Nhìn nồi đất nóng hổi.
Dương Hạo đầu tiên là liếc nhìn Tiêu Mỹ Anh đang không ngừng nháy mắt với mình, sau đó lại nhìn Tiêu Ngâm Thu bỗng nhiên đỏ mặt.
Hai cô cháu này, rốt cuộc đang làm gì?
Tiêu Mỹ Anh: Tôi không tin hai cô cháu còn không thể chiếm một vị trí trong lòng anh.
Tiêu Ngâm Thu: Anh Hạo sẽ không nhận ra gì chứ? Đều tại cô cô. . . sao mình lại nghe lời cô cô chứ.
Tiêu Mỹ Anh: Cũng không biết món Canh thập toàn đại bổ này có tác dụng với chủ nhân hay không.
Tiêu Ngâm Thu: Khẩn trương quá, tối nay có nên nghe ý kiến của cô cô không đây?
Dương Hạo: Mẹ nó! Hình như nghe trộm được thứ gì đó rất ghê gớm.
Dương Hạo vốn định mở nồi để xem thế nào, bỗng nhiên nghe thấy bí mật nhỏ của hai người.
Bảo sao từ lúc xế chiều đến giờ, hai cô gái này vẫn thần thần bí bí.
Nhất là còn muốn cùng đi mua đồ ăn.
Ừm, nghĩ thôi cũng thấy mong chờ rồi.
Nhưng Dương Hạo cũng không thể hiện ra ngoài.
Hắn cũng muốn nhìn xem, hai cô cháu này rốt cuộc muốn đối mặt với mình thế nào.
"A. . . đây. . . đây là cái gì?"
Dương Hạo giả bộ như không có chuyện gì, khi mở nồi đất nóng hổi ra thì hắn lập tức trợn tròn mắt.
Quả thực là đại bổ.
Ba ba, thận, trứng gà, nhân sâm, lộc nhung, hải sâm. . . cùng với những thứ mà Dương Hạo còn không biết.
Đây mẹ nó là 'mười phần'?
Nồi này ít nhất cũng phải có 20 loại nguyên liệu.
"Không phải đâu. . . xác định đây là mười phần? Có thể uống à?"
Dương Hạo hiểu rõ cơ thể mình.
Nếu bồi bổ như vậy, chỉ sợ Tiêu Mỹ Anh không chịu nổi.
Cả hai cô cháu Tiêu Mỹ Anh và Tiêu Ngâm Thu đều không chịu nổi.
"Ai nha! Cơ thể Dương tổng rất quý giá nha! Nếu không phải không mua được vài nguyên liệu khác, thì còn nhiều hơn cơ."
"Dương tổng! Mau nếm thử đi!"
Nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Dương Hạo, con hàng S Tiêu Mỹ Anh này còn chẳng biết xấu hổ mà nói nguyên liệu nấu ăn không đủ.
Nói xong liền cầm muôi lên, muốn múc cho Dương Hạo một bát canh.
Thật ra đây căn bản không phải Canh thập toàn đại bổ gì cả.
Nếu như nhất định phải đặt tên cho nó.
Thật ra nó phải được gọi là 'canh dành cho đàn ông'.
Tác dụng của nó. . . tôi nghĩ là đàn ông thì đều hiểu.
"A. . . ha ha. . ."
Nhìn hành động này của Tiêu Mỹ Anh, Dương Hạo chỉ cười lạnh một tiếng.
Được.
Hai cô cháu không muốn sống, vậy thì đừng trách Hạo ca.
"Được, tôi uống! Dù sao cũng là tấm lòng của Tiêu tổng! Tôi sao có thể không uống chứ!"
Thấy Tiêu Mỹ Anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Dương Hạo liền thuận theo ý của nàng.
Nhưng Dương Hạo không ngờ rằng, 'canh dành cho đàn ông' còn chưa vào miệng, yêu tinh kia đã bắt đầu đùa với lửa.
"Ăn cơm sao có thể không có rượu chứ!"
"Lúc tôi và Thu Thu đi mua đồ ăn! Vậy mà gặp được một chai rượu ngon, để tôi đi lấy cho Dương tổng."
Tiêu Mỹ Anh hoàn toàn không quan tâm đến vẻ nghiền ngẫm của Dương Hạo, trực tiếp quay người đi lấy rượu.
Mà khi nàng lấy rượu ngon đến. . .
Dương Hạo: Được, bây giờ thì đừng hòng sống nữa.
Chỉ thấy rượu mà Tiêu Mỹ Anh cầm về, chính là một bình rượu thuốc ngâm rễ cây nào đó.
Dù Dương Hạo chưa từng uống, nhưng từ bề ngoài của nó, cũng có thể biết được tác dụng của nó.
Đừng hòng sống.
Bây giờ phải quyết chiến đến hửng đông rồi.
"Dương tổng, tôi rót cho ngài một chén đầy! Cảm ơn ngài đã giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn này."
"Đừng khách khí."
Dương Hạo hơi híp mắt lại, tiếp nhận chén rượu Tiêu Mỹ Anh đưa qua.
