... Nhưng cháu có nghĩ đến không, trong rất nhiều tình nhân kia, vị trí của cháu nằm ở đâu?"
"Chuyện này. . ."
Khi Tiêu Mỹ Anh nói đến đây, Tiêu Ngâm Thu cũng sửng sốt một chút.
Mà khi thấy cháu gái đã ý thức được, thì Tiêu Mỹ Anh lại nói tiếp: "Có lẽ có không ít phụ nữ có ý nghĩ giống như cháu đâu! Thế nhưng cháu đã nghe qua câu: Sói nhiều thịt ít chưa? Dương tổng chỉ có một, mà có bao nhiêu người cam tâm tình nguyện làm tình nhân cho Dương tổng?"
"Thanh xuân của cháu có hạn, nhưng tài lực của Dương tổng là vô hạn. Cho nên. . ."
"Ý cô là. . ."
Giờ phút này, Tiêu Ngâm Thu cũng đã hiểu rồi.
Bởi vì hai cô cháu từng thảo luận vấn đề này khi đi mua đồ ăn.
"Đúng! Không sai, hai chúng ta phải bắt tay với nhau! Nhưng cháu cũng biết điều kiện của cô rồi đấy, căn bản không thể sánh bằng những người trẻ tuổi như cháu, càng không thể sinh con cho Dương tổng. Nhưng cháu thì khác, khuyết điểm duy nhất của cháu là tính cách, tính cách hơi mềm yếu! Nhớ kỹ, hạnh phúc của phụ nữ là do bản thân tranh thủ lấy!"
Tiêu Mỹ Anh từng liều mạng giết ra một con đường máu trong thùng nhuộm ở Hàn Quốc, lúc này lại như một giáo sư, giảng giải và quán thâu cho cháu gái mình hiểu về hậu cung.
Tất cả chỉ vì củng cố địa vị trong lòng Dương Hạo.
Chương 790: Hạo ca hào phóng
Ngay khi hai cô cháu đang thương lượng kế hoạch bắt tay.
Hai người hoàn toàn không biết, dù Dương Hạo đang ở phòng tắm thì cũng có thể nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ.
Nhưng Dương Hạo cũng không để ý.
Nhìn ông chú đẹp trai càng ngày càng mê người trong gương, khóe miệng Dương Hạo hơi cong lên.
Hắn không phản đối người phụ nữ của mình có suy nghĩ này, thậm chí là còn ủng hộ các nàng.
Chỉ cần các nàng không nội đấu, chỉ cạnh tranh bình thường, thì thiên hạ thái bình.
Dương Hạo lại nghe hai nàng nói vài câu, sau đó mới tập trung rửa mặt.
Đã tốn không ít thời gian lên người hai cô cháu Tiêu gia rồi.
Bây giờ cũng nên làm việc cần làm rồi.
Nhưng để Dương Hạo bất ngờ là, hắn vốn định yên lặng tắm táp.
Dù sao coi như Dương Hạo có khỏe hắn, thận có mạnh hơn, thì cũng là một ngày một đêm rồi. . .
Thế nhưng mà, hai cô cháu đang có mưu đồ kia căn bản không định cho Dương Hạo tắm rửa bình thường.
Tắm tắm, lại bắt đầu biến vị.
Lần này, tắm hơn một tiếng mới xong.
Nhưng lần này chỉ điểm đến là dừng, Dương Hạo không quá sa đà vào đó.
Dù sao cơ thể làm bằng sắt như Dương Hạo cũng cảm thấy có chút không chịu nổi, chủ yếu là tinh thần, huống chi là hai cô gái. . . .
"Mỹ Anh, em mới về nước, 10 triệu này cho em tiêu vặt!"
Nhìn tin nhắn 10 triệu đến sổ, Tiêu Mỹ Anh vốn đang mệt mỏi vì quá vất vả, lập tức lại sáng mắt lên.
Chẳng trách chủ nhân lại hỏi số tài khoản của mình.
Thì ra là khen thưởng cho mình.
Quả nhiên quyết định của mình là không sai.
Mình liều sống liều chết bao năm ở công ty, vậy mà mới kiếm được bao nhiêu chứ?
Ngoài đầu tư vào cơ thể, cũng chỉ đủ mình tiêu pha bình thường thôi.
Đấy là còn chưa mua nhà mua xe.
Nhưng bây giờ thì khác, chủ nhân vừa ra tay chính là 10 triệu.
Còn là tiền tiêu vặt. . .
Sau này, mình không chỉ có chủ nhân làm chỗ dựa trong công ty, mà còn có thể hưởng thụ 491 của chủ nhân.
Đây tuyệt đối là thỏa mãn về cả tâm hồn lẫn cơ thể.
"Cám ơn Dương tổng! Moa!"
Mặc dù cơ thể rất mệt mỏi, nhưng vì cảm tạ chủ nhân mình, Tiêu Mỹ Anh vẫn gắng gượng chống đỡ cơ thể mềm mại lên, cho chủ nhân một nụ hôn nồng cháy.
Cố gắng hơn 10 năm ở Hàn Quốc, còn không bằng cố gắng hai ngày trên người chủ nhân.
Nhìn đi! Đây chính là chênh lệch.
Mà Dương Hạo thì chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó lại nhìn sang Tiêu Ngâm Thu: "Thu Thu, hai ngày này anh có việc cần làm! Anh mới mua một căn nhà, em và Mỹ Anh có thể đi xem, Mỹ Anh cũng không có nhà ở trong nước, đây coi như tặng cho các em!"
"Yes!!"
Nghe thấy Dương Hạo tặng Tiêu Ngâm Thu một bộ bất động sản, Tiêu Ngâm Thu còn không nói gì, chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.
Nhưng Tiêu Mỹ Anh thì lập tức lên tinh thần.
Mặc dù nàng biết đây là chuẩn bị cho cháu gái mình, nhưng của cháu gái cũng là của mình, hơn nữa cháu gái cũng có bất động sản rồi.
Hơn nữa, với tài lực của Dương Hạo thì bất động sản này tuyệt đối không đơn giản.
Ha ha!
Đương nhiên không đơn giản.
Hệ thống xuất phẩm tất thuộc tinh phẩm, đây chính là ban thưởng của cha hack.
Ban thưởng này vốn là cho Tiêu Ngâm Thu, nhưng suy nghĩ đến việc hai cô cháu cùng một chiến tuyến, lại chiếu cố tình cảnh lúng túng của Tiêu Mỹ Anh, nên Dương Hạo cũng thuận nước đẩy thuyền.
Thật ra Dương Hạo cũng không ngờ, một tổng tài như Tiêu Mỹ Anh mà không kiếm được một căn bất động sản ở Hàn Quốc, trong nước cũng không khá hơn chút nào.
Thật ra Dương Hạo không biết.
Lương năm của Tiêu Mỹ Anh cũng không ít.
Một năm cũng được 5,6 triệu NDT, cộng thêm những thu nhập khác, một năm kiếm 8 triệu cũng không có vấn đề.
Đây là còn số mà gia đình bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng Tiêu Mỹ Anh rất biết tiêu xài.
Những năm qua, nàng đầu tư lên người mình vài triệu, ly hôn xong lại nuôi trai trẻ.
Tính toán ra, Tiêu Mỹ Anh căn bản không tiết kiệm được tiền.
Cho nên Tiêu Mỹ Anh mới có biểu hiện như vậy.
"Anh Hạo... không . . . không cần..."
Tiêu Ngâm Thu cuối cùng cũng tỉnh lại, không để ý đến ánh mắt của cô cô mà lắc đầu không ngừng.
Trước kia nàng bị đóng băng, không sai.
Nhưng nàng cũng có nhà có xe, còn có tiền tiết kiệm.
Thật ra nàng ngủ với sếp tổng của mình, nhưng không có quá nhiều dục vọng với tiền tài.
Chủ yếu là sếp tổng quá ngon.
"Không cần cái gì! Nghe lời là được!"
"À đúng rồi, mấy ngày này em không cần về công ty, đi giúp Mỹ Anh đi! Dù sao em biết nhiều người trong ngành hơn Mỹ Anh!"
"Lát nữa anh sẽ bảo ngân hàng chuyển cho em 200 triệu! Dùng làm vốn lưu động trong thời gian này đi!"
Tiêu Mỹ Anh sững sờ: "200 triệu!"
Đồng thời, Tiêu Ngâm Thu cũng ngẩn người.
Chuyện này...
Nếu 10 triệu là tiền tiêu vặt, cộng thêm bất động sản cũng đã khiến hai cô gái hơi sững sờ, đồng thời cũng vui vẻ.
Thì 200 triệu này, quả thực là hơi kinh người.
"Ừm!"
Nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của hai cô gái, Dương Hạo chỉ thản nhiên nói: "Mỹ Anh, nhớ kỹ lời anh nói. Nhiệm vụ của em rất quan trọng đấy, tiền không phải vấn đề, nhưng nhất định phải làm ổn thỏa! Nếu thiếu người thì cứ nói, anh sẽ tìm người cho em!"
Không sai.
Đây chính là yêu cầu của Dương Hạo.
Mà tiền của cha hack thì Dương tổng của chúng ta không hề đau lòng.
Tiêu nương nương có 2 tỷ tiền riêng, cùng với 18. 8 tỷ ban thưởng cho mình, 200 triệu chỉ là muỗi!
Ực ực!
Giờ phút này, Tiêu Mỹ Anh mới chính thức cảm nhận được 'sức mạnh đồng tiền' kinh khủng cỡ nào.
200 nói cầm là cầm.
Đây chính là vốn lưu động, không phải tài sản cố định.
"Có làm được không?" Dương Hạo nhìn vào Tiêu Mỹ Anh.
"Có thể! Chủ. . . sếp tổng yên tâm!"
Cảm nhận được ánh mắt của Dương Hạo, Tiêu Mỹ Anh lập tức gật đầu, giọng nói rất kiên định.
Bởi vì Tiêu Mỹ Anh biết, lần này Dương Hạo tuyệt đối không đùa.
Mà từ chuyện Dương Hạo giao cho mình, có thể đoán được Dương Hạo thu mua công ty giải trí MS là có kế hoạch lớn hơn.
Thân là người làm việc hơn mười năm ở Hàn Quốc, nghĩ đến gian khổ khi ở nước ngoài, Tiêu Mỹ Anh lập tức lên tinh thần.
Dù sao cấp bậc của Tiêu Mỹ Anh cũng là SA!
Đừng thấy nàng chơi rất thoáng, còn có chút thuộc tính SM MS kia, nhưng trong công việc, năng lực của nàng là không cần nghi ngờ, thậm chí còn mạnh hơn cả đánh bài!
Chương 791: Tiến công Dương tổng
Cuối cùng Dương Hạo vẫn rời khỏi nhà Tiêu Ngâm Thu.
Nhưng Dương Hạo không về nhà mình, dù hắn là hàng xóm của Tiêu Ngâm Thu.
Dù sao tiểu công chúa Hề Hề và tiểu bảo mẫu cũng đang ở Hỗ Thành, nên Dương Hạo không cần thiết trở về.
Tại Giang Thành, không nói Dương Hạo khắp nơi đều là nhà, nhưng trong mỗi một tiểu khu cao cấp, đều sẽ có một chỗ cho Dương Hạo nương thân.
Mà lần này, sau khi giao việc cho Tiêu Mỹ Anh xong.
Dương Hạo liền gọi điện thoại cho tất cả người phụ trách sản nghiệp giải trí của mình, về phần nói gì thì chỉ có Dương Hạo biết.
Nhưng từ nét mặt của Dương Hạo, có thể thấy chuyện này rất gấp, cũng rất quan trọng.
Mà xong xuôi tất cả, Dương Hạo cũng đã đến Lan Giang Loan.
Về phần tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, đạo lý rất đơn giản, bởi vì Di Bảo ở đây.
Khi Dương Hạo xuất hiện trước mặt Di Bảo với một bó hoa hồng xinh đẹp, trên mặt Di Bảo tràn đầy kinh ngạc lẫn vui mừng, và cảm giác hạnh phúc.
"Dương đại ca!'
Sau một tiếng kinh ngạc lẫn vui mừng, cơ thể mềm mại của Tôn Tâm Di đã nhào vào ngực Dương Hạo.
Về phần bó hoa hồng trong tay Dương Hạo, thì Tôn Tâm Di đang làm nũng trong ngực Dương Hạo lại không để ý đến.
Nhìn Di Bảo nũng nịu trong ngực mình, Dương Hạo cũng cưng chiều: "Sắp làm mẹ rồi mà còn lỗ mãng như thế!"
"Nào có, còn mấy tháng nữa mà!"
Kể từ khi mang thai đến nay, Tôn Tâm Di vẫn không thay đổi chút nào.
Nàng cảm thấy đứa con của mình và Dương Hạo, chính là do ông trời chú định.
"Ha ha!"
Cảm nhận được vẻ ngượng ngùng của Di Bảo trong ngực, Dương Hạo đưa tay sờ bụng của nàng.
Đúng là còn phải mấy tháng nữa.
Mà khi Tôn Tâm Di cảm nhận được động tác tay của Dương Hạo, lại hơi cảm động nói: "Dương đại ca. . . Người ta rất nhớ anh nha!"
Thật ra không trách Tôn Tâm Di có biểu hiện này.
Dù sao thân là một phụ nữ mang thai, Dương đại ca của nàng lại không ở bên cạnh nàng, mặc dù nàng cũng có thể lý giải cho Dương Hạo.
Nhưng tưởng niệm và nhớ nhung thì vẫn không thể ức chế.
Mà Dương Hạo đương nhiên cũng có thể cảm nhận được suy nghĩ của Tôn Tâm Di, cho nên rời khỏi chỗ của Tiêu nương nương, là Dương Hạo đến thẳng chỗ của Di Bảo.
Ôm Tôn Tâm Di đi vào phòng, Dương Hạo ôn nhu đáp lời: "Xin lỗi."
Tôn Tâm Di lắc đầu.
Nàng không hối hận khi đi theo Dương Hạo, chỉ cần Dương đại ca có thể đến thăm hai mẹ con nàng, là nàng đã thỏa mãn rồi.
Vừa rồi chẳng qua nàng không nhịn được nên mới nói như vậy.
Mà thật ra Dương Hạo cũng biết mình rất thiếu quan tâm đến các cô bạn gái của mình.
Có vài cô gái, bạn có thể dùng tiền để giải quyết, nhưng có vài cô gái lại giống như Di Bảo.
Hiện giờ nàng không quan tâm đến tiền, nàng chỉ hi vọng mỗi khi Dương Hạo rảnh rỗi có thể đến với nàng, nhất là trong thời gian nàng mang thai.
Cảm nhận được cô gái trong ngực, Dương Hạo lại ôm chặt cơ thể mềm mại của Di Bảo.
Mà khi Dương Hạo và Tôn Tâm Di về đến phòng.
Dì Lưu phụ trách phục vụ cuộc sống thường ngày của Tôn Tâm Di cũng hiểu chuyện mà về phòng mình.
Bây giờ trong phòng khách chỉ còn lại hai người Dương Hạo và Tôn Tâm Di.
Cảm nhận được sự ấm áp trong ngực Dương Hạo, Tôn Tâm Di hơi động tình, ngẩng đầu nhìn Dương Hạo nói: "Dương đại ca... em muốn. . ."
Dương Hạo không trả lời Tôn Tâm Di.
Bởi vì khi hắn ôm Tôn Tâm Di, tất cả đã được biểu đạt.
Mặc dù đã bị ép mấy tỷ ở chỗ Tiêu Mỹ Anh.
Nhưng chỉ cần Di Bảo mở miệng, Dương Hạo nhất định sẽ thỏa mãn.
