Dương Hạo nhìn thấy hết những động tác này của Tiêu Mỹ Anh.
Nhưng Dương Hạo cũng không tỏ vẻ gì lạ thường, chỉ là có chút hứng thú nhìn vị cô cô nhân tạo đã chín ở trước mắt.
Mặc dù dùng từ mỹ nữ 'nhân tạo' này ít nhiều gì cũng có chỗ mâu thuẫn.
Nhưng mà không thể không nói, dù là nhân tạo thì bạn cũng không thể phủ định vẻ đẹp của nàng.
Nhất là loại người chịu bỏ nhiều tiền để chăm sóc như Tiêu Mỹ Anh.
Nàng cũng rất đẹp.
Bằng không vì sao nhiều người lại chịu bỏ tiền để cải tạo bản thân mình?
"Khụ khụ... ! Dương tổng... về chuyện lúc sáng. . ."
Sau khi điều chỉnh lại nội tâm, Tiêu Mỹ Anh muốn hóa giải chút lúng túng, nhưng chưa nói hết đã bị Dương Hạo khoát tay đánh gãy.
"Không có gì! Đều là người một nhà, có thể hiểu được!"
Dương Hạo biểu hiện rất rộng lượng, đối với Tiêu Mỹ Anh ở trước mặt.
Mặc kệ là quan hệ của nàng với Tiêu Ngâm Thu, hay là thân phận của nàng bây giờ, thì Dương Hạo đều cảm thấy hứng thú với nàng.
Mà với việc nàng muốn nói với mình, Dương Hạo cũng đoán được đại khái.
Mà Tiêu Mỹ Anh nghe Dương Hạo nói vậy thì oán thầm: Tôi chỉ khách sáo một câu mà thôi. Anh không có chuyện gì, nhưng tôi có!
Nhưng dù sao Tiêu Mỹ Anh cũng có việc nhờ người ta, cũng chỉ có thể cố gắng trấn định và mỉm cười nói: "Dương tổng không ngại thì tốt rồi."
Tiêu Mỹ Anh dù sao cũng là tinh anh chốn công sở, là tổng giám đốc chi nhánh công ty giải trí MS.
Có một ít việc, mọi người hiểu rõ trong lòng là được.
Hơn nữa, so với đám tài phiệt Hàn Quốc, Dương Hạo cũng coi như rất khiêm tốn rồi.
Mà Dương Hạo nhìn thấy Tiêu Mỹ Anh đã khôi phục khí chất tinh anh chốn công sở, cũng mở miệng nói: "Đều là người một nhà, tôi nghĩ Thu Thu cũng đã nói thân phận của tôi cho cô biết."
"Có chuyện gì thì Tiêu tổng không ngại nói thẳng!"
Có lẽ vì thân phận và địa vị không ngừng thay đổi, hoặc có lẽ là vì bên cạnh càng ngày càng nhiều phụ nữ.
Nên bây giờ Dương Hạo không thích vòng vo.
"Ừm! Vậy tôi không vòng vo nữa."
Thấy Dương Hạo nói vậy, Tiêu Mỹ Anh cũng gật đầu một cái, cũng không định lằng nhằng nữa.
Lần này nàng về nước chính là muốn tìm một ít đồng bạn hợp tác.
Không ngờ đánh bậy đánh bạ lại gặp được một đại lão như Dương Hạo.
Đừng thấy hai người, một người là tổng tài, một người là chủ tịch.
Nhưng thân phận và địa vị lại chênh lệch rất nhiều.
Đương nhiên.
Thật ra Tiêu Mỹ Anh chỉ tìm hiểu được một ít tin tức của Dương Hạo từ Tiêu Ngâm Thu.
Nếu để Tiêu Mỹ Anh tìm hiểu sâu hơn về Dương Hạo.
Có lẽ thái độ của nàng đã khác xa bây giờ.
Còn bây giờ, Tiêu Mỹ Anh sắp xếp lại ngôn ngữ, khôi phục lại khí chất tổng tài và thái độ của mình với Dương Hạo, sau đó giải thích một câu: "Lại giới thiệu một lần! Tiêu Mỹ Anh, tổng giám đốc chi nhánh nước Hoa của công ty giải trí MS!"
"Ừm!"
Dương Hạo gật đầu một cái, cũng không nói gì.
Mà Tiêu Mỹ Anh cũng không để ý thái độ lạnh nhạt của Dương Hạo, dù sao thân phận và địa vị của hai người cũng khác xa nhau.
Thấy Dương Hạo gật đầu, Tiêu Mỹ Anh lại mở miệng nói: "Dương tổng!"
"Thật ra lần này tôi về nước là muốn tìm một công ty giải trí có thể dựa vào để hợp tác."
"Vốn là muốn mượn thân phận của Thu Thu, để giới thiệu tôi với quý công ty."
"Không ngờ. . ."
"Cũng coi như trùng hợp, vậy mà có thể nhìn thấy Dương tổng ở đây!"
Tiêu Mỹ Anh nói đến đây, dường như lại nhớ đến cảnh tượng nhìn thấy Dương Hạo lúc sáng ướm, khuôn mặt nhân tạo xinh đẹp trắng như tuyết kia không nhịn được mà hơi đỏ lên.
