Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Từ Băng Băng, Dương Hạo thật sự không nhịn được mới bật cười.
Thêm 10%?
Chẳng lẽ Từ Băng Băng không biết cha hack đã ban thưởng cho mình 20% cổ phần của thương mại Chúng Hợp sao?
Đây chính là khoản tài chính tương đương với chục tỷ đấy.
Mở miệng liền thêm 10%?
Thật sự không biết là Từ Băng Băng vô tri, hay là kích động đến mất lý trí.
"Xin lỗi." Dương Hạo biết mình cười to là không lễ phép, liền đưa tay giữ eo thon của Kim Đái San, tay kia thì xua tay về phía Từ Băng Băng, nói: "Cũng được! Lúc đó tôi thu mua mất khoảng 9. 65 tỷ. Tôi cũng không cần nhiều, Từ tiểu thư chỉ cần đưa tôi 10 tỷ là được, tôi sẽ trả lại tất cả cổ phần của thương mại Chúng Hợp cho Từ tiểu thư."
"Cô thấy thế nào? Dương Hạo tôi cũng là người biết phải trái đúng không!"
Nói xong, Dương Hạo nhìn vào Từ Băng Băng đang ngẩn người.
Từ Băng Băng đúng là đang ngây ngẩn cả người.
Cảm giác như cơ thể của mình đã cứng đờ.
Đồng thời không chỉ là Từ Băng Băng, mà Kim Đái San cũng cứng đờ tại chỗ.
Nàng bị kích thích rồi.
Dưới hoàn cảnh này, cùng với 'thực lực' mạnh mẽ của Dương Hạo, cảm quan, tinh thần và cơ thể của nàng đều bị tấn công.
Dưới sự tấn công từ nhiều phương hướng này, thân thể của Kim Đái San lập tức cứng đờ, sau đó run rẩy rồi mềm nhũn trong ngực Dương Hạo.
Mà Dương Hạo thì nhìn vào Từ Băng Băng đang ngu ngơ tại chỗ, lại mở miệng hỏi: "Thế nào? Từ tiểu thư đã chuẩn bị tiền chưa? Hay là bao giờ?"
Đối với vị đại tiểu thư kiêu căng khó thuần trước mắt, Dương Hạo muốn đánh tan tâm lý của nàng, đánh tan thứ nàng vẫn cho rằng là chỗ mạnh mẽ nhất của mình.
Cô rất kiêu ngạo và lạnh lùng đúng không!
Vậy để tôi xem cô có thể kiêu ngạo và lạnh lùng đến mức nào.
Có điều, cô nàng Kim Đái San này đúng là biết chọn thời điểm, rất tốt.
Lát nữa lại phải thay quần rồi.
"Làm sao có thể?"
Từ Băng Băng cuối cùng cũng tỉnh hồn lại, đôi mắt tràn đầy vẻ không tin.
Vừa rồi nàng nói chuyện với cha mình, bởi vì quá vội nên nàng không nghe ra công ty bị thu mua bao nhiêu cổ phần.
Cha chỉ nói là bị thu mua ác ý.
Nhưng bây giờ. . . 10 tỷ?
Vậy có nghĩa là, số cổ phần nào rơi vào khoảng trên dưới 20%?
Điều này. . .
"Anh. . . anh rốt cuộc muốn làm gì?" Giờ phút này, Từ Băng Băng cũng đã luống cuống.
20% cổ phần.
Cổ phần của cha nàng cũng không đến 40%.
Vậy không phải là, Dương Hạo chính là cổ đông lớn thứ hai của thương mại Chúng Hợp sao?
"Không làm gì cả! Gần đây tôi đang định phát triển nghiệp vụ hải ngoại, nhất là Hàn Quốc và Nga."
"Có công ty mậu dịch chuyên buôn bán với bên ngoài thì sẽ yên tâm hơn một chút, đúng không?"
Dương Hạo nói rất thản nhiên.
Nhưng rơi vào tai Từ Băng Băng lại rất chói tai.
Anh. . . kẻ có tiền đáng chết.
Khi Từ Băng Băng xuất hiện suy nghĩ này, thật ra nàng đã quên mất, bản thân nàng cũng coi như là kẻ có tiền.
Nàng có năng lực không sai.
Nhưng nếu không có cha nàng, nàng có thể ngồi lên vị trí tổng tài ở độ tuổi trẻ như vậy sao?
Mà thái độ kiêu ngạo và lạnh lùng, tránh xa người từ ngàn dặm của nàng thật ra cũng là do sức mạnh và thực lực của công ty nhà mình.
Nhưng bây giờ, khi đứng trước mặt Dương Hạo, sức mạnh này đang từ từ tan rã.
Bởi vì nàng gặp được kẻ 'giàu đến không có nhân tính' như Dương Hạo.
"Từ tiểu thư, cô còn muốn thu mua cổ phần nữa không? Nếu thương mại Chúng Hợp không chào đón tôi, tôi cũng có thể thu mua một công ty khác.
