3150 tỷ?
Móa. . . đáng tiền như vậy sao?
Về phần nữ nghệ sĩ Hàn Quốc. . .
Khụ khụ. . .
Dương Hạo bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với công ty giải trí MS này, rất tự nhiên lấy điện thoại ra tìm hiểu một chút.
Không tìm hiểu còn tốt.
Vừa tìm hiểu thì phát hiện công ty giải trí này vậy mà còn rất đáng tiền.
Hơn 3000 tỷ Won!
Nếu mẹ nó chuyển thành NDT thì là bao nhiêu. . .
Dương Hạo lập tức hứng thú, vội vàng lên mạng tìm hiểu tỷ suất hối đoái.
Thế nhưng một giây sau. . .
Dương Hạo vừa rồi còn tươi cười, bây giờ lập tức lạnh nhạt vô vị.
Hơn 3000 tỷ Won, vậy mà chỉ đổi được hơn 16 tỷ NDT?
Vậy 66% cổ phần kia cũng chỉ hơn chục tỷ mà thôi.
Dương Hạo vốn cho rằng mình có thể đổi sang 'đường đua quốc tế' rồi, không ngờ công ty MS lớn như vậy mà chỉ có giá hơn chục tỷ.
Hắn chỉ có thể cảm khái, hệ thống kinh tế đúng là khác biệt.
Thật ra điều này cũng có thể hiểu được.
Dù sao MS là một công ty giải trí Hàn Quốc, mà Dương Hạo bây giờ có rất nhiều sản nghiệp trong nước, phụ nữ thì càng nhiều hơn.
Thân là một đại gia có giá trị con người vượt quá trăm tỷ.
Không để ý 'chút tài sản' này cũng là bình thường.
Đương nhiên.
Đây chỉ là nói mồm mà thôi.
Dù sao cũng là phần thưởng của cha hack, Dương Hạo sẽ không ghét mình nhiều tiền.
Chỉ có điều là niềm vui chưa đủ mà thôi.
Cốc cốc cốc...
Khi Dương Hạo đang sờ cằm đọc tin tức tương quan của công ty giải trí MS, thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi. . ."
Dương Hạo tưởng là Tiêu Ngâm Thu, nên đáp một câu về phía cửa.
Mà theo tiếng mở cửa vang lên, Dương Hạo ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên là bóng người yểu điệu của Tiêu Ngâm Thu.
Nhìn Tiêu Ngâm Thu đứng ở cửa không biết làm gì, Dương Hạo mỉm cười nói: "Sao vậy. . ."
"Đã giải thích rõ ràng với cô của em rồi chứ!"
Nhớ đến phản ứng của cô vị Tiêu nương nương này khi nhìn thấy mình, Dương Hạo không khỏi bật cười.
Mà Tiêu Ngâm Thu hình như cũng nhìn ra ý cười trong mắt Dương Hạo, nàng liền trở tay đóng cửa phòng ngủ, rồi mới liếc mắt đầy u oán nhìn Dương Hạo, đồng thời đấm nhẹ vào bả vai Dương Hạo: "Anh còn cười! Anh không biết cô cô vừa nói em thế nào đâu!"
"Đều tại anh. . ."
Xem ra Tiêu Ngâm Thu đang muốn hỏi tội Dương Hạo.
Thế nhưng âm thanh nũng nịu và đòn đánh nhẹ như vuốt ve kia.
Nhìn thế nào cũng không giống hỏi tội, mà hoàn toàn là làm nũng.
Nhất là Tiêu nương nương còn mặc áo ngủ mỏng manh, mỗi lần đánh đều tạo thành 'sóng biển dạt dào', khiến Dương Hạo không khỏi nuốt nước miếng.
Nhớ lại dáng chữ Mã của Tiêu nương nương tối qua.
Suy nghĩ đến cô cô của Tiêu Ngâm Thu còn đang ngồi bên ngoài.
Không biết có nên lợi dụng cái buff này hay không.
Vừa nghĩ đến đây, Dương Hạo lập tức có phản ứng.
Mà Tiêu Ngâm Thu đang nũng nịu trong ngực Dương Hạo cũng phát hiện ra điều bất thường, cơ thể của nàng lập tức cứng ngắc, sau đó liền nhũn ra.
Nhất là cặp đùi đẹp trắng như tuyết kia còn không nhịn được mà run lên một cái.
"Anh. . . anh Hạo. . . Cô cô còn ở bên ngoài. . ."
Tiêu Ngâm Thu ngoài miệng thì nói vậy, nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật.
Về phần Dương Hạo.
Hắn đương nhiên biết cô của Tiêu Ngâm Thu đang ở ngoài.
Bằng không thì hắn nào có phản ứng lớn như vậy.
Dương Hạo nhìn Tiêu Ngâm Thu mị nhãn như tơ trong ngực, chỉ nói nhỏ bên tai nàng: "Anh biết. . .