Đương nhiên, Dương Hạo cũng biết nặng nhẹ.
Đối với một người sắp làm mẹ như Di Bảo, nhất là mấy tháng này, thì hắn rất thận trọng.
Nhưng coi như vậy, Tôn Tâm Di vẫn vô cùng thỏa mãn.
Một ngày này Dương Hạo không đi đâu cả, khi đến nhà Tôn Tâm Di thì Dương Hạo đã quyết định, ngày này sẽ là của Di Bảo.
Ăn cơm với nàng, đi dạo với nàng, ngắm mặt trời lặn với nàng, lại cùng tiến vào mộng đẹp với nàng.
Mãi đến ngày hôm sau.
Mặc dù trong lòng Tôn Tâm Di vẫn có chút không nỡ, nhưng nàng rất hiểu chuyện, vẫn để Dương Hạo đi làm việc.
Cho dù công việc này là của những người phụ nữ khác.
Bởi vì từ khi bắt đầu với Dương đại ca, Tôn Tâm Di đã biết Dương đại ca căn bản không thể thuộc về riêng mình.
Để Dương đại ca của mình khó xử, còn không bằng hào phóng một chút.
Bởi vì nàng biết, Dương đại ca cũng rất quan tâm hai mẹ con nàng.
Mà sau khi rời khỏi chỗ của Tôn Tâm Di, Dương Hạo vẫn bận rộn như cũ.
Mạnh Trà Trà, Vương Tuyết Như, Quan Manh Manh. . .
Chỉ cần là ở Giang Thành, Dương Hạo sẽ đến thăm từng người.
Dù chỉ đơn giản là thưởng thức một bài múa của nàng, thưởng thức một tách cà phê nàng pha. . . Dương Hạo sẽ không quên bất kỳ người phụ nữ nào có tình cảm với mình.
Mãi đến ngày hôm sau.
Khi Dương Hạo tham gia hôn lễ của em trai Vu Cửu Cửu, đồng thời tặng một chữ 'Hỉ' được làm từ 1kg vàng.
Sau đó Dương Hạo mới đi tìm quái rừng Natasha.
Tin tốt là Natasha cuối cùng cũng gặp được kim chủ ba ba của mình.
Mà tin xấu là visa của người nhà sắp hết hạn, thậm chí bản thân nàng cũng phải trở về nước để xử lý vài việc.
"Honey! Em còn tưởng anh không cần em nữa!"
Khi Natasha vừa gặp Dương Hạo, nàng đã nhào lên người Dương Hạo.
Trong khoảng thời gian này, dưới 'sức mạnh đồng tiền' của Dương Hạo, Natasha đưa người nhà đi chơi rất nhiều nơi.
Thật ra Natasha đến đây lâu rồi, nhưng cũng không được đi chơi nhiều nơi.
Mà lần này, nàng và gia đình có thể đi chơi thoải mái, không cần lo lắng về tiền.
Có thể nói mọi người đều rất vui vẻ, ngay cả Daniel cũng không ngoại lệ.
Nhưng có một người mặt mũi tràn đầy u oán, đó chính là Olga.
Nàng cho rằng đàn ông luôn chịu bỏ tiền vì chút chất lỏng kia.
Thế nhưng kết quả thì sao?
Người ta chạy.
Mình căn bản không làm ăn được gì.
"Anh rể, em quyết định sẽ đến đây du học! Anh. . . anh có thể giúp em không?"
Khi tất cả mọi người đang buồn vì sắp đến lúc chia ly.
Thì chỉ có em gái của Natasha là Julia kéo Dương Hạo, đồng thời biểu thị mình sẽ đến đây du học, thậm chí muốn làm việc ở đây giống như chị mình.
Không sai.
Nếu nói trước kia chỉ là tò mò, thì sau khi dạo chơi hơn nửa tháng, Julia cũng thích nơi này.
"Đương nhiên!"
Nhìn cô em vợ xinh xắn đáng yêu trước mặt, Dương Hạo đương nhiên sẽ không từ chối.
Chị gái.
Cô em vợ.
Thật sự là làm người ta chờ mong.
Chương 792: Cuộc gặp bất ngờ
Lối đi VIP ở sân bay.
Dương Hạo và Natasha trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt, sau đó đưa người nhà lên máy bay trở về nước.
Không sai.
Chính là người nhà.
Mặc kệ Natasha đang biểu diễn một nhân vật thế nào.
Nhưng chỉ cần Natasha thật lòng đi theo mình, như vậy người nhà của nàng vĩnh viễn là người nhà của Dương Hạo hắn.
Đương nhiên, đây chỉ là cuộc chia tay ngắn ngủi.
Khi Natasha xong việc ở quê nhà, thì nàng sẽ trở lại.
Hơn nữa, lần sau trở lại thì nàng sẽ dẫn theo em gái Julia đi cùng.
"Phù! Mấy ngày nay quá bận rồi."
Nhìn lối đi VIP trống rỗng, Dương Hạo bỗng nhiên cảm khái một câu.
Mặc dù lần này trở về Giang Thành để xử lý một số việc nhỏ.
Thế nhưng mà, Dương Hạo phát hiện mình vĩnh viễn cũng không xử lý hết.
Xem ra... nhiều bạn gái cũng không phải là chuyện tốt.
Có đôi khi Dương Hạo còn nghĩ, cha hack cũng nên ban thưởng cho mình một kỹ năng phân thân đi.
Dù sao, chia đều cho tất cả bạn gái cũng rất mệt. . . .
"Băng Băng, xem ra chúng ta bị cho leo cây rồi!"
Trong phòng VIP của sân bay.
Một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, dáng người nóng bóng, khuôn mặt mang theo vẻ đẹp lạnh lùng đang nói gì đó với một mỹ nữ hệ cấm dục đeo kính gọng vàng.
Mà mỹ nữ hệ cấm dục này có vẻ như đã đoán được gì đó, chỉ nhún vai nói: "Kim Đái San, cậu du học ở đây nhiều năm như vậy, ngoại trừ nói tiếng Hoa rất tốt ra, thì vẫn không hiểu được cái gì gọi là chị em nhựa plastic nhỉ!"
"Đã nói cậu đừng ôm hi vọng quá lớn rồi, cậu còn nhất định phải đến đón ả trà xanh kia!"
"Bị chơi xỏ nha! Khốn khiếp... đừng để mình gặp được cô ta!"
Kim Đái San giống như bị chọc trúng nỗi đau.
Bị bạn cùng phòng thời đại học chế giễu như vậy, nàng bây giờ chỉ muốn văng tục.
Xem ra... hôm nay phải đi một chuyến tay không rồi.
"Có lẽ cậu sẽ không gặp được cô ta đâu."
Dường như đã nhìn thấu ý nghĩ của bạn học cũ, Từ Băng Băng chỉ có thể nhún vai.
Không sai.
Hai người này chính là hai mỹ nữ mà Dương Hạo gặp ở quán bar của cô nàng màu sắc.
Còn vì sao hai người lại ở sân bay Giang Thành, và ả trà xanh trong miệng các nàng là ai, vậy có lẽ chỉ hai người họ biết.
Nhưng khi mỹ nữ tóc vàng Kim Đái San đang định phát tiết gì đó, bỗng nhiên nàng phát hiện ra gì đó, lập tức tỉnh táo lại.
"Băng Băng."
"Sao? Về được chưa?"
Từ Băng Băng thấy Kim Đái San gọi mình, còn tưởng rằng cuối cùng cũng có thể trở về ngủ bù.
"Không phải! Cậu xem kìa, bên kia, người đàn ông kia. . ."
"Ai?"
Thấy Kim Đái San lo lắng vỗ vai mình, mặc dù Từ Băng Băng không vui, nhưng vẫn nhìn theo ngón tay của Kim Đái San.
Là anh ta... sao anh ta cũng ở sân bay?
Từ Băng Băng không ngờ mình lại gặp lại người đàn ông này.
Không sai, người này chính là Dương Hạo vừa đưa tiễn bạn gái về nước.
"Mình cảm thấy mình nên thay đổi ý nghĩ. . ."
Kim Đái San giống như có ý tưởng mới nào đó, sau đó không để ý Từ Băng Băng có muốn hay không, đã kéo nàng đi thẳng về phía Dương Hạo.
Mà lúc này, Dương Hạo hoàn toàn không chú ý đến hai vị mỹ nữ có tính cách trái ngược với vẻ ngoài đang đi về phía mình.
"Xin chào, trùng hợp thật! Không ngờ lại gặp anh ở đây!"
Bỗng nhiên một giọng nói êm tai truyền đến.
Dương Hạo đang suy tư bỗng nhiên bị tiếng nói này cắt đứt dòng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn lên.
Đậu xanh?
Sao lại là các nàng?
Nhìn hai mỹ nữ trước mắt, Dương Hạo cũng rất bất ngờ.
Hắn không ngờ mình đưa tiễn một người thì lại gặp hai người quen.
Các nàng đến sân bay làm gì?
"A, xin chào!"
Nhìn hai người trước mặt, mặc dù tạm thời không biết vì sao các nàng lại chủ động chào hỏi mình, nhưng Dương Hạo vẫn lễ phép đáp lại.
Mà Kim Đái San lại có vẻ như rất thân quen, không hề để ý Dương Hạo đang suy nghĩ gì, liền nhiệt tình đi đến bên cạnh Dương Hạo, đáp lời: "Dương tổng, có rảnh không? Mời anh uống một lý nhé? Dù sao lần trước anh cũng giúp chúng tôi!"
Dương Hạo: Chuyện gì đây?
Từ Băng Băng: Bitch, mời người ta thì cứ mời, lôi lôi kéo kéo để làm gì?
Yêu cầu bất ngờ này của Kim Đái San làm Dương Hạo và Từ Băng Băng đều sững sờ.
Dương Hạo không ngờ cô nàng có dáng người nóng bỏng và vẻ ngoài người lạ chớ đến gần này lại nhiệt tình như lửa.
Ngửi mùi thơm như có như không bên cạnh.
Nghĩ đến cái hôn của cô nàng gái tây này trước khi chia tay mình lần trước, cùng với ánh mắt lưu luyến không rời kia.
Móa. . . cô nàng gái tây này tuyệt đối là muốn kiếm chuyện.
"Tôi. . . tôi. . ."
Thật ra không phải Dương Hạo không có ý nghĩ gì với mỹ nữ có năng lực cấp S này.
Dù sao uống rượu mạnh nhất, cưỡi ngựa khó thuần nhất, mới là khí phách đàn ông nên có.
Nhưng gần đây Dương Hạo quá bận.
Vụ mua bán mấy tỷ, cộng thêm nhiệm vụ mới của cha hack, nên Dương Hạo không có tâm tình này.
"Đi thôi! Tôi biết một chỗ rất hay, tôi nghĩ Dương tổng sẽ nể tình nhỉ?"
Dương Hạo còn chưa trả lời xong, thì Kim Đái San đã lôi kéo Dương Hạo và Từ Băng Băng đi về phía ngoài sân bay.
Dương Hạo: Mẹ nó, tôi đã đồng ý đâu?
Từ Băng Băng: Bitch! Tôi với cậu quan hệ rất tốt à? Đừng tưởng rằng là bạn học cũ thì muốn làm gì thì làm nhé?. . .
Giang Thành.
Quán rượu Duy Mỹ gần học viện quốc tế mậu dịch Giang Thành.
Dương Hạo: Mình đến đây bằng cách nào vậy?
Từ Băng Băng: Mình không nên nhảy vào vũng nước đục này!
"Dương tổng, ở đây cũng không tệ đúng không? Đây là quán bar mà tôi và Băng Băng thích đến nhất trong lúc học đại học! Đừng thấy nó hơi nhỏ, nhưng rất hay đấy!"
Nhìn Dương Hạo và Từ Băng Băng vẫn mờ mịt ngu ngơ.
Kim Đái San lại giống như tuyệt đối sẽ không để mọi người nhàm chán, mặt mũi chất đầy nụ cười.
Dù sao sau khi bị chị em nhựa plastic cho leo cây xong, có vẻ như nàng đành phải tìm vị Dương tổng trông rất có năng lực này để thay thế.
Mà Dương Hạo, thật ra trên đường đi hắn cũng biết được rất nhiều tin tức liên quan đến hai vị mỹ nữ trước mặt này.
Kim Đái San tóc vàng mắt xanh, dung manh lạnh lùng, dáng người nóng bỏng đến từ dân tộc chiến đấu này có vẻ như là bạn học của mỹ nữ hệ cấm dục lạnh lùng và kiêu ngạo kia.
Còn có phải là bạn thân hay chị em tốt hay không thì chưa biết.
Nhưng hai người đến sân bay là để đón một người bạn đại học khác, nhưng lại bị cho leo cây.
Được rồi.
Một là ngựa chiến ngoại quốc cấp SD.
Một là đại tiểu thư có bối cảnh cực mạnh cấp SA.
Đây. . . đúng là tuyệt phối!
Chương 793: Thú vị rồi!
"Ừm chỗ này không tệ!" Dương Hạo gật đầu một cái.
Dương Hạo cũng cảm thấy như vậy thật.
Đây là một quán bar nhạc nhẹ, âm nhạc du dương, hoàn cảnh sạch sẽ chỉnh tề, đúng là khiến người ta thoải mái hơn mấy quán bar ồn ào náo động kia.
Chỉ có điều, cô nàng này muốn làm gì?
Lần trước đi vội vàng như vậy, lần này lại vội vã kéo mình đến chỗ này?
Xem ra, cô nàng này có chuyện muốn nhờ nha.
Kim Đái San thấy Dương Hạo cũng đồng ý, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng lập tức nở nụ cười, đồng thời còn nói với Dương Hạo: "Nếu Dương tổng đã hài lòng, vậy tôi yên tâm rồi."
"Không biết cô bỗng nhiên đưa tôi đến đây là vì chuyện gì?"
Dương Hạo không muốn vòng vo với cô nàng này.
Mình vừa mới đưa tiễn gia đình Natasha, còn chưa nhận được, liền bị nàng kéo qua đây rồi.
Nói thật, Dương Hạo bây giờ không giống trước kia.
Mặc dù là mỹ nữ cấp SD và SA, rất có lực hấp dẫn.
Nhưng đối với loại phụ nữ có thân phận không rõ ràng và bối cảnh cực mạnh này, Dương Hạo cảm thấy vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Nếu như có lợi ích nào đó, thì cũng có thể nghiên cứu một chút.
Kim Đái San và Từ Băng Băng thấy Dương Hạo vào thẳng vấn đề, hai cô gái liếc mắt nhìn nhau một cái.
Nhưng rất nhanh, Từ Băng Băng liền quay đi giống như người ngoài, hoàn toàn không liên quan.
Mà từ một điểm này, dù Dương Hạo không dùng kỹ năng lắng nghe tiếng lòng cũng biết, người có chuyện nhất định là Kim Đái San.
Mà Từ Băng Băng thì giống như một đồng bạn hợp tác có quan hệ đặc biệt hơn.
Quả nhiên, khi hai cô gái liếc nhau thì Kim Đái San mở miệng: "Không biết Dương tổng có hứng thú với đầu tư không?"
"Đầu tư?"
Dương Hạo hơi nhíu mày, trong lòng thì nghĩ quả nhiên là thế.
Xem ra cô nàng này đến tìm đầu tư rồi.
Mà Từ Băng Băng là bạn học của nàng, có lẽ cố kỵ thân phận bạn học nên mới đi cùng Kim Đái San.
"Ừm, không sai!" Kim Đái San gật đầu với Dương Hạo.
Nhưng Kim Đái San nhất định sẽ thất vọng.
