Hiện giờ, bầu không khí trong phòng khách lại hơi vi diệu.
Tiêu Ngâm Thu mê mang nhìn biểu cảm có vẻ hơi quái dị của cô cô mình.
Mà Tiêu Mỹ Anh thì khiếp sợ nhìn Dương Hạo trên dưới cặp đèn pha của mình.
Dương Hạo thì nhún vai, cười đùa nói: "Surprise!"
"Bất ngờ không! Có phải không cần đi nữa không?"
Thái độ của Dương Hạo giống như không làm người ta kinh ngạc đến chết thì không dừng lại, trực tiếp làm Tiêu Mỹ Anh choáng váng.
Liếc mắt nhìn thông tin cổ đông mới mà công ty vừa gửi đến, trên đó còn bổ sung một tấm ảnh.
Lại nhìn Dương Hạo một chút.
Không biết qua bao lâu.
Ngay khi Tiêu Ngâm Thu đang không hiểu cô cô mình và Dương Hạo đang chơi trò gì, thì Tiêu Mỹ Anh lại hét lên.
AAA!!!!
"Sao thế. . . sao lại hét nữa rồi?"
"Trời ạ!"
"Này này. . . cô còn như vậy là chủ nhân sẽ trừng phạt đấy!"
Cơ thể Tiêu Mỹ Anh rung lắc dữ dội, khiến Dương Hạo hơi bất mãn.
Dương Hạo thích chơi bóng, nhưng không thích bị bóng chơi.
Nhất là bị đôi bóng 36G đánh mặt đùng đùng.
"Em. . . em . . ."
"Chủ nhân. . ."
"Không phải. . . đây . . . đây là anh thật sao?"
Bây giờ, Tiêu Mỹ Anh cảm thấy tất cả đều không quá chân thực, thậm chí vì xác định tính chân thực, nàng còn đưa màn hình điện thoại của mình qua cho Dương Hạo xem.
"Ừm, vẫn đẹp trai như cũ!"
Nhìn ảnh của mình trên điện thoại của Tiêu Mỹ Anh, Dương Hạo không khỏi cho mình một like.
Vẫn là một ông chú đẹp trai.
Thấy Dương Hạo phản ứng như vậy, Tiêu Mỹ Anh cuối cùng cũng ý thức được: "Chủ nhân. . . Đây là anh thật?"
"Ừm!" Dương Hạo cũng không muốn chơi nữa, gật đầu một cái, sau đó ngồi dậy từ cặp đùi của Tiêu Mỹ Anh, đồng thời nói: "Là tôi! Không cần kích động!"
"Nhưng đừng báo cho bên MS rằng đã gặp tôi! Tôi có kế hoạch khác!"
"Tôi đi rửa mặt, hai người cũng đi tắm đi!'
"Tiếp theo còn rất nhiều chuyện cần làm!"
Nói xong, Dương Hạo quay người đi về phía phòng tắm.
"A..."
Nhìn bóng lưng của Dương Hạo, Tiêu Mỹ Anh chỉ vô thức đáp lại một câu.
Nhưng một giây sau.
Vẻ mừng như điên đã xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp nhân tạo của Tiêu Mỹ Anh.
Tiêu Mỹ Anh: Trời ạ, chủ nhân là cổ đông lớn nhất của MS, vậy không phải là. . .
Tiêu Mỹ Anh: Quá hạnh phúc rồi, mình sắp cất cánh rồi, vạn tuế...
Tiêu Mỹ Anh: Mình nhất định phải trở thành người hầu trung thành nhất của chủ nhân, đúng, nhất định phải trung thành nhất.
Tiêu Mỹ Anh: Hình như chủ nhân rất thích cặp bóng 36 này và đứng phía sau mình, hay là. . . trở về lại đầu tư thêm! Ừm, nhất định phải đầu tư, nhất định phải làm chủ nhân hài lòng.
Dương Hạo còn chưa đi đến phòng tắm, bước chân chợt lảo đảo một cái.
Chuyện gì thế này?
Dương Hạo lại nghe thấy thứ gì đó ghê gớm.
Tiêu Mỹ Anh này đúng là. . . rất hợp khẩu vị của mình nha.
Mà Tiêu Ngâm Thu thì hoàn toàn không biết chuyện gì, vẻ mặt vẫn mờ mịt như cũ.
"Cô cô, rốt cuộc là chuyện gì?"
Lúc này, Tiêu Ngâm Thu không nhịn được mà mở miệng hỏi cô mình.
Mà nghe thấy giọng của cháu gái, Tiêu Mỹ Anh cũng muốn chia sẻ vui sướng, vội vàng cầm điện thoại đến bên cạnh cháu gái, mặt đầy vui sướng đáp: "Thu Thu, cháu biết không Thu Thu! Chủ nhân . . . không, Dương tổng là cổ đông lớn nhất của công ty giải trí MS. . ."
". . ."
Tiếp theo, Tiêu Mỹ Anh bắt đầu kể toàn bộ cho Tiêu Ngâm Thu nghe.
Mà Tiêu Ngâm Thu nghe xong cũng hiểu là chuyện gì.