"
"Nhưng cô em đã quấy rầy giấc ngủ của chúng ta! Em phải nhận trừng phạt thay cô mình. . ."
Thân là một tông sư võ đạo, năm giác quan của Dương Hạo đã vượt xa người thường.
Mặc dù hắn ở trong phòng ngủ, nhưng Hạo ca của chúng ta vẫn nghe được rất nhiều.
Để chứng minh bản thân mình.
Dương Hạo nhất định phải cho cô cô của Tiêu Ngâm Thu biết, mình có ghê gớm như vậy thật hay không.
Mà Tiêu Ngâm Thu hoàn toàn không biết suy nghĩ của Dương Hạo.
Kể từ kinh nghiệm đêm qua, bây giờ nàng hoàn toàn không có sức chống cự lại Dương Hạo.
Theo bàn tay có ma lực kia công thành nhổ trại.
Tiêu Ngâm Thu chỉ vô lực kêu lên: "Không. . . không . . . ưm . . . a . . ."
Bởi vì Dương Hạo căn bản không cho Tiêu Ngâm Thu cơ hội từ chối. . . .
Trong phòng khách nhà Tiêu Ngâm Thu.
Tiêu Mỹ Anh ngồi trên sô pha, thật ra lần này nàng đến nhà cháu gái là có nhiệm vụ trên người.
Thân là tổng giám đốc chi nhánh trong nước của công ty MS.
Nàng chủ yếu phụ trách phát triển và quản lý một số nghiệp vụ của công ty ở trong nước.
Đừng thấy nàng mang cái danh tổng giám đốc.
Nhưng quyền lực trong công ty lại không cao lắm.
Một người Hoa, làm tổng giám đốc cho một công ty Hàn Quốc.
Có thể hiểu quyền lực chân chính của Tiêu Mỹ Anh là bao nhiêu.
Có lẽ nàng chỉ có chút quyền lực khi ở trong nước mà thôi.
Về phần nhiệm vụ của nàng là gì.
Điều này phải nói đến ngành giải trí trong nước phát triển quá mạnh, khiến cho các công ty giải trí lớn của Hàn Quốc lại ngửi thấy mùi thịt.
Mà Tiêu Mỹ Anh cũng chính là vì điểm này, vì địa vị của mình trong công ty MS.
Cộng thêm cô cháu gái này bắt đầu hot trở lại trong nước.
Cho nên Tiêu Mỹ Anh mới đến đây.
Nàng vốn là muốn lợi dụng mạng lưới quan hệ của cháu gái mình, xem xem có thể nhờ cháu gái bắc cầu để tìm kiếm đối tượng hợp tác không.
Cháu gái thì gặp rồi.
Ai ngờ lại còn có thể cảnh tượng mãnh liệt như vậy.
Nhưng Tiêu Mỹ Anh cũng là người thường thấy sóng to gió lớn.
Mặc dù cách mở màn khác lúng túng.
Nhưng nếu cháu gái mình đã ôm được đùi đại lão, như vậy người cô cô như nàng cũng coi như không mất công đi một chuyến.
Nghĩ đến đây, Tiêu Mỹ Anh không khỏi hồi tưởng lại dáng người hoàn mỹ mới nhìn thấy kia.
Vị Dương tổng này. . . cũng không tệ!
Cũng không biết Thu Thu thổi gió bên gối có được hay không?
Ngay khi Tiêu Mỹ Anh đang tưởng tượng nên đối mặt với vị Dương tổng này như thế nào, thì một âm thanh khiến người ta mơ tưởng viễn vông đã vang lên trong phòng khách.
"Không thể nào?"
Thân là người từng trải, Tiêu Mỹ Anh lập tức nhận ra âm thanh này là gì.
Thế nhưng mà . . .
Nàng không ngờ vị Dương tổng kia lại không để ý đến mình, cứ như vậy mà. . .
Phù. . .
không ngờ Hàn Quốc biết chơi.
Dương tổng của chúng ta cũng biết chơi như vậy.
Âm thanh du dương uyển chuyển không ngừng kích thích Tiêu Mỹ Anh đang ngồi trong phòng khách.
Nhất là nghĩ đến dáng người hoàn mỹ của Dương Hạo.
Theo thời gian trôi qua, âm thanh kia từ thanh thúy véo von, càng về sau càng phóng túng dam dang hơn.
Giờ phút này, Tiêu Mỹ Anh mới phát hiện ra, cháu gái mình quả nhiên không lừa mình.
Dương tổng. . . thật sự không phải là chủ nghĩa hình thức.
Cháu gái mình có thể chịu nổi không?
Có cần mình vào hỗ trợ hay không?
Tiêu Mỹ Anh khép chặt hai chân, bàn tay ngọc không biết đặt ở đâu, không khỏi tìm tòi về phía đôi chân đang khép chặt.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?