Đầu tư, đây có lẽ là một hạng mục không thể thiếu với rất nhiều kẻ có tiền.
Nếu có thể kiếm tiền, rất nhiều thương nhân sẽ lao vào đầu tư.
Nhưng đối với Dương Hạo mà nói, đầu tư. . . còn không bằng đầu tư vào phụ nữ.
Giống như Natasha và gia đình vừa lên máy bay tư nhân của mình để về nước kia.
Có lẽ khi máy bay hạ cánh, các nàng trở về quê nhà, thì Dương Hạo sẽ có doanh thu mấy tỷ.
Mặc dù Dương Hạo bây giờ đã là phú ông trăm tỷ, hơn nữa còn đang cố gắng leo lên đến vị trí phú ông ngàn tỷ.
Nhưng những sản nghiệp này đều đến phụ các cô gái của hắn.
Đối với một người được cha hack chăm sóc như hắn mà nói, đầu tư căn bản là không cần thiết.
"Xin lỗi, mặc dù trong tay tôi có rất nhiều vốn lưu động, nhưng tôi không có hứng thú với đầu tư! Hơn nữa cô cũng phải hiểu rõ, tôi chủ yếu là làm trong ngành giải trí. Chẳng lẽ cô muốn hợp tác đóng phim với tôi?"
Dương Hạo nửa đùa nửa thật, cho thấy mình không có hứng thú với đầu tư.
Nếu như đầu tư có thể kiếm tiền, mình còn ôm đùi cha hack làm gì?
Dương Hạo từ chối dứt khoát, làm Kim Đái San hơi sững sờ.
Nàng không quen biết quá nhiều người ở đây, nhất là người có tiền có năng lực thì lại càng ít.
Bằng không nàng cũng không tìm đến bạn học cũ Từ Băng Băng, và chị em nhựa plastic kia.
Nhưng nghĩ đến gia tộc của mình, Kim Đái San rõ ràng là không thể từ bỏ.
Trong gian phòng yên tĩnh, Kim Đái San vốn ngồi đối diện Dương Hạo bỗng nhiên đứng dậy, uốn éo cơ thể như rắn nước đi đến bên cạnh Dương Hạo, một đôi tay ngọc bám vào bả vai Dương Hạo, dịu dàng nói: "Dương tổng, tìm anh đương nhiên không phải là đóng phim rồi. Chỉ là không biết Dương tổng. . ."
Nói đến đây, Kim Đái San bỗng nhiên đưa đôi môi mềm mại của mình đến sát bên tai Dương Hạo.
Mà Từ Băng Băng nhìn thấy cảnh này, không khỏi lườm một cái, rồi cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
Nàng quả nhiên không thể thu phóng tự nhiên như Kim Đái San.
Mà Dương Hạo ban đầu còn cho rằng Kim Đái San cũng định sử dụng mỹ nhân kế với mình, giống như bao cô gái khác.
Nhưng khi Kim Đái San nói thầm vài câu bên tai hắn.
Dương Hạo mới ý thức được, mình hiểu lầm người ta rồi.
Người ta tỏ vẻ quyến rũ như vậy, đó là tính cách của người ta.
Nhưng mà lần này, xem ra cô nàng này đến tìm kiếm hợp tác thật.
"Cô nói thật?"
Khi Dương Hạo nghe Kim Đái San nói xong, hiển nhiên là cũng hơi khiếp sợ.
Gia tộc của Kim Đái San này, vậy là lại làm sản nghiệp quân sự.
Cmn!
Chuyện này cmn thú vị rồi.
Nhớ đến tình hình của bên đó bây giờ, Dương Hạo cũng hiểu được Kim Đái San.
Thế nhưng mà, chơi lớn như vậy sao?
"Dương tổng, anh cảm thấy tôi rảnh rỗi như vậy sao?"
Kim Đái San thấy Dương Hạo đã thay đổi thái độ, khóe miệng lại cong lên lần nữa.
"Vậy thì không!"
Dương Hạo hiển nhiên là đã tin lời Kim Đái San.
Nhưng Dương Hạo vẫn hơi nghi ngờ, hỏi: "Nếu gia tộc cô đã làm sản nghiệp ở mặt này, tôi không cho rằng mình có thể giúp đỡ được cái gì!"
Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng Dương Hạo không có hứng thú với sản nghiệp ở phương diện này.
Thứ đồ chơi kia, bên này không dùng được.
Người có thể tiếp xúc với phương diện này, cơ bản đều là người có bối cảnh rất cứng, đồng thời còn bị quốc gia quản lý.
Dương Hạo rất giàu, không sai.
Nhưng hắn còn chưa nghĩ đến việc thò chân vào lĩnh vực này.
"Không không không, tôi cảm thấy Dương tổng rất thích hợp."
Thấy Dương Hạo có vẻ kháng cự với lĩnh vực này, Kim Đái San lại lắc đầu, đôi tay kia lại leo lên lồng ngực của Dương Hạo: "Băng Băng đã đáp ứng tôi, gia tộc của cô ấy sẽ phụ trách mậu dịch."
"Chỉ cần Dương tổng đồng ý, tôi chỉ cần Dương tổng cung cấp vật liệu, hoặc trợ giúp về tài chính cho tôi là được."
"Tôi nghĩ chắc Dương tổng cũng biết lợi ích của ngành này nhỉ!"
Cảm nhận được bàn tay ngọc đang trượt xuống từ lồng ngực kia, Dương Hạo: Cmn quả nhiên vẫn là mỹ nhân kế.
Nhưng lần này Hạo ca của chúng ta rõ ràng là không bị đầu nhỏ chi phối.
Nguyên vật liệu?
Chỉ sợ là cô nàng này nhìn trúng xưởng sắt thép mình mới thu mua rồi nhỉ?
Thật ra Kim Đái San không để mắt đến xưởng sắt thép của Dương Hạo, mà nàng chủ yếu là nhìn trúng 'sức mạnh đồng tiền' của Dương Hạo.
Nàng đúng là cần nguyên vật liệu sắt thép.
Nhưng nếu Dương Hạo chịu tham gia, hoặc là trợ giúp nàng, như vậy tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.
Nàng cũng cần tài liệu như sắt thép, nhưng là cần rất nhiều.
Như vậy mới có thể giúp gia tộc vượt qua cửa ải trước mắt.
"Này, nói chuyện thì nói chuyện, đừng giở trò ở đây chứ!"
Ngay khi Dương Hạo và Kim Đái San đang chơi nghệ thuật ở dưới bàn, thì Từ Băng Băng đã mở miệng.
Nàng rõ ràng là không thích thủ đoạn thương lượng này của Kim Đái San.
Chương 794: Ban thưởng bất ngờ
"Băng Băng!"
Kim Đái San u oán liếc nhìn bạn học cũ của mình.
Nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại.
Bởi vì, lần này không phải nàng không muốn dừng, mà là. . . nàng bị khiếp sợ bởi 'thực lực' của Dương tổng.
Cái này...
Thực lực thế này, bảo sao nhiều phụ nữ thích Dương tổng đến vậy.
Nhìn ánh mắt u oán của Kim Đái San, Từ Băng Băng lại lườm một cái: "Có cần gọi phòng riêng cho cậu và Dương tổng không?"
Tính cách của Từ Băng Băng chính là như vậy.
Dù sao bản thân nàng cũng là tổng tài của thương mại Chúng Hợp.
Mặc dù giá trị con người Dương Hạo không ít, nhưng Từ Băng Băng cũng sẽ không nói chuyện làm ăn như kiểu Kim Đái San.
Hơn nữa, Từ Băng Băng trên danh nghĩa là tổng tài của thương mại Chúng Hợp, nhưng thân phận thực tế của nàng còn sâu hơn mặt ngoài một chút.
Dù sao nàng chỉ là một tiểu nha đầu hơn 20, có thể làm tổng tài một công ty lớn như Chúng Hợp, không có thân phận đặc thù thì là không thể.
"Ha ha, thế thì không cần!"
Dương Hạo nhìn đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Từ Băng Băng, liền nhếch miệng cười.
Dương Hạo không phải chưa từng gặp cô gái như Từ Băng Băng.
Nếu người ta không thích, mình cũng không cần thiết.
Nói xong, Dương Hạo lại nhìn về phía Kim Đái San đang không tình nguyện mà thu tay về, nói: "Xin lỗi! Đối với sản nghiệp của gia tộc cô. . ."
Khi Dương Hạo đang định từ chối và rời đi, thì hắn chợt dừng lại.
Đinh!
Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ 'tâm nguyện của Natasha'.
Bắt đầu kết toán...
Ban thưởng: Thẻ sản nghiệp trung cấp x1.
Phí chiêu đãi được hoàn trả x2, đã tự động đưa vào tài khoản của túc chủ.
Có mở thẻ sản nghiệp trung cấp không?
Âm thanh bất ngờ của hệ thống làm Dương Hạo sững sờ.
Nhưng rất nhanh hắn đã bình thường trở lại, có lẽ nhà Natasha đã ra khỏi nước Hoa rồi.
Dương Hạo vốn cho rằng chờ nhà Natasha xuống máy bay mới tính, xem ra chỉ cần ra khỏi nước là được.
Nhìn lựa chọn của hệ thống, Dương Hạo trực tiếp chọn 'có'.
Một giây sau.
Đinh!
Thẻ sản nghiệp trung cấp đổi thành công.
Chúc mừng túc chủ nhận được 20% cổ phần thương mại Chúng Hợp.
Hệ thống ước định, giá trị thị trường của thương mại Chúng Hợp là khoảng 48. 8 tỷ NDT.
Túc chủ cầm 20% cổ phần, là cổ đông thứ hai của thương mại Chúng Hợp.
Cmn!
Dương Hạo vốn đang định tạm biệt cô nàng Kim Đái San này, hiện giờ lại từ bỏ ý nghĩ này.
Thương mại Chúng Hợp.
Đây không phải công ty của Từ Băng Băng sao?
Không ngờ lại ở Giang Thành.
Công ty này vậy mà có giá trị thị trường hơn chục tỷ?
Ừm, rất tốt!
nhiệm vụ của Natasha không chỉ giúp mình kiếm được gần chục tỷ, mà còn phát triển sản nghiệp của mình.
Chỉ ba chữ: Thật là thơm!
"Dương tổng, thật sự không cân nhắc sao?"
Kim Đái San còn không biết vì sao Dương Hạo chỉ nói một nửa thì dừng lại, nhưng rõ ràng là không muốn buông tha vị đại gia lắm của nhiều tiền trước mắt.
Sản nghiệp của gia tộc đang lửa sém lông mày.
Nếu mình không tìm được cơ hội ở đây, như vậy mình về đến gia tộc. . .
Nghĩ đến đám chú bác đang nhìn chằm chằm vào cha mình kia.
"Thật ra thì tôi cũng muốn, nhưng mà... có phải là bước chân hơi rộng rồi không? Hơn nữa, xưa nay tôi không làm mua bán có nguy hiểm."
Dương Hạo nhíu mày, nhưng lần này hắn không định rời đi.
20% cổ phần thương mại Chúng Hợp, đã khiến Dương Hạo đổi ý.
Có điều, hắn nói cũng không sai.
Hắn thật sự không hiểu về ngành quân sự này.
Hiện giờ bên Nga đang khá loạn, coi như mình muốn chen chân vào, nhưng không có lợi ích thì đương nhiên Dương Hạo sẽ không làm.
Thật ra nếu không phải một vài quy tắc không thể thay đổi của hai nước, có lẽ Dương Hạo cũng không thể đưa Natasha trở về.
Mà lần này Natasha trở lại, có lẽ sau này nàng vĩnh viễn sẽ phải ở lại nước Hoa, còn bên kia thì chỉ là về nhà thăm người thân mà thôi.
Kim Đái San thấy Dương Hạo nở nụ cười mà chỉ thương nhân mới có kia.
Nàng liền biết, việc này có thể thương lượng.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, mình có phải thành ý, bằng không thì...
Nào có thương nhân nào hợp tác và đầu tư chỉ bằng vài câu nói chứ.
Nhưng mình có thứ gì đây?
Thật ra lần này Kim Đái San đến đây, nói là tìm kiếm đầu tư và hợp tác, còn không bằng nói tìm kiếm giúp đỡ.
Mà Từ Băng Băng
Nhưng sản nghiệp nhà Từ Băng Băng chỉ làm mậu dịch quốc tế.
Xuất nhập cảng là không vấn đề, cũng có thể dùng được.
Nhưng bây giờ Kim Đái San thiếu nhất là đồng bạn hợp tác và người đầu tư.
Mà Dương Hạo, vừa hay phù hợp với cả hai.
Dương Hạo có xưởng sắt thép, đồng thời còn có tài sản khổng lồ.
Chỉ cần Dương Hạo chịu hợp tác với nàng, lại đầu tư cho nàng mấy tỷ, không. . hơn tỷ thôi.
Như vậy nàng có thể giúp gia tộc mình vượt qua nguy cơ này, cũng có thể làm cho mấy vị chú bác đang nhìn trộm địa vị của cha mình phải ngậm miệng.
Làm sao bây giờ?
Trong lúc nhất thời, Kim Đái San không biết làm sao.
Bởi vì nàng không biết mình có thứ gì có thể khiến Dương Hạo động lòng, để Dương Hạo hợp tác với mình, đầu tư cho mình.
Mà Kim Đái San không biết.
Ý nghĩ của nàng đã bị Dương Hạo nghe thấy hết.
Không chỉ nàng, Từ Băng Băng cũng vậy.
Hiện giờ Dương Hạo đang lắng nghe suy nghĩ của hai cô gái.
Sau khi lấy được 20% cổ phần của thương mại Chúng Hợp, Dương Hạo vốn chỉ có chút hứng thú với hai cô gái này, nhưng bây giờ thì đã rất hứng thú với các nàng.
Kim Đái San: Hay là sử dụng mỹ nhân kế? Nhưng có được không? Vị Dương tổng này vừa nhìn đã biết là người không thiếu phụ nữ.
Từ Băng Băng: Mình đúng là điên rồi, vì sao lại điên cùng Kim Đái San chứ? Nếu Kim Đái San không tìm được người hợp tác, mình cũng thương mà không giúp được gì.
Kim Đái San nghĩ làm sao để thuyết phục Dương Hạo, không đúng. . . là ngủ phục Dương Hạo.
Mà Từ Băng Băng thân là người quản lý của thương mại Chúng Hợp, cũng là thiên kim tiểu thư của công ty, nàng cũng rất coi trọng sự hợp tác với gia tộc của Kim Đái San.
Dù sao hai nước vốn là đồng bạn nhiều năm, cộng thêm bên đó đang chiến tranh loạn lạc, mà nhà Kim Đái San lại làm ngành này.
Chỉ cần có thể hợp tác lâu dài, như vậy mặc kệ là đối với hai người, hay là đối với toàn bộ thương mại Chúng Hợp, đều là một tiền cảnh thương nghiệp không tệ.
Nhưng bây giờ, Kim Đái San đã đến đây mấy ngày, chưa nói gặp khó khăn ở khắp nơi, nhưng cũng không có chút tiến triển nào.
Vất vả lắm mới liên hệ được với một người bạn học cũ có thể giúp đỡ, kết quả lại bị cho leo cây.
Về phần Dương Hạo trước mắt này.
Hai ngày này, Từ Băng Băng cũng đã điều tra qua về Dương Hạo.
Nàng đánh giá Dương Hạo là: một thương nhân thành công, đồng thời là fuck boy trong fuck boy.
Nếu để nàng chọn, nàng sẽ không chọn một người đàn ông như Dương Hạo.
Về phần Kim Đái San.
Bây giờ xem ra, có lẽ sắp lật xe rồi.
