🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 732: Cởi quần áo là không nhận ra

"Cô cô, cô ra ngoài trước đi."

Mắt thấy Tiêu Mỹ Anh nhìn chằm chằm, Tiêu Ngâm Thu lập tức cạn lời, nàng hiểu rõ cô cô của mình, đối phương ly dị xong là buông thả bản thân, bạn trai ngày càng trẻ tuổi, còn có thói quen bao nuôi 'tiểu thịt tươi'.

Lần trước bạn trai công khai là một nam diễn viên ra đời năm 02, còn nhỏ tuổi hơn cả Tiêu Ngâm Thu!

"A, được!"

Tiêu Mỹ Anh lúng túng gật đầu, đặt bình hoa về chỗ cũ rồi ra khỏi phòng.

"Anh Hạo, đó là cô nhỏ của em, tổng giám đốc chi nhánh nước Hoa của công ty giải trí MS ở Hàn, bình thường hay qua lại giữa Hàn và Hoa, hôm qua vẫn luôn ở cùng anh, quên mất hôm nay cô cô sẽ về. . ."

Tiêu Ngâm Thu giải thích với Dương Hạo, lúc nàng tỉnh lại thì cô cô đang cầm bình hoa, không biết đã làm gì thất lễ hay chưa.

"Cô cô không làm gì quá đáng chứ?"

Tiêu Ngâm Thu không xác định mà hỏi một câu.

"Không có." Dương Hạo cười lắc đầu: "Đại khái là coi anh thành người xấu, em ra ngoài giải thích đi, anh đi tắm."

Nói xong, Dương Hạo nhắc chăn xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm.

Nhìn bóng lưng trần trụi tráng kiện kia, gương mặt Tiêu Ngâm Thu vẫn hơi hồng hồng, trong đầu không tự chủ được mà nhớ lại cảnh tượng điên cuồng đêm qua.

Nàng hít sâu một hơi, điều chỉnh lại trạng thái của mình, tiếp đó mặc áo ngủ rồi đi ra ngoài.

Lúc này Tiêu Mỹ Anh đang ngồi trên salon phòng khách, cầm một bình nước soda mới lấy trong tủ lạnh.

"Thu Thu, rốt cuộc là chuyện gì?"

"Cháu có bạn trai từ bao giờ? Vậy mà không nói cho cô biết!"

Thấy Tiêu Ngâm Thu đi ra, Tiêu Mỹ Anh vội vàng thả bình nước xuống, cùng lúc đó, ánh mắt không ngừng liếc về phía phòng ngủ, muốn xem người đàn ông dáng đẹp kia có đi ra không.

"Anh ấy đi tắm rồi."

Nhận ra ý đồ của cô cô, Tiêu Ngâm Thu nhẹ giọng nói một câu, tiếp đó đích thân là một ly Ice Americano cho mình, uống một hớp xong mới ngồi xuống đối diện Tiêu Mỹ Anh.

Sáng sớm làm một ly Americano để kéo dài tính mạng!

Đây là trạng thái bình thường của rất nhiều dân đi làm!

Tiêu Ngâm Thu mặc dù không phải dân đi làm, nhưng khi quay phim cũng thường xuyên mượn cà phê để nâng cao tinh thần, nên cũng quen với việc uống cà phê vào sáng sớm.

"Bây giờ có thể nói rồi chứ."

Tiêu Mỹ Anh biết thói quen của cháu gái, nên khi Tiêu Ngâm Thu pha cà phê thì nàng không giục, chờ Tiêu Ngâm Thu ngồi xuống đối diện mình thì mới mở miệng.

"Không phải bạn trai!" Tiêu Ngâm Thu bình thản trả lời một câu, nhưng câu nói này truyền vào tai Tiêu Mỹ Anh lại có một loại hiệu quả như 'không làm người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi'.

Nàng hiểu rõ cháu gái mình, trước kia còn chưa từng hẹn hò, vô cùng cẩn thận trong mối quan hệ nam nữ này, bằng không trước kia cũng không bị công ty đóng băng.

Kết quả, bây giờ lại ngủ chung giường với một người đàn ông mà không phải bạn trai.

"Thu Thu, cháu. . ."

"Sao cháu lại biến thành thế này!"

"Đều tại cô!"

"Tại cô cô không thể làm một tấm gương tốt cho cháu!"

Tiêu Mỹ Anh kinh ngạc với lời nói của Tiêu Ngâm Thu, sau đó bắt đầu tự trách, cho rằng cháu gái bị mình ảnh hưởng, bắt đầu buông thả bản thân.

Tuy nhiên, đối tượng buông thả của cháu gái mình có chất lượng quá cao rồi.

Ừm, nếu chỉ là đối tượng qua đường, vậy mình cũng có thể liên lạc một chút.

. .

Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Mỹ Anh bắt đầu nghĩ đến chuyện đâu đâu, bắt đầu nhớ đến cơ bắp xinh đẹp tráng kiện kia.

Ah!

Không được! Không được!

Thu Thu là cháu gái mình, làm vậy thì không được!

Tiêu Mỹ Anh vội vàng phủ định ý nghĩ hoang đường của mình, trên thế giới này còn quá nhiều đàn ông ba chân, mình không cần dùng chung một chân với cháu gái!

"Thu Thu, cháu là người trưởng thành rồi, phải học được cách bảo vệ bản thân, nhất là thân phận của cháu rất mẫn cảm, chúng ta có chơi, nhưng ngàn vạn lần không thể để lại nhược điểm, hơn nữa chọn đối tượng cũng phải cẩn thận, nhất định phải chọn loại kín miệng, bằng không ra ngoài nói lung tung thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cháu. . ."

"Ngoài ra, ngàn vạn lần không thể quay phim hay chụp ảnh . . ."

Tiêu Mỹ Anh là người từng trải, tương đối có kinh nghiệm ở mặt này, nên tận tình căn dặn.

"Cô cô, cô nghĩ gì vậy! Không phải loại quan hệ như cô nghĩ đâu!" Tiêu Ngâm Thu im lặng lắc đầu.

"Hả? Không phải bạn trai cũng không phải 'chơi'! Vậy thì là quan hệ gì??"

Tiêu Mỹ Anh mờ mịt, nhưng không chờ Tiêu Ngâm Thu trả lời, nàng lại lanh chanh nói: "Lẽ nào là nam sủng cháu bao nuôi?"

"Thu Thu, cháu quả thực là không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng đã làm người ta kinh ngạc!"

"Trước kia còn không tìm bạn trai, bây giờ lại nuôi cả nam sủng. . ."

Tiêu Mỹ Anh trợn tròn mắt, nàng còn tưởng cô cháu gái này cũng bắt chước mình ở phương diện này nữa.

Hiện giờ nàng cũng đang nuôi nam sủng, một ở Hàn, một ở Hoa, đều hơn 20 tuổi, thân thể khỏe mạnh.

Nhưng kém xa anh chàng Tiêu Ngâm Thu nuôi trong nhà, mặc kệ là khuôn mặt hay là dáng người thì đều kém không ít.

Nàng nuôi chỉ là mấy con chó cảnh, mà thứ Tiêu Ngâm Thu nuôi trong nhà lại là 'chó ngao Tây Tạng'!

Toàn thân cơ bắp kia, vừa nhìn đã biết là có lực!

"Bao nhiêu tiền?"

"Thu Thu, cô nói cháu nghe, mặc dù chúng ta có tiền, nhưng không thể tốn quá nhiều tiền lên người đàn ông!"

"Không đáng!! Chúng ta phải tiêu tiền lên người mình, cháu xem cô này, chỉ gương mặt này đã mấy triệu rồi. . ."

Tiêu Mỹ Anh truyền thụ kinh nghiệm của bản thân, thuận tiện nhắc đến con đường phẫu thuật thẩm mỹ mà nàng vẫn luôn kiêu ngạo.

Thật ra Tiêu Mỹ Anh khá xinh đẹp, tuy không bằng Tiêu Ngâm Thu nhưng vẫn là một mỹ nữ, nhưng sau khi đến Hàn Quốc phát triển thì bị ảnh hưởng bởi văn hóa bên đó, si mê phẫu thuật thẩm mỹ, mà con đường phẫu thuật thẩm mỹ này là một con đường không có lối về, chỉ cần bắt đầu thì rất khó kết thúc.

"Cô cô, bọn cháu không có quan hệ đó!"

Tiêu Ngâm Thu hoàn toàn không hứng thú với phẫu thuật thẩm mỹ, nàng lập tức cắt đứt lời của cô mình, rồi nói: "Cô cảm thấy cháu sẽ làm vậy sao!"

"A. . . Cũng đúng!"

Tiêu Mỹ Anh hớp ngụm soda, nàng hiểu rõ cháu giá mình, đúng là không thể bao nuôi nam sủng được, nàng liền sờ cằm, nghi ngờ nói: "Vậy rốt cuộc là sao? Người đàn ông kia là ai?"

Tiêu Ngâm Thu không vòng vo, trực tiếp công bố đáp án: "Anh ấy là sếp tổng của cháu! Dương Hạo, chủ của Thiên Mỹ và Mạch Điền!"

"Hả??"

Tiêu Mỹ Anh há hốc miệng, trên gương mặt trị giá mấy triệu kia tràn đầy kinh hãi: "Đó chính là Dương tổng? Bảo sao nhìn quen mắt như vậy!"

"Haiz, trước kia chỉ thấy anh ta trong video, đều mặc quần áo, giờ cởi quần áo là không nhận ra được!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...