"
Dương Hạo biểu diễn cái gọi là thừa thắng xông lên.
Dương Hạo xưa nay đều không nương tay với loại phụ nữ này.
"Tôi. . . tôi. . ."
Từ Băng Băng nhìn ánh mắt hùng hổ dọa người của Dương Hạo, trong lúc nhất thời lại không biết mở miệng ra sao.
Từ Băng Băng có thể thông qua cha mình để điều động mấy trăm triệu tài chính.
Nhưng chục tỷ tài chính. . . đừng nói là nàng, coi như cha nàng cũng không lấy ra được.
"Honey! Đối với tất cả phụ nữ, anh đều ác như vậy sao?"
Nhìn vẻ mất hết hồn vía của bạn mình, Kim Đái San cũng thấy không đành lòng.
Nhưng nghĩ đến lúc nãy, bản thân mình cũng đã trải qua chuyện như vậy mà.
Nhưng cũng may là, mình có thể thấy rõ tình thế, bằng không thì. . .
Nghĩ đến tài lực kinh khủng của Dương Hạo.
Đây là người ta chủ động nói ra, nếu không. . .
Kim Đái San thật sự không biết Dương Hạo có thể trực tiếp nện tiền thu mua cổ phần công ty nhà mình không nữa.
Dù sao bây giờ lòng người bàng hoàng, không ít cổ đông muốn bán tháo cổ phần trong tay.
Nếu Dương Hạo thật sự nện tiền vào, có lẽ mình cũng sẽ giống như Từ Băng Băng bây giờ nhỉ?
Ba!
"Ah!"
Một tiếng vang giòn đột nhiên vang lên, khiến Kim Đái San nhịn không được mà lườm yêu về phía Dương Hạo.
Dương Hạo rất thích vẻ thẹn thùng này của Kim Đái San, nhưng vẫn phải giáo dục một phen: "Tôi xưa nay đều rất dễ tính với người phụ nữ của mình."
Dương Hạo nói vậy không chỉ là nói với Kim Đái San, mà còn là nói cho Từ Băng Băng nghe.
Dù sao Dương Hạo quả thực chưa từng ác với các cô gái bên cạnh mình.
Được rồi, đúng là có đôi khi sẽ rất ác.
Ác đến mức khiến các cô gái kêu la thảm thiết, gào thét khản cả giọng.
Kim Đái San thấy Dương Hạo nói vậy, cảm nhận được cảm giác tê dại truyền đến từ dưới mông, nhịn không được mà mở miệng lần nữa: "Honey, với em thì sao?"
"30 tỷ, 25%!"
"Lại cho em 35% cổ phần của thương mại Chúng Hợp, ngoại trừ anh thì em sẽ là người đứng đầu ở đó."
"Trời ạ!" Dương Hạo vừa nói xong, Kim Đái San đã bật thốt lên.
Đừng thấy chỉ điều chỉnh xuống 25% cổ phần, nhưng đối với Kim Đái San mà nói, đây chính là biến động lên đến hàng trăm triệu tài chính.
"Thế nào? Có phải rất tốt không?"
Nhìn Kim Đái San mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên, Dương Hạo mặc dù đang nói với Kim Đái San, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Từ Băng Băng.
"Honey! Chờ em một lát, em phải gọi điện thoại cho cha! Hôm nay em nhất định sẽ cho honey một câu trả lời hài lòng!"
Mãi đến khi thấy Dương Hạo không nói đùa, Kim Đái San định đứng lên đi gọi điện thoại cho cha mình.
Chỉ thấy một âm thanh lạ, sau đó Kim Đái San quay người đi lấy túi xách của mình.
Có điều. . .
Móa!
Dương Hạo nhìn 'cậu em' của mình, nó vậy mà bị Kim Đái San vứt bỏ tại đó.
Tiếp đó lại nhìn thấy ánh mắt của Từ Băng Băng.
Dương Hạo nhất thời không biết nên nói gì.
Đồng thời, Từ Băng Băng cũng không phản ứng kịp, hoàn toàn ngẩn người tại chỗ.
Đó. . . đó chính là 'cậu em' của đàn ông sao?
Tại sao lại khủng bố như vậy?
Đầu óc Từ Băng Băng vốn đã rất loạn, trong đầu toàn là toàn là những con số hàng trăm triệu, hàng tỷ, hàng chục tỷ.
Nhưng bây giờ, Từ Băng Băng cảm thấy đầu óc còn loạn hơn.
Trong lúc nhất thời, ngoại trừ Kim Đái San đang mừng rỡ không thôi, thì Dương Hạo và Từ Băng Băng lại không tự chủ được mà đối mặt với nhau.
Mãi đến. . .
"Ah!!!!"
Một tiếng hét chói tai vang lên, cuối cùng cũng đánh vỡ cục diện lúng túng này.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?