Khiến cho Từ Băng Băng lo rằng vị bạn học cũ này cuối cùng sẽ bị Dương tổng ăn cả xương cốt cũng không thừa.
Chương 795: Tôi muốn cả hai
Dương Hạo ngồi ở đó, nhìn hai cô gái không ngừng suy nghĩ, nếu không phải Dương tổng đã rèn luyện trong một thời gian dài.
Có lẽ hắn đã mất bình tĩnh rồi.
Dương Hạo cũng có thể hiểu cho suy nghĩ của Kim Đái San.
Mỹ nhân kế?
Cái này mình quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Nhưng lần này, Dương Hạo cảm thấy không đủ.
Kim Đái San không thể so với Từ Băng Băng.
Cha hack đánh giá nàng là SD!
Xưởng sắt thép thì có thể hợp tác, mấy tỷ với mình bây giờ chỉ là mưa bụi.
Nhưng dựa vào cái gì?
Là người Kim Đái San dát vàng sao?
Kể từ sau khi Dương Hạo có Natasha, Dương Hạo sẽ không từ chối xe ngoại, nhưng cũng sẽ không dễ dàng sử dụng sức mạnh đồng tiền.
Bởi vì cấp độ trung thành D của Kim Đái San còn lâu mới khiến cho Dương Hạo yên tâm đầu tư vào nàng.
Nhưng Từ Băng Băng thì khác, cô nàng này rất thú vị, vậy mà còn điều tra mình, còn đánh mình là fuck boy.
Không biết sau khi Từ Băng Băng biết mình là cổ đông thứ hai của thương mại Chúng Hợp thì sẽ nghĩ thế nào đây?
Thấy Kim Đái San mãi không nói gì, Dương Hạo liền dùng chiêu dục cầm cố túng. (muốn bắt thì hãy thả)
"Nếu cô không có điều kiện gì có thể thuyết phục tôi, như vậy tôi cảm thấy chúng ta không cần bàn tiếp."
Hắn cũng muốn nhìn xem, vị đại tiểu thư này sẽ có thành ý đến mức nào.
Về phần Từ Băng Băng, sau này họ sẽ gặp nhau nhiều.
"Đừng mà!"
Thấy Dương Hạo đã mất hứng thú, Kim Đái San lập tức đè Dương Hạo đang định đứng lên xuống.
"Dương tổng, là thế này, bởi vì hôm nay tương đối vội. . . Hay là để tôi giảng giải về sản nghiệp của gia tộc mình trước nhé? Như vậy Dương tổng cũng có thể hiểu rõ hơn về sản nghiệp của gia tộc tôi."
Nói xong, Kim Đái San còn nháy mắt ra hiệu với Từ Băng Băng.
Ý tứ không cần nói cũng biết.
Xem ra cô nàng này muốn giao lưu sâu hơn với Dương Hạo, để Dương Hạo hiểu rõ hơn về sản nghiệp của gia tộc mình.
"Hia người trò chuyện đi! Tôi về trước."
Mặc dù Từ Băng Băng có một khuôn mặt cấm dục, nhưng vẫn cao ngạo lạnh lùng như vậy.
Nàng đương nhiên hiểu ý của ánh mắt kia.
Nhưng việc này không liên quan gì đến nàng.
Kim Đái San đứng ở phía đồng bạn hợp tác, nàng có thể tiếp tục hợp tác với Kim Đái San.
Nếu không, coi như hai người là bạn học cũ, nhưng thương trường chỉ bàn chuyện thương trường, Từ Băng Băng không ngại nói 'NO' với Kim Đái San.
"Ừm, Băng Băng, chờ tin của mình!"
Thấy Từ Băng Băng hiểu chuyện như vậy, Kim Đái San liền ném qua một ánh mắt tán dương.
"Được!" Từ Băng Băng nhún vai với Kim Đái San.
Sau đó lại liếc nhìn về phía Dương Hạo.
Được rồi!
Ấn tượng của Từ Băng Băng với Dương Hạo lại giảm xuống.
Về phần Kim Đái San sau đó muốn làm gì, vậy không liên quan gì đến nàng.
Lễ phép gật đầu với Dương Hạo một cái, sau đó Từ Băng Băng liền cầm túi xách của mình rồi đi ra ngoài cửa.
Chỉ có điều, lúc nàng quay người thì bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của Dương Hạo ở phía sau.
"Từ tiểu thư, lát nữa gặp..."
"A. . ."
Bởi vì vừa mở cửa, cộng thêm tiếng nhạc bên ngoài, nên Từ Băng Băng không nghe rõ.
Còn cho rằng Dương Hạo nói hẹn gặp lại.
Nàng không phát hiện ra vấn đề gì, chỉ gật đầu một cái, sau đó biến mất sau cánh cửa khép lại.
Mà sau khi cánh cửa khép lại.
Chỉ còn lại Dương Hạo và Kim Đái San ở trong phòng, bầu không khí lại hơi quỷ dị.
"Không biết cô muốn làm gì để tôi hiểu sâu hơn về sản nghiệp gia tộc các cô đây?"
Dương Hạo cười nhìn Kim Đái San trước mắt.
Hắn biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Nhưng lần này Dương Hạo không định để Kim Đái San toại nguyện dễ dàng như vậy.
Nhìn nụ cười nghiền ngẫm của Dương Hạo, lại nhìn khuôn mặt đẹp trai phù hợp với thẩm mỹ của cả người phương Đông và người phương Tây kia.
Kim Đái San dứt khoát không giả bộ nữa, nàng vốn đã có hảo cảm với vị Dương tổng này từ lần trước, đôi bàn tay ngọc trắng như tuyết kia lại bắt đầu tìm kiếm về phía dưới mặt bàn.
Vừa tìm kiếm vừa nói: "Đương nhiên là để Dương tổng hiểu toàn diện về sản nghiệp gia tộc chúng tôi rồi. Bằng không thì, sao có thể làm Dương tổng hứng thú được?"
Khi Kim Đái San nói xong câu này, dáng người cao gầy nóng bỏng của nàng đã bám lên người Dương Hạo.
Nhưng ngay khi nàng cho rằng Dương Hạo sẽ trầm mê với cơ thể và nhan sắc cực đỉnh của mình.
Thì Kim Đái San lại phát hiện, đôi tay ngọc của mình bị vị Dương tổng này nắm chặt trong tay.
"Hứng thú thì đúng là có một chút, nhưng còn chưa đủ."
Dương Hạo nhìn vẻ kinh ngạc cùng không biết làm sao trên khuôn mặt xinh đẹp của Kim Đái San, hắn cũng không cho Kim Đái San tiếp tục tìm tòi kích thước của mình nữa.
Ăn cũng được, nhưng Dương Hạo muốn để Kim Đái San ăn món ngon này một cách rõ rành rành.
"A... !"
Kim Đái San không ngờ bị Dương tổng này đã như vậy rồi mà còn phanh được.
"Vậy không biết Dương tổng cho rằng thế nào mới là đủ?"
Biểu cảm của Kim Đái San rõ ràng là hơi mất tự nhiên.
Nếu như đổi thành là người khác, là loại đồng bạn hợp tác đúng nghĩa kia, Kim Đái San sẽ không lợi dụng thân thể của mình để thương lượng.
Nhưng qua hai ngày nay, cộng thêm những tin từ miệng Từ Băng Băng, nàng biết vị Dương tổng trước mắt này chính là một đại lão một phương ở đây.
Là nhân vật hô mưa gọi gió tại Giang Thành và Hỗ Thành, tài sản đã vượt quá trăm tỷ.
Nếu như gia tộc mình có được sự ủng hộ từ vị này, như vậy mình không chỉ có thể cứu vãn cục diện khó khăn của gia tộc, mà còn có thể giúp gia tộc tiến thêm một bước.
Làm sao bây giờ?
Mỹ nhân kế có vẻ không được rồi, về phần tiền tài. . .
Vị đại lão này có vẻ không thiếu tiền.
Mà khi Kim Đái San không biết phải làm thế nào.
Đinh!
Chúc mừng túc chủ phát động nhiệm vụ ngẫu nhiên: Đi ra biên giới, phát triển thế lực.
Nội dung: Trợ giúp gia tộc của Kim Đái San vượt qua cửa ải khó khăn, đi lên độ cao mới. Điều kiện: Sở hữu 20% cổ phần của gia tộc Kim Đái San.
Ban thưởng: 40% cổ phần thương mại Chúng Hợp.
Dương Hạo đang chờ Kim Đái San trả lời, không ngờ cha hack lại chen chân vào.
Cmn!
20% cổ phần từ sản nghiệp gia tộc của Kim Đái San.
40% cổ phần thương mại Chúng Hợp.
Nếu cộng thêm 20% vừa nhận được...
Khá lắm, không hổ là cha hack.
Một cái cũng không bỏ qua đúng không?
Ừm, rất hợp khẩu vị của mình.
Dương Hạo nghe thấy phần thưởng thì lập tức cười lên.
Nhìn Kim Đái San vẫn đang do dự trước mặt, hắn lại đánh một đòn phủ đầu.
"30% cổ phần! Muốn tôi ra tay giúp đỡ, tôi không chỉ muốn cô, mà còn muốn 30% cổ phần của gia tộc các cô!"
Dương Hạo hiếm khi chủ động ra tay như lần này.
Mà vừa ra tay đã là thế sét đánh lôi đình.
Về phần tại sao lại là 30%, thương nhân mà, cũng nên cho người ta không gian mặc cả.
Mà Kim Đái San thì ngẩn ngơ.
Vị Dương tổng này có hiểu gia tộc của mình không?
Đây chính là một đế quốc thương nghiệp khổng lồ có tổng tài sản tiếp cận 100 tỷ.
Hơn nữa còn là công ty quân sự thâm căn cố đế ở trong nước.
Không nên coi thường một công ty quân sự có giá trị gần 100 tỷ ở Nga.
Nó chỉ có giá trị gần trăm tỷ, đó là bởi vì trước khi loạn lạc, ngành mua bán quân sự này không có quá nhiều gợn sóng.
Nhưng mà bây giờ, một công ty quân sự có giá gần trăm tỷ ở Nga chính là một món bánh trái thơm ngon.
Có lẽ chỉ cần vận hành tốt trong khoảng thời gian này, giá trị thị trường của toàn bộ công ty sẽ tăng mạnh, không nói tăng lên mấy lần, nhưng tăng 50% là không có vấn đề.
Mà Dương Hạo, mở miệng đã muốn 30%.
Hơn nữa còn muốn cả nàng?
Giờ phút này, Kim Đái San đã hiểu vì sao vị Dương tổng này lại có sản nghiệp to lớn như vậy rồi.
Quả nhiên là miệng rộng nha!
Chương 796: Sức mạnh đồng tiền chưa từng mất hiệu lực
Dù tâm lý chịu đựng của Kim Đái San có mạnh hơn nữa, thì cũng có chút không chịu nổi yêu cầu của Dương Hạo.
Nhưng Kim Đái San cũng không trở mặt ngay, trái lại còn nặn ra vẻ tươi cười, nói với Dương Hạo: "Dương. . . Dương tổng, anh đừng nói giỡn!"
"Không không không, tôi không hề đùa." Cảm nhận cơ thể hơi cứng ngắc của Kim Đái San trong ngực mình, Dương Hạo lắc đầu, đồng thời rất nghiêm túc đáp lại: "Tập đoàn quân sự Kreis của các cô có giá trị thị trường chưa đến 100 tỷ! Coi như nó là 100 tỷ đi, dù sao bên đó cũng đang có chiến sự, là mùa xuân của các tập đoàn quân sự."
"Nếu cô có thể thuyết phục người cầm quyền gia tộc các cô dùng phương thức đầu tư bỏ vốn như thẻ đánh bạc để bàn chuyện hợp tác với tôi. Vậy tôi cũng nguyện ý bàn bạc các gia tộc các cô."
Dương Hạo vừa nói, đồng thời cánh tay đặt trên núi cao của Kim Đái San còn giật giật vài cái.
Ý của Dương Hạo rất rõ ràng.
Mang cổ phần ra nói chuyện với tôi.
Như vậy tất cả đều dễ nói.
Nếu như đối phương không có ý nghĩ này, vậy thì xin lỗi, Dương Hạo không có thời gian.
Kế hoạch bên Hàn Quốc đang trong giai đoạn chuẩn bị, sắp tới sẽ rất bận rộn.
Ừm, là bận rộn trấn an các cô gái của mình.
"Anh có thể lấy ra bao nhiêu?" Kim Đái San mặc dù chơi thoáng, nhưng với năng lực nghiệp vụ cấp S của nàng, nàng cũng không phải đồ đần.
Nàng cố nén nội tâm khiếp sợ, không ngờ vị Dương tổng này đã điều tra rõ ràng về gia tộc mình.
Muốn 30% cổ phần của gia tộc mình, thậm chí còn bao quát cả bản thân mình.
Được!
Vậy để tôi xem anh có thể ra giá bao nhiêu.
Kim Đái San cũng có quyền nói chuyện nhất định trong gia tộc của mình.
Mặc dù không thể trực tiếp đáp ứng Dương Hạo.
Nhưng ở thương trường thì nói chuyện thương trường, nếu khách nàng đã yêu cầu, như vậy Kim Đái San cũng muốn nhìn xem vị Dương tổng này có thể cắn bao nhiêu trong miếng bánh gato của gia tộc mình.
"Như vậy mới đúng là đàm phán chứ."
Dương Hạo rất hài lòng với biểu hiện bình tĩnh tự nhiên của Kim Đái San.
Không hổ là năng lực nghiệp vụ cấp S.
Về phần độ trung thành cấp D, Dương Hạo cảm thấy mình có năng lực biến nó thành cấp S.
Dù sao tất cả phụ nữ hiểu rõ 'sở trường', không một ai có thể phản bội mình.
"30% cổ phần của xưởng sắt thép Hướng Dương."
"Không có khả năng." Kim Đái San lập tức lắc đầu.
Khi ở Giang Thành thì Kim Đái San đã tìm hiểu tất cả xí nghiệp có thể hợp tác.
Mà xưởng sắt thép Hướng Dương cũng là một mục tiêu quan trọng nhất.
Giá trị thị trường của nó chỉ khoảng 10 tỷ, dùng 30% cổ phần của nó mà đòi đổi lấy 30% cổ phần của gia tộc mình?
Gần như là tỷ lệ 1:10 rồi.
Đây là ăn cướp à?
"Không không không. . ." Nhìn dáng vẻ nổi giận của Kim Đái San, Dương Hạo lại lắc đầu, đôi tay không nhịn được mà nhéo nhéo bờ mông cô nàng này, nói: "30% cổ phần đó, chỉ là đổi lấy cô."
"Cái gì?" Kim Đái San lập tức sững sờ.
Vị Dương tổng này nói vậy là có ý gì?
30% cổ phần của xưởng sắt thép Hướng Dương chỉ là đổi lấy mình?
"Cô nghe không sai!"
"Gia tộc các cô rất cần những tài liệu sắt thép này đúng không? Chỉ cần cô đáp ứng trở thành người phụ nữ của tôi, vậy sau này cô quản lý xưởng sắt thép Hướng Dương."
"Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không thể gây tổn hại đến lợi ích của tôi, và cả quốc gia này."
"Hơn nữa, sau này cô chỉ có thể là người của Dương Hạo tôi, bằng không thì. . . con người tôi mắc bệnh sạch sẽ."
Nói đến đây, khí chất trên người Dương Hạo chợt thay đổi.
Hắn có thể vung tiền như rác cho phụ nữ, nhưng dù sao gia tộc của Kim Đái San cũng làm trong ngành đặc thù.