Mình hôm nay bị làm sao vậy?
Mình cũng coi như lão tài xế lâu năm, vậy mà luôn thất thố trước mặt Dương Hạo.
Không hổ là người đàn ông có thể làm cô cháu gái băng thanh ngọc khiết của mình gục ngã.
Nếu như có thể. . .
Mình cũng muốn cảm nhận sâu hơn, tìm hiểu kỹ hơn về người đàn ông tràn đầy nam tính và cuốn hút này.
Tiêu Mỹ Anh âm thầm lẩm bẩm, hoàn toàn không biết Dương Hạo đã nghe được hết tiếng lòng của nàng.
Thật ra khi hai người ngồi xuống, Dương Hạo muốn tìm hiểu ý nghĩ chân thực của Tiêu Mỹ Anh, cho nên đã mở kỹ năng 'lắng nghe tiếng lòng'.
Dương Hạo không ngờ rằng, mình sẽ nhận được tin tức kinh người này từ Tiêu Mỹ Anh.
"Không biết Tiêu tổng muốn hợp tác trên hình thức nào?"
Biểu cảm của Dương Hạo vẫn vô cùng lạnh nhạt như cũ.
Nghe lén thì nghe lén.
Nhưng Dương Hạo vẫn luôn không phải một người đàn ông thích chủ động.
Bởi vì không cần thiết.
Nếu cô có việc muốn nhờ, thì phải giống như Phùng Mạt Lỵ vậy.
Dương Hạo tin rằng, Tiêu Mỹ Anh sẽ cho đủ thành ý.
"Tất cả phương diện!"
Tiêu Mỹ Anh trả lời rất thẳng thắn.
Nếu như gặp phải người khác, Tiêu Mỹ Anh còn có thể thận trọng một chút, dùng thân phận của mình để cò kè với đối phương.
Nhưng người trước mặt là Dương Hạo.
Tiêu Mỹ Anh cho rằng không cần làm như vậy.
Một đại lão trong ngành giải trí, là chủ của hai công ty giải trí hàng đầu trong nước là Mạch Điền và Thiên Mỹ.
Giả bộ trước mặt người ta, đây không phải là chờ người ta đánh mặt sao.
Cho nên Tiêu Mỹ Anh cho rằng có tầng quan hệ của Tiêu Ngâm Thu, mình có thể thẳng thắn một chút.
"Toàn bộ? Tôi muốn biết vì sao?"
Sau khi nhận được câu trả lời, Dương Hạo cũng có chút hứng thú.
Dù sao bây giờ hắn cũng là cổ đông lớn nhất của công ty giải trí MS.
Hắn cảm thấy rất hứng thú với việc vì sao Tiêu Mỹ Anh lại vội vàng tìm kiếm tài nguyên giải trí trong nước như vậy.
Thật ra không phải Dương Hạo xem thường công ty giải trí MS.
Mà bây giờ đã khác với trước kia.
Nếu như là 10 năm trước, công ty giải trí Hàn Quốc cực kỳ có sức ảnh hưởng ở trong nước.
Thậm chí có một số nghệ sĩ Hàn Quốc trở về nước đã nói thẳng.
Không có tiền thì qua nước Hoa.
Bên đó rất nhiều kẻ ngốc lắm tiền.
Nhưng mà bây giờ, từ lệnh hạn chế và sự phát triển mạnh mẽ của ngành giải trí trong nước.
Ngành giải trí trong nước bây giờ căn bản không cần quan tâm tình hình bên Hàn Quốc.
Mà cũng chính vì điểm này, cho nên lệnh hạn chế kia cũng dần dần phai nhạt, thậm chí đã được giải trừ.
Nhưng mặc dù lệnh hạn chế được giải trừ.
Nhưng ngành giải trí Hàn Quốc muốn xâm lấn vào trong nước lần nữa, thì không còn đơn giản như họ tưởng tượng, thậm chí có thể nói là khó khăn.
Tiêu Mỹ Anh thấy Dương Hạo nói thẳng thắn như vậy, nàng cảm thấy mình cũng nên nói thẳng ra thì tốt hơn.
Nghĩ đến cảnh mình bị chèn ép và xa lánh ở công ty, cuối cùng Tiêu Mỹ Anh thở dài một hơi, cười gượng nói: "Nói thật, tôi cũng không gạt anh! Thân là tổng giám đốc chi nhánh như tôi, nhìn như phong quang nhưng thật ra lại không có quyền lực gì."
"Tài nguyên ít, hợp tác thì đình trệ."
"Nếu chi nhánh trong nước còn không phát triển mang tính thực chất, vậy tôi thật sự không biết đi đâu sau khi bị sa thải."
Nói đến đây, Dương Hạo cũng có thể nhận ra vẻ bất đắc dĩ và khó khăn của Tiêu Mỹ Anh.
Thật ra cũng có thể hiểu được.
Thân là người ngồi ở vị trí cao, quen với cuộc sống cao cao tại thượng.
Nếu một ngày bị đánh trở về nguyên hình, loại cảm giác này người bình thường hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Nhìn như bất đắc dĩ, nhưng đây chính là hiện tượng chân thật ở ngành này.
Kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?