Đinh!
Một phút nữa sẽ kết thúc trạng thái ngủ say.
59,58,57. . .
Âm thanh đếm ngược vang lên trong đầu Dương Hạo.
Hắn đành phải để Tiêu Ngâm Thu ngừng lại, tiếp đó chờ nàng ngồi xuống ghế salon, lại thân thiết giúp nàng mặc quần áo rơi tán loạn trên đất.
Trạng thái ngủ say đã kết thúc.
Theo âm thanh nhắc nhở, ánh mắt vốn trống rỗng của Tiêu Ngâm Thu đã khôi phục bình thường, nàng ngáp một cái, cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, tựa như vừa vận động mạnh vậy.
Ừm, xem ra phải nghỉ rất lâu mới có thể khôi phục thể lực.
Dương tổng quả nhiên là rất mạnh!
Tiêu Ngâm Thu yên lặng nghĩ, căn bản không liên tưởng đến thứ gì khác.
Mà Dương Hạo kiểm tra kỹ năng xong cũng thấy hài lòng, kỹ năng này có thể làm rất nhiều chuyện, nếu sau này ai đắc tội với hắn. . . vậy thì thảm rồi.
Cũng ví dụ như đám người Vương Long hôm nay, Dương Hạo hoàn toàn có thể thôi miên bọn họ, sau đó để họ nhảy múa khiêu gợi gì đó, hoàn toàn không còn tôn nghiêm của một tên côn đồ.
"Anh Hạo, đêm nay có anh có thể về nhà với em không?"
Lại nghỉ ngơi một lát, Tiêu Ngâm Thu yếu ớt hỏi một câu, nàng đương nhiên không dám hi vọng mình có thể giữ Dương Hạo cho riêng bản thân mình, nhưng vào ngày đặc thù như hôm nay, nàng vẫn muốn đối phương có thể bầu bạn với mình một đêm.
"Đương nhiên."
Dương Hạo gật đầu cười, loại thời điểm này thì nên bầu bạn với vị Tiêu nương nương này.
Huống chi hiện giờ Hề Hề và tiểu bảo mẫu còn đang ở Hỗ Thành, hắn về nhà cũng ở một mình, còn không bằng về với Tiêu Ngâm Thu.
Thấy Dương Hạo đáp ứng sảng khoái như vậy, gương mặt kiều diễm của Tiêu Ngâm Thu lập tức hiện ra nụ cười xán lạn, thuận thế rúc vào ngực Dương Hạo.
Hai người lại triền miên một lát, tiếp đó cùng rời khỏi quán bar.
Khi trở lại Tinh Vân Loan, đã là hơn 2 giờ sáng, Dương Hạo không về nhà mình, mà đến nhà Tiêu Ngâm Thu, bởi vì là hàng xóm tầng trên tầng dưới, hình nhà giống hệt nhau, chỉ là trang trí nội thất là khác một trời một vực.
Nhà Tiêu Ngâm Thu được bố trí theo phong cách giản lược, màu chính là xanh lam nhạt và màu trắng, có vài nơi được tô điểm bởi màu hồng.
Trên bàn công có hai chiếc ghế nằm, một bàn trà, trên bàn còn có một bộ công cụ mài cà phê bằng tay.
Dương Hạo dạo một vòng, sau đó thoải mái nằm xuống ghế nằm ngoài ban công, hắn chợt nhớ ra một chuyện hình như mình và tiểu bảo mẫu thường xuyên đánh bài ở trên ban công.
Nếu như Tiêu Ngâm Thu nằm đây uống cà phê thì. . .
Nghĩ đến đây, Dương Hạo quay đầu nhìn Tiêu Ngâm Thu đang ngắm cảnh đêm, cười hỏi: "Em thường xuyên ngồi đây uống cà phê?"
"A, đúng."
Thông minh như Tiêu Ngâm Thu tự nhiên hiểu ý trong lời nói của Dương Hạo, gương mặt xinh đẹp không khỏi đỏ lên.
"Xem ra là đã nghe thấy."
Phản ứng của Tiêu Ngâm Thu chính là câu trả lời, Dương Hạo đột nhiên vươn tay kéo Tiêu Ngâm Thu vào ngực, nói bên tai nàng: "Vậy chúng ta cũng thử một lần!"
Ah. . .
