"Anh Hạo . . . !"
Ngay khi Dương Hạo đứng dậy, định mặc quần áo đi ra ngoài gặp vị cô cô nhân tạo kia, thì Tiêu Ngâm Thu nằm trên giường bỗng nhiên mở miệng lần nữa.
"Sao vậy?" Dương Hạo hơi nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Ngâm Thu.
Mà Tiêu Ngâm Thu nhớ đến âm thanh khàn giọng của mình vừa rồi, gương mặt xinh đẹp lại đỏ lên, hơi xấu hổ mà nói với Dương Hạo: "Anh Hạo. . . vừa rồi. . ."
"Nếu như cô cô em có nói gì, anh chớ để ý. . ."
Nhớ đến tính cách cởi mở của cô cô mình, cộng thêm trạng thái hoàn toàn quên mình của bản thân vừa rồi.
Tiêu Ngâm Thu không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn cô cô đã phát hiện mọi chuyện.
Mặc dù chuyện sáng sớm đã thể hiện tất cả.
Nhưng dù sao cô cô cũng đang ở ngay bên ngoài.
Hiện giờ, Tiêu Ngâm Thu đã hối hận muốn chết.
Sao mình lại không thận trọng như vậy chứ.
Nhưng điều này không thể trách Tiêu Ngâm Thu, dù sao Dương Hạo của chúng ta cũng dựa vào cha hack phù hộ.
Nào có người phụ nữ nào có thể trốn thoát Ngũ Chỉ Sơn của Dương Hạo.
"Ừm!"
Dương Hạo gật đầu một cái, sau đó quay người xoa xoa đầu Tiêu Ngâm Thu, nói: "Yên tâm đi. . . Anh nghĩ cô cô của anh sẽ hiểu cho chúng ta. . . em cứ nghỉ ngơi đi!"
Không sai.
Dương Hạo tin rằng cô cô của anh sẽ hiểu.
Dù sao từ âm thanh như có như không ở bên ngoài kia, có thể thấy cô cô của chúng ta cũng đã hiểu và đồng thời còn hành động luôn.
Hơn nữa nếu như hắn nghe không sai, thì còn 'hiểu' tận hai lần.
Được rồi!
Dương Hạo của chúng ta bây giờ, có một số việc coi như hắn không muốn nghe, nhưng vẫn bị động nghe thấy.
"Vâng. . . cảm ơn anh. . ."
Nhận được sự cảm thông từ Dương Hạo, Tiêu Ngâm Thu cuối cùng cũng nở nụ cười an tâm.
Hơn nữa từ đủ loại hành vi quan tâm và cảm thông của Dương Hạo, có thể thấy lần chủ động hiến thân này của mình, dù không có danh phận, nhưng Tiêu Ngâm Thu vẫn cảm thấy đáng giá. . . .
Cạch cạch...
Cửa phòng ngủ đóng chặt hơn 1 tiếng lại mở ra lần nữa.
Mà để Dương Hạo bất ngờ là.
Khi hắn mở cửa đi vào phòng khách, trùng hợp gặp vị cô cô nhân tạo thành thục xinh đẹp mặc váy bao mông kia cũng đang đứng gần đó.
Chỉ có điều...
Nhìn Tiêu Mỹ Anh đang cúi đầu không ngừng sửa sang lại váy của mình, lại nhìn cặp đùi đẹp vốn có đôi tất chỉ đen kia giờ lại trống không kia.
Khóe miệng Dương Hạo hơi cong lên, nói: "Xin chào. . ."
"A. . . a. . ."
Tiêu Mỹ Anh đang cúi đầu sửa lại váy, hoàn toàn không phát hiện Dương Hạo đột nhiên đi ra.
Sau khi nghe thấy giọng của Dương Hạo thì Tiêu Mỹ Anh mới sợ hết hồn, đôi chân đẹp đi giày cao gót không tự chủ được mà va vào nhau.
Một giây sau. . .
Một tiếng kêu to...
Tiêu Mỹ Anh sợ hết hồn không tự chủ được mà ngã về phía Dương Hạo.
Dương Hạo cũng sững sờ.
Nhưng Hạo ca của chúng ta dù sao cũng là một quý ông.
Thấy hai quả bóng rổ bay về phía mình, lập tức đưa tay ra đón mà không hề do dự.
Mà Tiêu Mỹ Anh vốn cho rằng sẽ ngã xuống nên đã nhắm mắt lại, lúc này đột nhiên phát hiện, mình vậy mà lại ngã vào một cái ôm ấp tràn đầy vững chắc và thoải mái.
"Không sao chứ!"
Giọng nói đầy truyền cảm bỗng nhiên vang lên bên tai Tiêu Mỹ Anh.
Lúc này Tiêu Mỹ Anh mới mở đôi mắt vốn đã nhắm lại vì khẩn trương và sợ hãi kia.
Ngẩng đầu.
Nhìn Dương Hạo gần trong gang tấc.
Hai tay cảm nhận được dáng người cứng cáp của Dương Hạo.