Tài liệu sắt thép xuất nhập cảng vốn đã phiền phức, huống chi là đưa cho một tập đoàn quân sự.
Cho nên, tôi có thể đáp ứng điều kiện của cô, nhưng tiền đề là không thể tổn hại lại ích của tôi và cả quốc gia.
Dương Hạo thừa nhận mình là một gian thương, nhưng hắn cũng không muốn gây bất lợi cho quốc gia của mình.
Về phần 30% cổ phần của xưởng sắt thép Hướng Dương, cũng chính là 3 tỷ đổi lấy Kim Đái San.
Có lẽ đây là lần đầu tư lớn nhất của Dương Hạo kể từ khi có cha hack giúp đỡ.
Không vì thứ gì khác, chỉ vì ông đây có tiền.
Hơn nữa, tiền này cũng không phải vứt sông vứt biển.
Mục tiêu: Kim Đái San.
Tuổi: 26.
Năng lực nghiệp vụ: S.
Trung thành: D.
Độ mài mòn: 3 (168).
Thông qua Hỏa Nhãn Kim Tinh, có thể thấy Kim Đái San mặc dù chơi thoáng, nhưng độ mài mòn không cao.
Rất hợp khẩu vị của Dương Hạo.
Với vẻ ngoài, độ mài mòn và năng lực nghiệp vụ của nàng, nếu có thể chuyển hóa thành công, có lẽ số tiền hắn đầu tư kia, sẽ được hoàn trả lại ngay lập tức.
Đương nhiên, chuyện này còn phải xem ý nghĩ của Kim Đái San.
Dương Hạo cũng không tin, mấy cầm vài tỷ đi chơi gái, nàng lại có thể không run chân?
Quả nhiên.
Khi Dương Hạo đưa ra điều kiện này, Kim Đái San lập tức run chân.
Vừa rồi, khi ở trong ngực Dương Hạo thì toàn thân nàng cứng ngắc, nhưng bây giờ, cả người nàng mềm nhũn, tôi tay nhỏ kia lại tiếp tục làm việc, hơi thở như lan, nói bên tai Dương Hạo: "Dương tổng không nói đùa chứ?"
"Cô cảm thấy tôi cần nói đùa sao?"
Dương Hạo rất hưởng thụ thái độ này của nàng.
Đinh!.
Nhắc nhở túc chủ, đẳng cấp trung thành của mục tiêu Kim Đái San đã tăng.
Trung thành: B.
Cmn!
Cha hack uy vũ.
Đây là lần đầu tiên Dương Hạo nghe thấy mục tiêu tự động tăng đẳng cấp trung thành của mình.
Nhưng rất sảng khoái.
Đây mới là sức mạnh đồng tiền chân chính.
Cảm nhận được biến hóa của Dương Hạo, Kim Đái San cũng không ngừng biến hóa.
Lúc trước nàng đuổi Từ Băng Băng đi, vốn là định lợi dụng cơ thể của mình, cố gắng ngủ phục vị Dương tổng này.
Mà bây giờ, chỉ dùng bản thân mình đã đổi được mấy tỷ thẻ đánh bạc rồi.
Vậy 30% cổ phần của gia tộc. . . cũng không phải là không thể.
Chỉ có điều, mình nên làm thế nào để thuyết phục cha đây?
"Honey, điều kiện của anh rất mê người! Không biết anh định dùng bao nhiêu tài chính để đổi lấy 30% cổ phần của gia tộc em?"
Lúc này, Kim Đái San nói chuyện đã có chút không rõ.
Dù sao, 'thực lực' của Dương Hạo cũng quá kinh người, làm nàng một lời khó nói hết.
Đây là quy mô bình thường sao?
Đừng thấy Kim Đái San chơi thoáng, nhưng nàng chỉ từng qua lại với ba người bạn trai mà thôi.
Một người là người trong nước, hai người là yêu đương hồi đại học.
Sau khi tốt nghiệp thì nàng đã trở về xí nghiệp của gia tộc.
Kim Đái San chưa từng lợi dụng thân thể của mình để bàn chuyện làm ăn, cao nhất cũng chỉ lợi dụng vẻ ngoài của mình để mập mờ nho nhỏ mà thôi.
Nhưng lần này thì khác.
Dương tổng cho thật sự quá nhiều.
Chỉ một mình mình cũng đã đổi được 3 tỷ tồi.
Cho nên, bây giờ Kim Đái San đã coi như chấp nhận điều kiện đầu tiên của Dương Hạo.
Đó chính là đổi bản thân mình lấy 30% cổ phần của xưởng sắt thép Hướng Dương.
Không thấy Kim Đái San vừa đổi cách xưng hô với Dương tổng là honey sao!
Chương 797: Từ Băng Băng nổi giận
"Hít!
"30 tỷ!"
Dương Hạo không ngờ khẩu tài của Kim Đái San lại tốt như vậy, nhịn không được mà hơi nhíu mày rồi đáp một câu 30 tỷ.
Nhưng Kim Đái San có vẻ như không hài lòng với 30 tỷ trong miệng Dương Hạo, lại gia tăng tốc độ miệng lưỡi.
"Honey, 30 tỷ chỉ sợ không đủ..."
Nhìn biểu cảm có chút dữ tợn của Dương Hạo, Kim Đái San cảm thấy với tài ăn nói của mình, vẫn có thể ép giá một phen.
"Cô có thể làm chủ được sao?" Dương Hạo cau mày nhìn Kim Đái San đang thể hiện tài ăn nói.
Qua kỹ năng 'lắng nghe tiếng lòng', Dương Hạo có thể biết 30 tỷ đúng là không thể làm Kim Đái San động lòng.
Nhưng hắn cũng biết, Kim Đái San căn bản không làm chủ được việc này.
Hiện giờ nàng chỉ đang thử thăm dò mình mà thôi.
Nhìn xem mình có thể lấy ra bao nhiêu tài chính.
Nhưng Dương Hạo không định lấy ra quá nhiều.
30 tỷ vốn lưu động, coi như là trong nước, có lẽ cũng không có đại lão nào có thể lấy ra.
Mà dù là bản thân Dương Hạo, coi như hắn đáp ứng, thì 30 này cũng sẽ được chia ra làm nhiều đợt.
"Đương nhiên có thể."
Kim Đái San đã không lo được nhiều như vậy.
Mặc dù nàng là phe chủ đạo.
Nhưng khi thấy 'thực lực' của Dương Hạo càng ngày càng dữ tợn, vì mau chóng bắt được Dương Hạo, Kim Đái San vốn đang phủ phục trước người Dương Hạo, lúc này trực tiếp duỗi tay ngọc chống đỡ cơ thể hơi nhũn ra của mình lên.
Sau đó tung váy trực tiếp bước lên.
Nàng cũng không tin, mình đã như vậy mà còn không thăm dò được dài ngắn Dương Hạo.
Nhưng lần này Kim Đái San phải thất vọng rồi.
Muốn thăm dò dài ngắn của Hạo ca nhà ta, nàng căn bản không đủ.
"Ha ha! Cô xác định mình có thể làm chủ?"
Nhìn gương mặt ửng đỏ và ánh mắt mê ly của Kim Đái San, Dương Hạo nhếch miệng mỉm cười.
"Đương nhiên!" Rất lâu rồi không dùng đến, nên Kim Đái San có hơi không quen.
Nhưng nàng nói có thể làm chủ thì chắc chắn có thể làm chủ.
Bởi vì nàng tin rằng, sẽ không có người thứ hai cho mình một cơ hội như vậy.
Hơn nữa, nói thật là nàng cũng đã động lòng với vị đại gia Dương tổng này.
Loại cảm giác này. . . thực lực này. . .
Nếu mình có thể mang theo 30% cổ phần của xưởng sắt thép Hướng Dương, cộng thêm sự giúp đỡ về tài chính của Dương Hạo, như vậy nàng và cha nàng sẽ là người có quyền lên tiếng trong gia tộc.
Cho nên, nàng nói 'đương nhiên' cũng không phải là lời nói vô căn cứ.
"29 tỷ!"
"Cái gì?" Kim Đái San vốn đã hơi thích ứng, không ngờ Dương Hạo lại đột nhiên hạ giá, đôi mắt đẹp mê ly lập tức trợn tròn, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.
"Mặc dù giá trị thị trường của tập đoàn quân sự nhà cô rơi vào khoảng gần 100 tỷ, nhưng điều kiện tiên quyết là nó có thể vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt."
"Không đúng, nói là cửa ải khó khăn, còn không bằng nói là cơ hội. Tôi nghĩ nếu lần này các cô không tìm được người hợp tác, có lẽ sẽ bị những đối thủ khác xâu xé nhỉ!"
Dương Hạo giống như đã ăn chắc Kim Đái San.
Tập đoàn quân sự Kreis đúng là không bị khủng hoảng kinh tế.
Nhưng hiện giờ bên đó đang loạn lạc, nguyên vật liệu khan hiếm, không chỉ gia tộc của Kim Đái San đang nhìn chằm chằm vào cái bánh gato này, mà còn rất nhiều tập đoàn quân sự khác cũng đang nhìn vào nó.
Nói câu khó nghe, nếu tập đoàn nào lấy được đơn đặt hàng quân nhu từ trong nước, vậy tương lai nó sẽ trở thành tồn tại đỉnh cao.
Cho nên mới nói, các tập đoàn quân sự bên đó đều đang giành giật từng giây.
Xem xem ai có thể cắn miếng bánh gato này.
"Sao. . . sao anh biết?" Kim Đái San mặt mũi tràn đầy khiếp sợ mà nhìn nụ cười nghiền ngẫm của Dương Hạo.
Hắn nói không sai chút nào.
Thế nhưng mà. . .
"28 tỷ!"
"Honey, chờ đã!"
Thấy Dương Hạo lại hạ giá, Kim Đái San cũng không lo nhiều nữa, trực tiếp chặn miệng Dương Hạo.
Nàng muốn tranh thủ thời gian.
Muốn thảo luận với cha của mình.
Chỉ có điều, ngay khi Kim Đái San đang định dùng tài ăn nói của mình để tranh thủ thời gian, suy tư xem tiếp theo nên làm thế nào.
Thì cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên mở ra.
"Dương tổng. . . Hai người. . ."
Từ Băng Băng đẩy cửa vào lập tức sững sờ với cảnh tượng bên trong.
Nhưng nàng không hề rời đi, chỉ là hơi tức giận mà đóng cửa rồi khóa trái lại.
Sau khi làm xong mấy thứ này, Từ Băng Băng cũng không có tâm tư để ý đến tiết mục mặc cả của hai người, mà trực tiếp ngồi vào vị trí cũ của nàng.
"Dương Hạo, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Trong mắt Từ Băng Băng đã bốc lửa.
Vừa rồi nàng vốn định trở về nhà mình, bỗng nhiên lại nhận được điện thoại của cha mình.
Nội dung rất đơn giản.
Cha của nàng chỉ hỏi một câu, hai ngày nay mình và vị bạn học cũ kia muốn làm gì? Đi gặp ai?
Vì sao công ty lại bị thu mua ác ý?
Công ty bị thu mua?
Nghe thấy giọng nói tức giận của cha mình, Từ Băng Băng cũng choáng váng.
Nhưng khi cha gửi cho nàng thông tin về người mua, Từ Băng Băng mới hiểu vì sao cha lại tức giận như vậy.
Trong thời gian một ngày ngắn ngủi, các cổ đông khác của thương mại Chúng Hợp đã bán tháo 20% cổ phần.
Theo lý thuyết.
Từ hôm nay trở đi, trừ cha nàng ra thì thương mại Chúng Hợp sẽ có một cổ đông lớn thứ hai.
Mà cổ đông này, lại chính là Dương Hạo.
Cho nên, sau khi hiểu rõ tất cả, Từ Băng Băng mới vội vã chạy về nơi này.
Nhưng nàng không ngờ rằng, nàng mới đi được không lâu, con hồ ly lẳng lơ Kim Đái San này vậy mà trực tiếp cưỡi lên người người ta rồi.
"Băng Băng?" Kim Đái San cũng hơi mờ mịt nhìn vẻ mặt tức giận của bạn mình.
Điều này. . . chẳng lẽ Băng Băng cũng bị hấp dẫn bởi mị lực của Dương tổng?
"Đừng gọi!"
"Dương Hạo, anh rốt cuộc có ý gì?"
Từ Băng Băng không nhìn Kim Đái San, trái lại còn dùng cặp mắt lạnh như băng của mình để nhìn vào Dương Hạo đang ra vẻ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Dương Hạo cũng không bất ngờ khi Từ Băng Băng quay trở lại.
Hắn vỗ vỗ mông Kim Đái San, ra hiệu nàng tiếp tục, lúc này mới mở miệng về phía Từ Băng Băng, lạnh nhạt nói: "Tôi không hiểu Từ tiểu thư có ý gì?"
"Anh!" Nhìn thái độ giả ngu của Dương Hạo, Từ Băng Băng đã muốn văng tục.
Bây giờ nàng rất hối hận.
Đều tại Kim Đái San, nếu không phải Kim Đái San, Dương Hạo tuyệt đối sẽ không thu mua cổ phần sản nghiệp gia tộc mình.
Có điều, Từ Băng Băng mặc dù giận, nhưng lý trí nói cho nàng biết, bây giờ không thể phát tiết với Dương Hạo.
Từ Băng Băng cưỡng chế cơn giận, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Hạo nói: "Dương tổng, tôi muốn biết vì sao anh lại thua mua cổ phần của thương mại Chúng Hợp?"
"Cái gì?" Kim Đái San vừa vặn vẹo vòng eo trên người Dương Hạo, lúc này lại dừng lại.
Ánh mắt nhìn về phía Dương Hạo dưới người.
Chuyện gì thế này?
Dương Hạo thu mua cổ phần công ty nhà Băng Băng?
Điều này.
"A! Cô nói chuyện này à!" Dương Hạo giống như mới phản ứng lại, vỗ vỗ đầu của mình, dáng vẻ như bừng tỉnh: "Còn không phải là vì sản nghiệp của tôi càng ngày càng lớn sao. Vì tương lai phát triển tốt hơn, cũng cảm thấy thương mại Chúng Hợp phát triển không tệ, cho nên tôi mới tiến hành thu mua."
"Từ tiểu thư, tôi làm vậy cũng không phạm pháp mà?"
"Anh!" Từ Băng Băng nhìn khuôn mặt gợi đòn của Dương Hạo, chỉ hận không thể đi qua đá cho hắn một cái.
Cái gì gọi là không phạm pháp?
Tốt tốt tốt.
Kẻ có tiền đúng là rất biết chơi.
Chương 798: Từ Băng Băng tức ngực
Trong phòng yên tĩnh, âm nhạc êm dịu.
Bầu không khí lại cực kỳ quỷ dị.
Từ Băng Băng trừng mắt nhìn Dương Hạo, mà Dương Hạo thì lại sao cũng được, hắn chỉ yên lặng hưởng thụ nhiệt độ từ Kim Đái San.
"Đến cùng là có chuyện gì?"
Cuối cùng vẫn là Kim Đái San phá vỡ bầu không khí quỷ dị này.
"Chắc là Từ tiểu thư hiểu lầm gì đó thôi!" Dương Hạo vẫn bình tĩnh lạnh nhạt.
Chẳng lẽ hắn nói với Từ Băng Băng là, đây là do cha hack sắp xếp sao?
Hay là nói cho nàng, tương lai sẽ có nhiều cổ phần của thương mại Chúng Hợp hơn rơi vào tay mình?
Đương nhiên là không thể.
Thân là đàn ông, Dương Hạo cũng có dục vọng chinh phục rất mạnh khi gặp loại mỹ nhân hệ cấm dục như Từ Băng Băng.