Mà theo một chén rượu vào bụng.
Bầu không khí trên bàn ăn bắt đầu có vẻ hơi kỳ lạ.
Tiêu Mỹ Anh nhiệt tình mời rượu mời canh.
Mà Tiêu Ngâm Thu thì giúp đỡ vị cô cô bất lương Tiêu Mỹ Anh này khuyên Dương Hạo.
Nào là cảm ơn, nào là đa tạ... dù sao hai cô cháu có gì cũng nói hết.
Mà Dương Hạo cũng không hề sợ, ai đến cũng không từ chối.
Không biết qua bao lâu.
Dương Hạo đã uống gần hết nồi canh.
Khi chai rượu thuốc không biết ngâm rễ cây gì kia đã thấy đáy.
Dương Hạo cuối cùng cũng cảm nhận được cơ thể là lạ.
Cmn!
Cái đồ chơi này có tác dụng thật à?
Bản thân Dương Hạo không phát hiện, đôi mắt của hắn đã đỏ lên.
Nhất là khi nhìn hai cô cháu một trái một phải bên cạnh mình.
Cũng không biết hai cô cháu này có cố tình không.
Tiêu Ngâm Thu thì còn đỡ.
Từ đầu đến cuối đều không cởi chiếc tạp dề màu vàng ra, nhưng ngoại trừ tạp dề thì bên trong chỉ là một chiếc áo ngực mỏng manh, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện.
Khiến Tiêu Ngâm Thu có vẻ ngoài trong trẻo thuần khiết lại tăng thêm vài phần vũ mị.
Thế nhưng mà Tiêu Mỹ Anh thì lại khác, không biết nàng ăn mặc bình thường thì có như vậy không, hay là do dáng người của nàng nên nàng mặc cái gì cũng có loại cảm giác này.
Một chiếc quần đùi ở nhà đơn giản và một chiếc áo hai dây, khiến cho Dương Hạo nhìn thế nào cũng không chống đỡ nổi.
Đôi đèn cực to kia làm Dương Hạo chói hết cả mắt.
Nhưng thể chất mạnh mẽ khiến cho Dương Hạo không mất lý trí, ngược lại còn híp mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì uống rượu của Tiêu Mỹ Anh và Tiêu Ngâm Thu.
Rượu đã hết, đồ ăn cũng đã xong.
Dương Hạo cũng muốn xem hai cô cháu này muốn diễn thế nào.
"Nói đi, hôm nay tôi đang vui, có chuyện gì cứ nói, tôi có thể đáp ứng hết."
Bây giờ Dương Hạo đang dựa vào ý chí để đèn nén dục vọng, chính là muốn nhìn xem hai cô cháu này muốn diễn thế nào.
Dù sao hắn còn chưa đưa cho hai nàng ban thưởng riêng của họ.
"Nào có. . ."
Tiêu Ngâm Thu là người đầu tiên không chịu được ánh mắt nghiền ngẫm mang tính xâm lược của Dương Hạo.
Nàng chạm phải ánh mắt của Dương Hạo là né tránh không ngừng.
Nhất là nghĩ đến kế hoạch của cô cô.
Nàng không chịu nổi, thậm chí còn vội vàng đứng lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Hạo: "Anh. . . anh Hạo! Anh và cô cô trò chuyện đi! Em dọn bát đĩa."
Nói xong cũng không để ý Dương Hạo đáp ứng hay không, trực tiếp bê nồi chạy vào nhà bếp.
Nhìn bóng lưng vội vã của Tiêu Ngâm Thu, Dương Hạo cũng không vội, mà đưa mắt nhìn cặp đèn to đối diện.
Nhưng so với Tiêu Ngâm Thu nhát gan bỏ chạy, thì Tiêu Mỹ Anh to gan hơn rất nhiều.
Nàng trực tiếp cúi người nỉ non bên tai Dương Hạo: "Chủ nhân, ngài có hài lòng không?"
Trong lúc nói chuyện, đôi tay ngọc và đèn to đều không thành thật.
Hiện giờ, nàng lại nắm chặt cơ hội đã dữ tợn kia, cũng bắt đầu ngồi không yên.
"Hừ!"
Cảm nhận được động tác của Tiêu Mỹ Anh, Dương Hạo hừ nhẹ một tiếng, nói: "Cô có biết cô đang đùa với lửa không?"
Tiêu Mỹ Anh không hề yếu thế, lại càng nắm chặt cơ hội của mình: "Chủ nhân có thích không?"
"Đây là do cô tự tìm nhé."
Dương Hạo biết rõ Tiêu Mỹ Anh đang nghĩ gì, thấy nàng tự tin như vậy, hắn cũng không khách sáo nữa.
Nói xong, thì bắt đầu phản kích.
Mà Tiêu Ngâm Thu đã chạy đến phòng bếp.
Nàng vẫn đang nhìn trộm tình hình trong phòng khách, không ngờ cô cô mình lại chơi thật, hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của mình.
Vậy?
Đi hay là không đi?
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?