Tiêu Mỹ Anh bỗng nhiên cảm thấy bụng dưới của mình truyền đến một cảm giác ấm áp.
Trời ạ. . .
Không hổ là người đàn ông có thể làm cho cháu gái mình thất thủ.
Đẹp trai. .
.
Quá đẹp trai...
Căn bản không phải loại tiểu thịt tươi được mình bao nuôi kia có thể so sánh.
Dương Hạo nhìn cô cô nhân tạo vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình này, không khỏi mở miệng nhắc nhở một câu: "Cô . . . cô không sao chứ?"
Mặc dù biết vị cô cô nhân tạo này là sữa có độc.
Nhưng quan sát và cảm nhận ở khoảng cách gần này.
Đầu tiên là to. . .
Vừa to vừa nặng trĩu. . .
Mặc dù biết rõ là sữa độc.
Về phần khuôn mặt.
Mỹ nữ nhân tạo có ngàn vạn, vị cô cô này tuyệt đối được coi như là đáng đồng tiền bát gạo.
Điều này khiến cho Dương Hạo không nhịn được mà sử dụng Hỏa Nhãn Kim Tinh với vị cô cô đang rơi vào trạng thái đờ đẫn này.
Mục tiêu: Tiêu Mỹ Anh.
Tuổi: 36.
Năng lực nghiệp vụ: S.
Đẳng cấp trung thành: A.
Độ mài mòn: 7 (689).
Nhìn thông tin của nhân vật Tiêu Mỹ Anh này.
Đầu tiên là. . . độ mài mòn hơi cao.
Nhưng cũng phù hợp với thân phận và tuổi nghề của vị cô cô nhân tạo này, dù sao nàng ít nhất cũng có kinh nghiệm tài xế mười năm rồi, độ mài mòn này là rất bình thường.
Theo phong cách của cha hack, loại xe có độ mài mòn này, đừng nói là NPC, cùng lắm chỉ là xe pháp, thậm chí chỉ là lính quèn.
Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ trong vô thức của Dương Hạo.
Đối với vị cô cô nhân tạo này, với năng lực cấp bậc S và A của nàng, phát triển thành xe pháp sẽ khiến quan hệ đôi bên càng chặt chẽ.
Về phần vấn đề chiếc xe đã lạc hậu.
Không phải có một câu thế này sao.
Xe càng già, lái càng sung.
Về phần độ mài mòn. . . vậy thì phải xem bạn nhìn nhận vấn đề này ra sao rồi.
Dù sao có một ít xe là động cơ đẩy sau, đứng sau đẩy là tốt nhất.
Chỉ cần xe an toàn và kiên cố.
Dương Hạo thân là lão tài xế, tự nhiên không ngại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Dương Hạo quan sát Tiêu Mỹ Anh thông qua Hỏa Nhãn Kim Tinh.
Mà Tiêu Mỹ Anh trong lúc nhất thời lại đang suy nghĩ, có phải Dương Hạo biết gì đó rồi không?
Nhưng mặc dù Dương Hạo không biết Tiêu Mỹ Anh đang nghĩ gì.
Nhưng từ phản ứng của hai người.
Có lẽ vị cô cô nhân tạo này có chút hứng thú với mình.
Dù sao Dương Hạo cũng có thể cảm giác được vô số sợi tơ giữa bốn mắt của hai người.
"Xin lỗi..."
"Xin lỗi. . ."
Không biết qua bao lâu.
Khi Tiêu Mỹ Anh hoàn toàn chui vào ngực Dương Hạo, đột nhiên cảm nhận được lực đè ép vào bụng dưới của mình, thì nàng mới tỉnh táo lại.
Nàng vội vàng đẩy Dương Hạo ra, đồng thời liên tục nói xin lỗi.
Mình bị làm sao vậy?
Thân là một quản lý cấp cao có tư tưởng cởi mở.
Vậy mà hôm nay lại có cảm giác nội tâm rung động giống như trở về tuổi 18.
Tiêu Mỹ Anh không biết vì sao.
Nhưng Dương Hạo cũng không chọc thủng, nhếch miệng mỉm cười, khoát tay nói: "Không có gì. . ."
"Tôi nghe Thu Thu nói. . ."
"Đều là người nhà, không cần câu nệ như vậy."
"Ngồi trước đi!"
"Tôi nghe Thu Thu nói, cô muốn nói chuyện với tôi. . ."
Nói xong, Dương Hạo tùy ý ngồi xuống salon trong phòng khách.
Với thân phận của mình bây giờ, Dương Hạo căn bản không cần khách sáo với một ít người, một ít việc.
Dù cho có là cô cô của người phụ nữ của mình.
Đây chính là địa vị và thân phận của một đại gia trăm tỷ.
Mà lúc này, Tiêu Mỹ Anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Đầu tiên là cười áy náy với Dương Hạo, sau đó mới ngồi xuống đối diện Dương Hạo.
Nhưng cặp đùi đẹp thẳng tắp lại trắng như tuyết của nàng vẫn vô thức khép chặt lại.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?