Trước kia, những cô gái kia của hắn cơ bản đều có tính mục đích, mặc dù kết quả là tốt, nhưng căn bản là không có độ khó gì với Dương Hạo.
Thế nhưng Từ Băng Băng này thì khác.
Cô rất lạnh lùng cao ngạo đúng không?
Cô rất hờ hững với tôi đúng không?
Hôm nay tôi xem cô còn hờ hững thế nào nữa.
Trên mạng cũng có một câu như này: Hôm nay cô hờ hững với tôi, ngày mai tôi sẽ để cô với cao không nổi.
"Hiểu lầm?" Từ Băng Băng vô cùng bất mãn với đáp án của Dương Hạo.
Đôi mắt lạnh lùng như sắp bốc cháy.
"Kim Đái San, cậu có thể đứng lên không? Đang nói chuyện đàng hoàng đấy!"
Từ Băng Băng biết mình không thể nổi giận với Dương Hạo, nhưng Kim Đái San thì lại khác.
Tuy nhiên, có vẻ như Kim Đái San căn bản không thèm nể mặt Từ Băng Băng, nàng vẫn tiếp tục động tác của mình giống như không nghe thấy gì, sau đó lại đắc ý nhìn Từ Băng Băng đang giận dữ, nói: "Xin lỗi nha Băng Băng. . . Bây giờ Dương tổng là bạn trai của mình, mình bạn trai làm vậy cũng không ảnh hưởng đến việc hai người trò chuyện mà nhỉ?"
"Bitch!" Từ Băng Băng tức đến nổ tung.
Lúc này mới bao lâu?
Đã thành bạn trai rồi?
Kim Đái San hề để ý đến lời thô tục của Từ Băng Băng, đều là bạn học cũ, ai mà không hiểu ai chứ.
Nhưng Kim Đái San cũng không ngờ, Dương Hạo vậy mà lại thu mua cổ phần sản nghiệp nhà Từ Băng Băng.
Không biết tại sao, Kim Đái San nghĩ đến đây thì lại có một loại cảm giác hưng phấn khó hiểu, cơ thể nhún nhảy càng ngày càng có sức.
Thậm chí còn xuất hiện một tia âm thanh như có như không.
Đinh!
Kiểm tra thấy túc chủ phát sinh quan hệ thân mật với Kim Đái San.
Tên: Kim Đái San. Roosevelt Kreis.
Tuổi: 26.
Tố chất tổng hợp: 92 điểm.
Chú: Bởi số lượng NPC vượt quá 5 người, tố chất tổng hợp trên 95 điểm mới có thể chuyển hóa thành NPC.
Đinh!
Kim Đái San phù hợp tiêu chuẩn chuyển hóa thành Boss tiểu.
Có chuyển hóa hay không?
Có!
Dương Hạo lập tức lựa chọn, cái này sắp tạo thành phản xạ có điều kiện rồi.
Nhưng lần này, hệ thống lại truyền đến âm thanh khác.
Đinh!
Kiểm tra thấy mục tiêu có đẳng cấp trung thành cấp A với riêng túc chủ.
Ban thưởng được kết toán lại.
Đinh!
Chuyển hóa thành công.
Boss tiểu Kim Đái San. Roosevelt Kreis đã online.
Ban thưởng: Tài chính riêng cho Boss tiểu: 666 triệu NDT!
Ban thưởng cho túc chủ: Điểm thuộc tính x5, thẻ kỹ năng x1.
Có sử dụng thẻ kỹ năng không?
Nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống, khóe miệng Dương Hạo lập tức cong lên.
Dương Hạo không ngờ Kim Đái San còn mang đến một bất ngờ cho mình, nàng vậy mà lại trung thành cấp A với mình, khiến phần thưởng tăng lên.
Không chỉ lấy được 5 điểm thuộc tính, mà còn có một tấm thẻ kỹ năng.
Lần trước nhận được thuật thôi miên đã rất nghịch thiên.
Không biết lần này sẽ được thứ gì?
Nhìn Từ Băng Băng sắp không nhẫn nhịn nổi, Dương Hạo cũng không để ý đến nàng, mà bắt đầu mở thẻ kỹ năng.
Đinh!
Đổi thẻ kỹ năng thành công.
Chúc mừng túc chủ nhận được kỹ năng: Mắt nhìn xuyên tương.
Chú 1: Mắt nhìn xuyên tường, túc chủ có thể rót tinh thần lực vào hai mắt, hai mắt có thể nhìn thấu vật thể đang quan sát.
Chú 2: Trình độ nhìn thấu sẽ dựa vào tinh thần lực được rót vào hai mắt. Nhắc nhở: Túc chủ đừng dùng mắt quá độ.
Trời ạ!
Mắt nhìn xuyên tường?
Cái này. . .
Dương Hạo hơi sửng sốt với kỹ năng này.
Lúc trước là thuật thôi miên, bây giờ là nhìn xuyên tường.
Cha hack muốn làm gì?
Đây cmn là muốn mình đi lên con đường sai trái đúng không?
Có điều, mình thích!
Nghĩ đến đây, Lý Nặc lập tức đưa mắt nhìn về phía Từ Băng Băng đang giận dữ đến sắp nổ tung.
Theo Dương Hạo rót tinh thần lực vào hai mắt.
Một giây sau.
Từ Băng Băng đang ngồi thở phì phò ở đó, áo sơ mi trắng mỏng manh bắt đầu từ từ phai nhạt.
Dần dần. . .
Cái đệch!
Từ Băng Băng hệ cấm dục này, không ngờ lại ăn mặc to gan như vậy.
Viền ren, siêu mỏng, rỗng?
Đây là thứ cô gái độ mài mòn 0 có thể mặc đi ra ngoài sao?
Được rồi!
Dương Hạo cảm thấy mình hơi chủ quan.
Mặc dù độ mài mòn của người ta là 0, nhưng không đại biểu cho nội tâm của người ta không nóng bỏng như lửa.
Dù sao cũng hơn 20 tuổi rồi, còn chưa từng được thoải mái với đàn ông.
Có lẽ nội tâm còn thoáng hơn cả Kim Đái San nữa.
Mình không thể bị lừa gạt bởi ấn tượng bên ngoài.
Có nên sử dụng thuật thôi miên luôn không?
Ngay khi Dương Hạo đang nghĩ có nên sử dụng hai kỹ năng hay không, giọng nói lạnh lẽo mang theo vẻ bất mãn của Từ Băng Băng chợt truyền vào tai Dương Hạo.
"Anh nhìn cái gì?" Từ Băng Băng vốn đang nổi giận, lại phát hiện ánh mắt của Dương Hạo hơi là lạ, lập tức lấy tay che ngực mình.
Bởi vì nàng cảm thấy như bị lột sạch dưới ánh mắt của Dương Hạo.
"Đương nhiên là nhìn cô rồi. Không phải cô đang tìm tôi sao?"
Sau khi nhìn 'thấu' Từ Băng Băng, Dương Hạo vẫn làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, khiến cho Từ Băng Băng giận đến tức ngực.
Nhưng không thể không nói.
Từ Băng Băng thật sự là rất 'mượt'.
Trắng trẻo mũm mĩm.
Làn da còn tốt hơn cả Kim Đái San, mặc dù da của Kim Đái San cũng rất tốt, nhưng so với Từ Băng Băng thì vẫn không bằng.
Dương Hạo coi như không thể chạm vào, cũng có thể cảm nhận được cơ thể hoàn mỹ của Từ Băng Băng.
Hít. . . thở!
"Dương tổng, tôi không vòng vo với anh nữa, phải làm gì anh mới trả lại cổ phần của công ty nhà tôi?"
Từ Băng Băng cảm thấy mình không thể ở lại căn phòng này nữa, bằng không mình không bị tức chết thì cũng sẽ bị đau mắt hột.
Kim Đái San, bà cô đây nhớ kỹ chuyện lần này.
Tốt rồi!
Kim Đái San vô tội cũng trúng đạn.
Nhưng cũng phải trách nàng, đang yên đang lành lại đắc ý làm gì.
"Trả lại? Từ tiểu thư, tôi mua bằng tiền đấy, cô có thể cho tôi một lý do để trả lại sao?"
Dương Hạo cũng bật cười với Từ Băng Băng.
Nào có đạo lý mua cổ phần xong còn muốn trả lại.
Thật ra Từ Băng Băng cũng là bị tức đến nóng đầu, nhưng thấy Dương Hạo cười nhạo mình, nàng vẫn đè ép lửa giận trong lòng, nói: "10%!"
"Mặc kệ Dương tổng đã bỏ bao nhiêu tiền để thu mua cổ phần từ các cổ đông khác, tôi sẽ thu mua với giá 110%!"
"Ha ha ha!"
Dương Hạo giống như nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười, cũng không nhịn được mà cười phá lên.
Chương 799: Tôi rất dễ tính với người phụ nữ của mình
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Từ Băng Băng, Dương Hạo thật sự không nhịn được mới bật cười.
Thêm 10%?
Chẳng lẽ Từ Băng Băng không biết cha hack đã ban thưởng cho mình 20% cổ phần của thương mại Chúng Hợp sao?
Đây chính là khoản tài chính tương đương với chục tỷ đấy.
Mở miệng liền thêm 10%?
Thật sự không biết là Từ Băng Băng vô tri, hay là kích động đến mất lý trí.
"Xin lỗi." Dương Hạo biết mình cười to là không lễ phép, liền đưa tay giữ eo thon của Kim Đái San, tay kia thì xua tay về phía Từ Băng Băng, nói: "Cũng được! Lúc đó tôi thu mua mất khoảng 9. 65 tỷ. Tôi cũng không cần nhiều, Từ tiểu thư chỉ cần đưa tôi 10 tỷ là được, tôi sẽ trả lại tất cả cổ phần của thương mại Chúng Hợp cho Từ tiểu thư."
"Cô thấy thế nào? Dương Hạo tôi cũng là người biết phải trái đúng không!"
Nói xong, Dương Hạo nhìn vào Từ Băng Băng đang ngẩn người.
Từ Băng Băng đúng là đang ngây ngẩn cả người.
Cảm giác như cơ thể của mình đã cứng đờ.
Đồng thời không chỉ là Từ Băng Băng, mà Kim Đái San cũng cứng đờ tại chỗ.
Nàng bị kích thích rồi.
Dưới hoàn cảnh này, cùng với 'thực lực' mạnh mẽ của Dương Hạo, cảm quan, tinh thần và cơ thể của nàng đều bị tấn công.
Dưới sự tấn công từ nhiều phương hướng này, thân thể của Kim Đái San lập tức cứng đờ, sau đó run rẩy rồi mềm nhũn trong ngực Dương Hạo.
Mà Dương Hạo thì nhìn vào Từ Băng Băng đang ngu ngơ tại chỗ, lại mở miệng hỏi: "Thế nào? Từ tiểu thư đã chuẩn bị tiền chưa? Hay là bao giờ?"
Đối với vị đại tiểu thư kiêu căng khó thuần trước mắt, Dương Hạo muốn đánh tan tâm lý của nàng, đánh tan thứ nàng vẫn cho rằng là chỗ mạnh mẽ nhất của mình.
Cô rất kiêu ngạo và lạnh lùng đúng không!
Vậy để tôi xem cô có thể kiêu ngạo và lạnh lùng đến mức nào.
Có điều, cô nàng Kim Đái San này đúng là biết chọn thời điểm, rất tốt.
Lát nữa lại phải thay quần rồi.
"Làm sao có thể?"
Từ Băng Băng cuối cùng cũng tỉnh hồn lại, đôi mắt tràn đầy vẻ không tin.
Vừa rồi nàng nói chuyện với cha mình, bởi vì quá vội nên nàng không nghe ra công ty bị thu mua bao nhiêu cổ phần.
Cha chỉ nói là bị thu mua ác ý.
Nhưng bây giờ. . . 10 tỷ?
Vậy có nghĩa là, số cổ phần nào rơi vào khoảng trên dưới 20%?
Điều này. . .
"Anh. . . anh rốt cuộc muốn làm gì?" Giờ phút này, Từ Băng Băng cũng đã luống cuống.
20% cổ phần.
Cổ phần của cha nàng cũng không đến 40%.
Vậy không phải là, Dương Hạo chính là cổ đông lớn thứ hai của thương mại Chúng Hợp sao?
"Không làm gì cả! Gần đây tôi đang định phát triển nghiệp vụ hải ngoại, nhất là Hàn Quốc và Nga."
"Có công ty mậu dịch chuyên buôn bán với bên ngoài thì sẽ yên tâm hơn một chút, đúng không?"
Dương Hạo nói rất thản nhiên.
Nhưng rơi vào tai Từ Băng Băng lại rất chói tai.
Anh. . . kẻ có tiền đáng chết.
Khi Từ Băng Băng xuất hiện suy nghĩ này, thật ra nàng đã quên mất, bản thân nàng cũng coi như là kẻ có tiền.
Nàng có năng lực không sai.
Nhưng nếu không có cha nàng, nàng có thể ngồi lên vị trí tổng tài ở độ tuổi trẻ như vậy sao?
Mà thái độ kiêu ngạo và lạnh lùng, tránh xa người từ ngàn dặm của nàng thật ra cũng là do sức mạnh và thực lực của công ty nhà mình.
Nhưng bây giờ, khi đứng trước mặt Dương Hạo, sức mạnh này đang từ từ tan rã.
Bởi vì nàng gặp được kẻ 'giàu đến không có nhân tính' như Dương Hạo.
"Từ tiểu thư, cô còn muốn thu mua cổ phần nữa không? Nếu thương mại Chúng Hợp không chào đón tôi, tôi cũng có thể thu mua một công ty khác."
Dương Hạo biểu diễn cái gọi là thừa thắng xông lên.
Dương Hạo xưa nay đều không nương tay với loại phụ nữ này.
"Tôi. . . tôi. . ."
Từ Băng Băng nhìn ánh mắt hùng hổ dọa người của Dương Hạo, trong lúc nhất thời lại không biết mở miệng ra sao.
Từ Băng Băng có thể thông qua cha mình để điều động mấy trăm triệu tài chính.
Nhưng chục tỷ tài chính. . . đừng nói là nàng, coi như cha nàng cũng không lấy ra được.
"Honey! Đối với tất cả phụ nữ, anh đều ác như vậy sao?"
Nhìn vẻ mất hết hồn vía của bạn mình, Kim Đái San cũng thấy không đành lòng.
Nhưng nghĩ đến lúc nãy, bản thân mình cũng đã trải qua chuyện như vậy mà.
Nhưng cũng may là, mình có thể thấy rõ tình thế, bằng không thì. . .
Nghĩ đến tài lực kinh khủng của Dương Hạo.
Đây là người ta chủ động nói ra, nếu không. . .
Kim Đái San thật sự không biết Dương Hạo có thể trực tiếp nện tiền thu mua cổ phần công ty nhà mình không nữa.
Dù sao bây giờ lòng người bàng hoàng, không ít cổ đông muốn bán tháo cổ phần trong tay.
Nếu Dương Hạo thật sự nện tiền vào, có lẽ mình cũng sẽ giống như Từ Băng Băng bây giờ nhỉ?
Ba!
"Ah!"
Một tiếng vang giòn đột nhiên vang lên, khiến Kim Đái San nhịn không được mà lườm yêu về phía Dương Hạo.
Dương Hạo rất thích vẻ thẹn thùng này của Kim Đái San, nhưng vẫn phải giáo dục một phen: "Tôi xưa nay đều rất dễ tính với người phụ nữ của mình."
Dương Hạo nói vậy không chỉ là nói với Kim Đái San, mà còn là nói cho Từ Băng Băng nghe.