Anh Hạo vậy mà lại thu mua 66% cổ phần của công ty giải trí MS.
Anh Hạo muốn làm gì?
Tiêu Ngâm Thu nhìn về phía phòng tắm, rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Rốt cuộc là hạng người gì mới có thể mạnh đến mức này?
Chẳng lẽ anh Hạo muốn thâu tóm toàn bộ ngành giải trí?
"Thu Thu, Thu Thu... tỉnh hồn chưa?"
So với Tiêu Ngâm Thu mê mang, thì Tiêu Mỹ Anh lại vô cùng hưng phấn.
Có một loại cảm giác như nô lệ được đứng lên.
Dù sao trong công ty MS, nói dễ nghe thì nàng là tổng tài khu nước Hoa.
Nhưng phải biết, gốc rễ của MS nằm ở Hàn Quốc.
Mà nhiều năm qua, do lệnh hạn chế nên lực ảnh hưởng của giải trí Hàn Quốc ở nước Hoa đã giảm mạnh, không nói hoàn toàn không còn, nhưng chỉ còn rất nhỏ, không còn như chục năm về trước.
Mà chính vì như vậy, nàng là tổng tài khu vực nước Hoa, muốn tài nguyên không có tài nguyên, muốn quan hệ không có quan hệ, dựa vào chút quan hệ ít ỏi để duy trì chi nhánh này.
Nhưng bây giờ thì khác.
Dương Hạo trở thành cổ đông lớn nhất của công ty giải trí MS.
Mà mình thì là người của Dương Hạo.
Nếu như Dương Hạo muốn, với địa vị của Dương Hạo ở ngành giải trí trong nước bây giờ, mình muốn xoay người thì quá đơn giản, thậm chí nếu mình được Dương Hạo sủng ái.
Giết trở lại Hàn Quốc cũng không phải là không thể.
Nghĩ đến đây, nội tâm Tiêu Mỹ Anh lập tức hưng phấn không thôi.
Nhìn cháu gái vẫn đang ngẩn ra, lại nghĩ đến hành vi phấn khởi đến lạ thường của Dương Hạo đêm qua.
Tiêu Mỹ Anh lập tức có một ý tưởng.
Tiêu Ngâm Thu đang mê mang thì bị Tiêu Mỹ Anh kéo về hiện thực, nàng nhìn cô cô mình rồi nói: "Sao vậy?"
"Thu Thu, cháu nghe cô nói này."
"Vâng, cô nói đi!"
"Có nhớ mấy lời cô từng nói không?"
"Lời gì?" Tiêu Ngâm Thu không hiểu gì.
"Tình nhân..."
Nói xong hai chữ này, Tiêu Mỹ Anh lại cười đầy thần bí.
Mà Tiêu Ngâm Thu nghe xong thì lại càng khó hiểu.
Tình nhân?
Đang nói mình sao?
Nhưng mình tự nguyện nha.
Tiêu Mỹ Anh như nhận ra nghi hoặc của Tiêu Ngâm Thu, lập tức nói nhỏ bên tai nàng: "Cô biết là cháu tự nguyện trở thành tình nhân của Dương tổng."
"Dù sao Dương tổng cũng đẹp trai, nhiều tiền, lại biết yêu thương chiều chuộc... Nhưng cháu có nghĩ đến không, trong rất nhiều tình nhân kia, vị trí của cháu nằm ở đâu?"
"Chuyện này. . ."
Khi Tiêu Mỹ Anh nói đến đây, Tiêu Ngâm Thu cũng sửng sốt một chút.
Mà khi thấy cháu gái đã ý thức được, thì Tiêu Mỹ Anh lại nói tiếp: "Có lẽ có không ít phụ nữ có ý nghĩ giống như cháu đâu! Thế nhưng cháu đã nghe qua câu: Sói nhiều thịt ít chưa? Dương tổng chỉ có một, mà có bao nhiêu người cam tâm tình nguyện làm tình nhân cho Dương tổng?"
"Thanh xuân của cháu có hạn, nhưng tài lực của Dương tổng là vô hạn. Cho nên. . ."
"Ý cô là. . ."
Giờ phút này, Tiêu Ngâm Thu cũng đã hiểu rồi.
Bởi vì hai cô cháu từng thảo luận vấn đề này khi đi mua đồ ăn.
"Đúng! Không sai, hai chúng ta phải bắt tay với nhau! Nhưng cháu cũng biết điều kiện của cô rồi đấy, căn bản không thể sánh bằng những người trẻ tuổi như cháu, càng không thể sinh con cho Dương tổng. Nhưng cháu thì khác, khuyết điểm duy nhất của cháu là tính cách, tính cách hơi mềm yếu! Nhớ kỹ, hạnh phúc của phụ nữ là do bản thân tranh thủ lấy!"
Tiêu Mỹ Anh từng liều mạng giết ra một con đường máu trong thùng nhuộm ở Hàn Quốc, lúc này lại như một giáo sư, giảng giải và quán thâu cho cháu gái mình hiểu về hậu cung.
Tất cả chỉ vì củng cố địa vị trong lòng Dương Hạo.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?