Dù sao Dương Hạo quả thực chưa từng ác với các cô gái bên cạnh mình.
Được rồi, đúng là có đôi khi sẽ rất ác.
Ác đến mức khiến các cô gái kêu la thảm thiết, gào thét khản cả giọng.
Kim Đái San thấy Dương Hạo nói vậy, cảm nhận được cảm giác tê dại truyền đến từ dưới mông, nhịn không được mà mở miệng lần nữa: "Honey, với em thì sao?"
"30 tỷ, 25%!"
"Lại cho em 35% cổ phần của thương mại Chúng Hợp, ngoại trừ anh thì em sẽ là người đứng đầu ở đó."
"Trời ạ!" Dương Hạo vừa nói xong, Kim Đái San đã bật thốt lên.
Đừng thấy chỉ điều chỉnh xuống 25% cổ phần, nhưng đối với Kim Đái San mà nói, đây chính là biến động lên đến hàng trăm triệu tài chính.
"Thế nào? Có phải rất tốt không?"
Nhìn Kim Đái San mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên, Dương Hạo mặc dù đang nói với Kim Đái San, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Từ Băng Băng.
"Honey! Chờ em một lát, em phải gọi điện thoại cho cha! Hôm nay em nhất định sẽ cho honey một câu trả lời hài lòng!"
Mãi đến khi thấy Dương Hạo không nói đùa, Kim Đái San định đứng lên đi gọi điện thoại cho cha mình.
Chỉ thấy một âm thanh lạ, sau đó Kim Đái San quay người đi lấy túi xách của mình.
Có điều. . .
Móa!
Dương Hạo nhìn 'cậu em' của mình, nó vậy mà bị Kim Đái San vứt bỏ tại đó.
Tiếp đó lại nhìn thấy ánh mắt của Từ Băng Băng.
Dương Hạo nhất thời không biết nên nói gì.
Đồng thời, Từ Băng Băng cũng không phản ứng kịp, hoàn toàn ngẩn người tại chỗ.
Đó. . . đó chính là 'cậu em' của đàn ông sao?
Tại sao lại khủng bố như vậy?
Đầu óc Từ Băng Băng vốn đã rất loạn, trong đầu toàn là toàn là những con số hàng trăm triệu, hàng tỷ, hàng chục tỷ.
Nhưng bây giờ, Từ Băng Băng cảm thấy đầu óc còn loạn hơn.
Trong lúc nhất thời, ngoại trừ Kim Đái San đang mừng rỡ không thôi, thì Dương Hạo và Từ Băng Băng lại không tự chủ được mà đối mặt với nhau.
Mãi đến. . .
"Ah!!!!"
Một tiếng hét chói tai vang lên, cuối cùng cũng đánh vỡ cục diện lúng túng này.
Chương 800: NPC số 10
Từ Băng Băng điên rồi.
Nàng không ngờ con bitch Kim Đái San này lại chơi như vậy.
Thấy rồi.
Mình dĩ nhiên lại nhìn thấy rồi.
Tuy Từ Băng Băng là mỹ nữ có độ mài mòn 0.
Nhưng không đại biểu cho việc nàng chưa từng nhìn thấy chỗ đó của đàn ông.
Nhất là khi có một người bạn học như Kim Đái San.
Từ Băng Băng cũng từng xem những bộ phim 'tài liệu học tập'.
Không phải nói chỗ đó của người châu Á đều. . .
Tại sao của Dương Hạo lại. . .
Loạn.
Đầu óc Từ Băng Băng vốn đã loạn, giờ còn loạn hơn.
Trong lúc nhất thời, nàng lại không biết đối mặt với Dương Hạo thế nào.
Mà Kim Đái San thấy Từ Băng Băng quay người đi, thì liền ra hiệu với Dương Hạo, ám chỉ 'thấy em ngoan chưa', sau đó thì đi gọi điện thoại cho cha mình.
Còn Dương Hạo, hắn nhìn dáng vẻ mà đàn ông đều hiểu của Kim Đái San xong, thì hắn cũng hiểu thật.
Cô nàng này, quả nhiên là rất thoáng.
Không ngờ lại cố tình chơi như vậy.
Trước có Tiêu Mỹ Anh, nay có Kim Đái San.
Quả nhiên, tư duy người trong nước vẫn tương đối bảo thủ.
"Khụ khụ!"
"Từ. . . Từ tiểu thư, nếu không có việc gì khác, vậy. . ."
Với trạng thái của Từ Băng Băng bây giờ, tuy Dương Hạo vẫn còn muốn chèn ép nàng một phen, nhưng hiển nhiên là không thể nào.
Cho nên Dương Hạo sửa sang lại 'cửa sổ' xong, liền hạ lệnh đuổi khách.
Nhưng có vẻ như Dương Hạo đã xem nhẹ Từ Băng Băng.
Tuy nàng đang rất rối bời, nhưng nàng vừa nghe được một tin tức vô cùng quan trọng.
30 tỷ - 25% cổ phần.
Xưởng sắt thép Hướng Dương, 35% cổ phần, Kim Đái San có quyền làm chủ.
Điều này. . .
Dương Hạo này rốt cuộc muốn làm gì?
Chẳng lẽ đây chính là thái độ của Dương Hạo với các cô gái bên cạnh mình?
"Không!"
Nghĩ đến đây, tuy Từ Băng Băng hơi cáu, đồng thời cũng xấu hổ, nhưng nàng vẫn kiên định lắc đầu với Dương Hạo.
Nàng không thể rời khỏi đây.
Nghĩ đến cuộc điện thoại của cha vừa rồi.
Nếu mình không giải quyết được vị cổ đông đột nhiên xâm lấn thương mại Chúng Hợp này, vậy cha mình tuyệt đối sẽ bỏ qua tất cả cố gắng của mình từ trước đến nay.
"Tôi. . . tôi có thể hỏi vì sao anh lại thu mua cổ phần của công ty chúng tôi không?"
Lần này, Từ Băng Băng đã thu hồi thái độ cao ngạo của mình.
10 tỷ, nàng đúng là không chịu nổi.
Nhất là khi công ty đang ở trong thời khắc quan trọng nhất.
"Vì muốn cô trở thành người của tôi! Vậy mà cũng phải hỏi."
Người mở miệng không phải Dương Hạo, mà là Kim Đái San đang gọi điện thoại cho cha mà mãi không có ai nghe máy.
Mà đối với Kim Đái San đột nhiên xen vào, Dương Hạo chỉ hận không thể cho nàng một like.
Ai nói độ trung thành cấp D thì không đáng tin cậy?
Đây không phải là bị mình thuần phục thành cấp A rồi ư.
Xem ra mình vẫn chưa hỏi rõ về các quy tắc của cha hack.
Chỉ cần có cha hack ở đây, tất cả đều có khả năng.
Về phần vì sao Kim Đái San đột nhiên xen miệng vào.
Hừ!
Ai bảo Từ Băng Băng gọi nàng là bitch.
Tôi cố tình đấy.
Cậu rất thanh cao đúng không!
Vậy tôi xem xem bây giờ cậu còn thanh cao thế nào.
Kim Đái San cực kỳ mừng rỡ sau khi biết Dương Hạo thu mua cổ phần của thương mại Chúng Hợp.
Lúc trước nàng rất cần sự giúp đỡ từ thương mại Chúng Hợp của nhà Từ Băng Băng, nhưng bây giờ, Kim Đái San biết, mình chỉ cần bắt được Dương Hạo, như vậy tất cả vấn đề đều không còn là vấn đề.
Kim Đái San rất mừng rỡ với quyết định gọi Dương Hạo đến của mình.
Mình quả thực là quá sáng suốt.
Về phần làm người phụ nữ của Dương Hạo.
Không có vấn đề.
Đẹp trai, có tiền, còn có thể thỏa mãn mình.
Cớ sao mà không làm.
"Anh. . . anh nghĩ vậy thật sao?" Mặc dù Từ Băng Băng bây giờ rất muốn giết con bitch Kim Đái San này, nhưng nàng biết, quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay Dương Hạo.
"A! Đương nhiên. . . là không!"
Dương Hạo tất nhiên sẽ không nói mình nghĩ vậy.
Có điều, khi Từ Băng Băng đang thở phào một hơi, thì Dương Hạo bỗng nhiên mở miệng: "Tất nhiên, một mỹ nhân như Từ tiểu thư, nếu tôi nói mình không động lòng thì đó là gạt người. Nhưng tôi sẽ tôn trọng quyết định của Từ tiểu thư, dù sao bên cạnh tôi cũng không thiếu phụ nữ."
Dương Hạo cực kỳ chân thành.
Chân thành đến mức Từ Băng Băng muốn giết người.
Cái gì gọi là động lòng với tôi?
Đó chẳng qua là hóc-môn của sinh vật giống đực các anh mà thôi.
Thấy đôi mắt của Từ Băng Băng lại lạnh xuống, Dương Hạo nhún vai nói: "Từ tiểu thư, cô đừng nghĩ nhiều. Thu mua cổ phần của công ty các cô, là do tôi có nhu cầu trên phương diện kinh doanh."
"Tôi vốn là người Giang Thành, tất nhiên sẽ chọn công ty có thực lực và danh tiếng ở Giang Thành. Nếu như có thể, tôi sẽ thu mua nhiều cổ phần thương mại Chúng Hợp hơn nữa."
"Việc này không hề liên quan gì đến bản thân cô! Tất nhiên, nếu Từ tiểu thư cho tôi một cơ hội, tôi cũng cực kỳ nguyện ý."
Dương Hạo nói vô cùng chân thành.
Đối với ứng cử viên NPC số 10 Từ Băng Băng này, lần trước ở quán bar hắn cho rằng không có cơ hội.
Dương Hạo quyết định thuần phục con ngựa bất kham này trước, rồi mới chuyển hóa nó thành NPC số 10.
Đinh!
Chúc mừng ký chủ phát động nhiệm vụ ngẫu nhiên: Con ngựa bất kham, chinh phục Từ Băng Băng.
Nội dung nhiệm vụ: Mời ký chủ chinh phục miêu tiêu: Từ Băng Băng! Để Từ Băng Băng trở thành NPC số 10.
Ban thưởng:
1, Thẻ bổ sung cổ phần x1 (Có thể giúp ký chủ bổ khuyết cổ phần của sản nghiệp mà ký chủ chưa hoàn toàn khống chế. Ps: Có thể bổ khuyết 40% cổ phần, bộ phận vượt qua có thể chuyển đổi thành tiền mặt theo giá trị thị trường. )
2, Thuộc tính x10.
Cmn!
Cha hack lại lên tiếng, làm Dương Hạo khiếp sợ không thôi.
Còn có nhiệm vụ như vậy sao?
Nói cách khác, cha hack đã khóa chặt Từ Băng Băng làm NPC số 10?
Hôm nay đúng là một ngày thu hoạch tràn đầy.
Ban thưởng từ Natasha.
Ban thưởng từ Kim Đái San.
Cộng thêm nhiệm vụ vừa rồi của Từ Băng Băng.
Quả nhiên cha hack sẽ không để bất kỳ mỹ nữ nào xuất hiện bên cạnh mình trốn thoát.
Nhiệm vụ này, nhất định phải làm.
Có điều, Dương Hạo đúng là rất muốn làm, nhưng Từ Băng Băng người ta cũng không dễ giải quyết như vậy.
Đầu tiên, Từ Băng Băng không thiếu tiền.
Dù cho lần này Dương Hạo có bỏ 10 tỷ để thu mua cổ phần.
Thứ yếu là, Từ Băng Băng người ta có độ mài mòn 0, ấn tượng đầu tiên của nàng với Dương Hạo chính là 'fuck boy', nàng không có hứng thú với loại đàn ông này.
Dù cho hôm nay nàng không giải quyết được Dương Hạo, cùng lắm thì trở về nhà rồi bị cha mắng vài câu, xấu nhất cũng là triệt tiêu chức vụ của nàng.
Tuy Dương Hạo thu mua cổ phần công ty, có lẽ là có quan hệ với mình, nhưng Từ Băng Băng sẽ không gánh chịu trách nhiệm quá lớn.
Chỉ cần nàng không muốn, nói thật, Dương Hạo cũng không có thủ đoạn gì quá lớn để uy hiếp nàng.
Thế nhưng mà, nàng kiêng kỵ chính là câu nói sau của Dương Hạo.
Nếu như có thể, sẽ còn mua nhiều cổ phần thương mại Chúng Hợp hơn nữa.
Câu này khiến Từ Băng Băng không thể không để ý.
Hiện giờ Dương Hạo đã sở hữu khoảng 20% cổ phần, nếu như để cho Dương Hạo thu mua thêm...
Sau khi cổ phần của Dương Hạo vượt qua 38. 5 % cổ phần của cha mình, như vậy từ nay thương mại Chúng Hợp sẽ đổi chủ.
Đây là điều Từ Băng Băng không muốn nhìn thấy.
Thành quả sau khi cố gắng ba đời mới có, không thể bị đánh mất trong tay mình.
Chương 801: Hai cú điện thoại, phản ứng của hai cô gái
Đôi mắt đẹp sau cặp kính gọng vàng của Từ Băng Băng không ngừng biến hóa.
Mà Dương Hạo cũng không sốt ruột.
Bởi vì Dương Hạo biết hết tất cả hoạt động trong tâm lý của Từ Băng Băng.
Có vẻ như vị đại tiểu thư này cũng không kiên cường như vẻ ngoài.
Nhưng để Dương Hạo bất ngờ là, thì ra thương mại Chúng Hợp có nhiều chuyện không muốn người biết như vậy.
Thật ra Dương Hạo căn bản chưa từng điều tra về thương mại Chúng Hợp.
Thậm chí bao gồm cả gia tộc của Kim Đái San, Dương Hạo cũng chưa từng điều tra.
Tất cả đều là tin tức từ nhiệm vụ của cha hack và kỹ năng lắng nghe tiếng lòng.
Dương Hạo không vội.
Từ Băng Băng nghĩ đến lời nói của Dương Hạo, trong lúc nhất thời không khí lại rơi vào yên tĩnh.
Chẳng qua là, trong này còn có người thứ ba.
Nàng chính là Kim Đái San.
"Vâng, đúng rồi cha. Con không lừa cha, hơn nữa cha cảm thây con gái của cha sẽ dùng hạnh phúc cả đời mình để gạt cha sao?"
"Đúng!"
"30 tỷ, 30% cổ phần."
"Chỉ cần cha thuyết phục người khác, con nghĩ bạn trai con sẽ lập tức thực hiện lời hứa của anh ấy."
"Vâng, đúng!"
"Còn nữa, vì ủng hộ con nên bạn trai con đã thu mua 20% cổ phần của thương mại Chúng Hợp."
"Cơ hội như vậy không có nhiều đâu, hi vọng cha suy nghĩ kỹ."
"Yên tâm, bạn trai con đương nhiên không phải lừa đảo."
"Cha cứ đợi con gái cha khải hoàn trở về đi."
"Vâng, còn sẽ chờ điện thoại của cha, hi vọng cha có thể nhanh lên."
"Bye bye, yêu cha. . ."
"Oa!" Kim Đái San vừa cúp điện thoại của cha mình, lập tức như con chim hoàng yến xổ lồng mà nhào vào trong ngực Dương Hạo.
"Honey, anh biết không! Cha em rất hứng thú, có lẽ không lâu sau sẽ có câu trả lời chắc chắn."
Kim Đái San ra sức nũng nịu trong ngực Dương Hạo như đang tranh công.
Nhìn khuôn mặt vui sướng của Kim Đái San trong ngực mình, Dương Hạo lại nói với vẻ mặt quái dị: "Không phải là 30 tỷ đổi 25% cổ phần sao? Sao lại thành 30% cổ phần rồi?"
"A. . ." Kim Đái San không ngờ tai Dương Hạo lại thính như vậy.
Vừa đùa giỡn Từ Băng Băng vừa chú ý cuộc điện thoại của mình.
Nhưng Kim Đái San cũng không che giấu, chỉ ngẩng đầu nói bên tai Dương Hạo: Honey, sau này em chính là người của anh. Em cảm thấy lấy thêm 5% cổ phần của chú em để làm đồ cưới cũng không có gì quá đáng nha."
Dương Hạo: Khá lắm.
Xứng đáng là mỹ nữ chỉ có trung thành cấp D.
Đây xem như là lừa người trong nhà nha.
Có điều, mình thích.
Trung thành cấp D với người khác, Dương Hạo mặc kệ, chỉ cần trung thành với mình là được rồi.
"Em nói xem, tôi nên ban thưởng cho em thế nào đây?" Dương Hạo kéo eo thon của Kim Đái San, Kim Đái San cao hơn 1 mét 7 thuận thế ngồi lên đùi Dương Hạo.
"Ừm! Em nghĩ bạn trai em sẽ bạc đãi em!"
Bắt đầu từ giờ phút này, Kim Đái San đã hoàn toàn tiến vào nhân vật 'bạn gái của Dương Hạo'.
Người chính là như vậy, khi cô gặp được một người đàn ông có thể thuần phục cô, đồng thời khiến cô phải lòng, vậy đó chẳng phải là yêu đương sao.
Mà Kim Đái San thì đã bị Dương Hạo thuần phục rồi.
"Miệng rất ngọt! Yên tâm đi, chờ đàm phán với cha em xong, tôi sẽ ban thưởng cho em."
Dương Hạo xưa nay không hề keo kiệt với các cô gái đi theo mình.
5% cổ phần cũng tương đương với 5 tỷ.
Dương Hạo tất nhiên sẽ không bạc đãi Kim Đái San.
"Vậy em sẽ chờ tin tốt từ honey!"
Nói xong, Kim Đái San liền hôn lên mặt Dương Hạo, nhưng ánh mặt của nàng lại rơi vào Từ Băng Băng.
"Honey, cần em giúp anh bắt lấy Băng Băng không?"
Mấy lời này là Kim Đái San thì thầm bên tai Dương Hạo.
Có điều, có vẻ như quá giả.
Mặc dù là thì thầm, nhưng lại không nhỏ, Từ Băng Băng nghe thấy rõ ràng.
"Kim Đái San, cậu có ý gì?"
Từ Băng Băng lạnh lẽo nhìn Kim Đái San trong ngực Dương Hạo.
Đều tại con bitch lẳng lơ này, nếu không phải vì Kim Đái San, sao mình lại gặp Dương Hạo.
Nếu không phải vì Kim Đái San, cổ phần của công ty nhà mình cũng không bị thu mua ác ý, mình cũng không rơi vào cục diện như bây giờ.
"Không có ý gì nha! Tôi chỉ hi vọng Băng Băng cậu có thể vĩnh viễn đi cùng tôi thôi!"
Kim Đái San rất đắc ý, trở về nước Hoa lâu như vậy, đây là ngày Kim Đái San vui vẻ nhất.
"Phi!"
"Quan hệ của chúng ta không thân đến mức có thể làm 'chị em' như vậy!"
Từ Băng Băng trực tiếp hứ Kim Đái San một cái.
Hai người là bạn học không sai, nhưng cũng không phải bạn thân thiết gì.
Lần này chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi.
Tất nhiên, nếu như không có Dương Hạo, quan hệ của hai người cũng khá ổn, không phải bạn thân, nhưng cũng coi như bạn tốt.
Nhưng bây giờ, Từ Băng Băng chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi Kim Đái San.
Reng reng reng. . .
Lúc Từ Băng Băng không biết nên ứng phó với cục diện này thế nào, thì điện thoại trong túi xách của nàng bỗng nhiên kêu lên.
Từ Băng Băng như đã ý thức được ai gọi điện thoại cho mình, nàng không dám do dự, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách.
Nhất là sau khi nhìn thấy tên người gọi trên màn hình điện thoại, nàng cấp bách ấn phím nghe máy.
"Alo! Cha!"
"Vâng!"
"Đúng thế!"
"Cái gì?"
"Các cổ đông khác có vẻ như đang nghiên cứu việc bán tháo cổ phần?"
"Thế nhưng mà . . . không thể nào."
"Con đã tìm thấy người thu mua cổ phần công ty chúng ta."
"Cha, cha tin tưởng con, con không hề đắc tội với anh ta."
"A, cha! Không phải như cha nghĩ đâu!"
"Vâng, mọi người cứ chờ đi, con xử lý xong việc bên này thì sẽ gọi điện thoại cho cha."
"Vâng, yên tâm, con không lừa cha đâu."
". . ."
Từ Băng Băng dập máy, nàng quay sang nhìn Dương Hạo và Kim Đái San với ánh mắt u oán.
"Dương tổng, có phải anh chuẩn bị thu mua thêm cổ phần của công ty chúng tôi không?"
"A, chắc là không. . ." Lời nói của Từ Băng Băng khiến Dương Hạo hơi sững sờ.
Cổ phần của mình là cha hack cho.
Về phần lấy thế nào, Dương Hạo không biết, cũng không muốn biết.
Nhưng từ nội dung cuộc trò chuyện của Từ Băng Băng và cha nàng, có vẻ như cha hack đã hành động, đây cũng là lần đầu tiên Dương Hạo cảm nhận được sức mạnh của cha hack.
Nhiệm vụ của mình vẫn chưa hoàn thành.
Nhưng công ty của người ta đã nhận được tiếng gió thổi.
Dương Hạo tin chắc rằng, chỉ cần mình hoàn thành nhiệm vụ, như vậy một giây sau, cha hack sẽ chuyển cổ phần của thương mại Chúng Hợp đến danh nghĩa của mình.
"Anh nói đi, làm thế nào thì anh mới buông tha cho nhà tôi."
Từ Băng Băng giống như đã tháo bỏ tất cả cao ngạo và tôn nghiêm, lần đầu tiên lộ vẻ thất bại với Dương Hạo.
Nhìn Từ Băng Băng như mất hết sức lực trước mắt, Dương Hạo nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Là cường thế một chút để nàng cúi đầu sao?
Điều này không quá hợp với phong cách của mình nhỉ?
Lấy tình cảm đánh động nàng?
Cũng không phù hợp với khí chất thần hào của mình.
Móa!
Từ sau khi có cha hack đến giờ, Dương Hạo mới lần đầu lấy thế đề người.
Tất nhiên, lấy thế đè người này chỉ là vì nàng là NPC số 10 do cha hack chỉ định.
"Vậy mà còn phải hỏi sao? Đương nhiên là trở thành quan hệ giống như tôi rồi."
Trong lúc Dương Hạo đang do dự, Kim Đái San đã mở miệng.
Hơn nữa nàng nói xong, lại cho Dương Hạo một nụ hôn nóng bỏng và nồng nhiệt.
Hôn xong, Kim Đái San quay đầu nhìn về phía Từ Băng Băng với ánh mắt khiêu khích.
Thật ra hai người chính là hai tồn tại cực đoan.
Kim Đái San có hơi ngứa mắt với vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo của Từ Băng Băng.
Mà Từ Băng Băng cũng ngứa mắt với vẻ phóng đãng của Kim Đái San.
Mà lần này, sau khi Kim Đái San hiểu được 'thực lực' của Dương tổng nhà ta, thì nàng lập tức muốn kéo vị mỹ nhân lạnh lùng này xuống nước.
Nàng muốn nhìn dáng vẻ của Từ Băng Băng sau khi ngã xuống nước.
"Kim Đái San, đừng có lan truyền vẻ phóng đãng của mình, chỗ này không có chuyện của cậu!"
Từ Băng Băng nhìn ánh mắt khiêu khích của Kim Đái San, nhất là đôi tay không an phận kia của Kim Đái San, Từ Băng Băng thật sự muốn xé xác con bitch trước mắt này.
Sao mình lại mắc lừa mà đi hợp tác với con bitch không biết xấu hổ này chứ?
Hiện giờ thì hay rồi, vốn là chuyện tốt cả hai cùng có lợi, chỉ cần Kim Đái San tìm được nhà đầu tư hoặc đối tác, như vậy thương mại Chúng Hợp của nàng cũng sẽ có đơn hàng không ngừng nghỉ.
Thế nhưng, bây giờ bởi vì Dương Hạo xuất hiện, công ty nhà mình cũng bị kéo xuống nước.
Nhưng so với Từ Băng Băng tức giận, thì Kim Đái San lại có vẻ không quan tâm, trái lại còn đắc ý nói: "Nói chuyện cũng đừng khó nghe như vậy chứ! Tôi phóng đãng, nhưng bạn trai tôi thích là được! Về phần cậu nói nơi này không có chuyện của tôi. . . Từ Băng Băng, cậu nói xem đây có phải chuyện của tôi hay không? Từ Băng Băng, cậu cảm thấy có hay không?"
"Cậu. . ." Từ Băng Băng sắp điên rồi.
Thời đi học, nàng biết cô nàng Kim Đái San này rất thoáng lại to gan, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện, Kim Đái San còn không biết xấu hổ.
Nhưng nhìn vẻ mặt khiêu khích của Kim Đái San. . .
Nếu nói Kim Đái San không liên quan gì với chuyện này, vậy thì đúng là không thể mở miệng.
Dù sao Kim Đái San cũng đã là bạn gái của Dương Hạo, hơn nữa có vẻ như hai nhà còn hợp tác với nhau.
Thương mại Chúng Hợp nhà mình là một công ty mậu dịch nước ngoài, quan hệ trong đó là không vòng qua được Kim Đái San.
Khốn khiếp!
Con bitch này!
Nếu không phải Từ Băng Băng được nhân giáo dục tốt, thì có lẽ nàng đã mở miệng mắng chửi người.
Bitch, không biết xấu hổ, đây đã là cực hạn của Từ Băng Băng.
"Dương tổng, anh muốn giải quyết chuyện này thế nào?"
Cuối cùng, Từ Băng Băng chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía Dương Hạo.
Dù sao Dương Hạo mới là người quyết định cuối cùng.
Về phần con bitch Kim Đái San này, nếu không phải nàng mở chân há miệng, sao Dương Hạo và nàng có thể có mối quan hệ như bây giờ chứ.
Đàn ông. . . quả nhiên là không có một ai là tốt.
Đây chính là ý nghĩ chân thật nhất của Từ Băng Băng bây giờ.
Mà Dương Hạo...
Dương Hạo: Nếu mình không có cha hack, mình cũng không biết Từ Băng Băng này trước mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu nha.
Dương Hạo nhìn vẻ mặt cầu xin của Từ Băng Băng.
Ngoài miệng thì nói lời cầu khẩn, trong lòng thì lại mắng mình và Kim Đái San.
Nếu cô đã chửi bới tôi là fuck boy, là tên khốn.
Vậy thì được rồi!
Vậy tôi sẽ làm fuck boy cho cô xem.
Để cho cô hiểu, thương chiến cũng không đơn giản như cô nghĩ đâu.
"Giải quyết thế nào?" Dương Hạo đã quyết ý, nhíu mày nói: "Tôi nghĩ Từ tiểu thư hiểu lầm tôi rồi, tôi chỉ đầu tư thương nghiệp bình thường mà thôi, tôi cảm thấy thương mại Chúng Hợp có tương lai, cho nên mới đầu tư vào nó. Hơn nữa tôi cho rằng, thương mại Chúng Hợp nhất định sẽ tốt hơn khi có sự gia nhập của tôi!"
"Về phần ý nghĩ của Từ tiểu thư, tôi cho rằng cô hiểu sai rồi, không cần phải nghĩ như vậy!"
"Còn câu nói của Kim Đái San, thì đó chỉ là câu nói đùa mà thôi, con người tôi xưa nay đều không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn."
Dương Hạo nói hiên ngang lẫm liệt, giống như đây chỉ là đầu tư thương nghiệp bình thường mà thôi.
Chẳng qua là, chỉ Dương Hạo mới biết, đây là cha hack sắp xếp.
Hơn nữa, với tính cách của Từ Băng Băng, Dương Hạo tin rằng hôm nay sẽ không có kết quả tốt.
Cho nên giày vò với nàng ở đây, còn không bằng trấn an con bitch. . . khụ khụ, là an ủi Kim Đái San trước.
Chờ mình giải quyết vấn đề hợp tác với gia tộc của Kim Đái San xong.
Đến khi đó mình sẽ khống chế cổ phần của thương mại Chúng Hợp, Từ Băng Băng nhất định sẽ đổi ý thôi.
Nghe Dương Hạo nói xong, Từ Băng Băng há miệng, nhưng nhất thời lại không biết nói gì.
Mình thật sự quá bị động.
Người ta nói không sai.
Chỉ là đầu tư bình thường, hơn nữa cũng không thu mua cổ phần của cha mình.
Về phần các cổ đông khác bán cổ phần của người ta, mình cũng không thể nói gì.
Nhưng bây giờ, Từ Băng Băng biết rõ Dương Hạo muốn gì, nhưng nàng lại không thể làm gì, chỉ có thể đứng nhìn.
Thật ra thà rằng Dương Hạo trả lời, thu mua cổ phần công ty là vì nàng.
Như vậy nàng còn dễ ứng phó hơn chút, dù là tạm thời đáp ứng để giải quyết nguy cơ trước mắt cũng được.
Nhưng Từ Băng Băng không biết rõ.
Dương Hạo ngồi ôm Kim Đái San ở trước mắt là kẻ bật hack.
Hắn đã nhìn thấu tất cả mọi thứ trên người nàng.
Ừm!
Không sai, chính là nhìn thấu.
Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, tất cả đều thông suốt rõ ràng.
"Được rồi, Từ tiểu thư, có chuyện gì thì để sau rồi nói đi! Cô cũng thấy rồi đấy, tôi đang có việc, dù sao tôi là Kim Đái San cũng mới đạt thành thỏa thuận."
Dương Hạo nhìn Từ Băng Băng á khẩu không trả lời được, cộng thêm hắn đã nhìn thấu nàng, nên trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
"Thế nhưng mà. . ." Từ Băng Băng không ngờ Dương Hạo lại hạ lệnh đuổi khách vào thời điểm này.
Dương Hạo: "Từ tiểu thư, đừng nghĩ tôi xấu xa như thế, cũng không cần nghĩ cô, à không, không cần nghĩ thương mại Chúng Hợp quan trọng như vậy! Tôi thưởng thức cô là thưởng thức cô, nhưng cô phải hiểu một điểm!"
"Tiền, tôi không thiếu! Phụ nữ, tôi càng không thiếu! Tôi còn chưa đến mức vì cô mà dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy!"
"Tôi. . ." Lời nói của Dương Hạo làm Từ Băng Băng sững sờ tại chỗ.
Nhìn ánh mắt đột nhiên lạnh đi của Dương Hạo, Từ Băng Băng lần đầu cảm nhận được Dương Hạo còn có một mặt như vậy.
Có lẽ. . . đây mới là bộ mặt thật của Dương Hạo.
Nghĩ đến Dương Hạo có thể tùy ý lấy ra 30 tỷ, lại nghĩ đến Dương Hạo tùy tiện bỏ 10 tỷ thu mua cổ phần công ty nhà mình.
Thậm chí ngay cả con bitch Kim Đái San này chỉ dạng chân há miệng mà đã kiếm được vài tỷ. . .
Còn mình. . . có lẽ mình hiểu nhầm người ta thật rồi.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?