Tiêu Ngâm Thu đầu tiên là cả kinh, tiếp đó liền chủ động phối hợp, nàng thế nhưng từng nằm ở đây vừa nghe âm thanh trên lầu vừa tự chơi một mình, khi đó trong đầu cũng đã tưởng tượng ra cảnh này, bây giờ cũng coi như được toại nguyện.
Hôm sau.
Dương Hạo bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
"Thu Thu, sao giờ này rồi còn ngủ?"
"Đã nói là đến sân bay đến cô rồi, kết quả lại không thấy xuất hiện, gọi điện thoại cũng không nghe máy, lại trốn trong nhà ngủ nướng!"
Giọng nữ phàn nàn vang lên cùng âm thanh đập cửa, tiếp đó Dương Hạo liền phát hiện, có người mở cửa phòng ngủ.
Hắn mở mắt ra, phát hiện Tiêu Ngâm Thu còn ngủ say trong ngực mình, khóe miệng còn có tia nước miếng, rõ ràng là ngủ rất ngon, hơn nữa không có ý định tỉnh.
Điều này cũng rất bình thường, dù sao hôm qua chơi đùa quá lâu, hơn nữa còn bị thôi miên một lần, mặc dù cha hack không nói tác dụng phụ của thôi miên, nhưng chắc sẽ thấy tinh thần mệt mỏi, bởi vậy dù tiếng đập cửa và nói chuyện rất to, nhưng Tiêu Ngâm Thu vẫn không có phản ứng gì.
A!!!!!
Ngay khi Dương Hạo đang yên lặng suy tư vì sao Tiêu Ngâm Thu ngủ say như vậy, người phụ nữ đi vào phòng bỗng nhiên hét lên.
"Anh!"
"Anh là ai?"
"Thu Thu, anh đã làm gì Thu Thu rồi??"
Người phụ nữ hoảng sợ lùi về sau một bước, một tay thuận thế cầm bình hoa trên kệ đồ, một tay khác cuống quít sờ điện thoại trong túi.
Cùng lúc đó, nàng dùng bình hoa chỉ vào Dương Hạo, vừa nói với giọng run rẩy: "Thu Thu, Thu Thu còn sống không?"
Hả?
Dương Hạo cạn lời, nhịn không được mà nói: "Cô đang nói gì vậy?"
Dương Hạo vừa nói vừa ngồi dậy, tiếp đó bắt đầu quan sát cô gái bỗng nhiên xông vào phòng ngủ này, đối phương cũng tầm tuổi Dương Hạo, nhìn qua khoảng 35 36, ăn mặc rất tinh tế, bộ ngực căng phồng, quy mô kinh người.
Ấm áp nhắc nhở: Phát hiện lượng lớn nhựa silic, mời túc chủ chú ý uống sữa an toàn.
Hử. . .
Rất lâu rồi Dương Hạo không gặp nhắc nhở tương tự, đây là kỹ năng bị động của Hỏa Nhãn Kim Tinh!
Dương Hạo lại quan sát cô gái trước mặt, gương mặt nàng quá tinh xảo, vừa nhìn đã biết là động đao kéo, thậm chí còn nhiều hơn cả mỹ nữ nhân tạo Diệp Vi.
"Thu Thu, Thu Thu, cháu sao rồi!"
"Nói gì đi!"
"Thu Thu. . ."
Cô gái không ngừng gọi Tiêu Ngâm Thu, dưới sự nỗ lực không ngừng của nàng, Tiêu Ngâm Thu cuối cùng cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, tự nhiên cũng nhìn thấy cô gái này.
"A, cô cô!"
"Cô về rồi. . ."
Tiêu Ngâm Thu vừa xoa huyệt dương vừa chào hỏi cô gái kia.
Tuy nhiên, nàng lập tức phát hiện ra trạng thái của cô cô có chút không đúng, trong tay đối phương lại cầm bình hoa, sắc mặt hết sức khó coi.
AH. . .
Đầu óc đang đứng máy đã khởi động lại, Tiêu Ngâm Thu bỗng nhiên tỉnh táo, bởi vì hôm nay không giống như trước kia, lúc này không chỉ có một mình nàng nằm trên giường, bị 'bắt gian tại giường' nha!
Nghĩ đến đây, khuôn mặt đáng yêu của Tiêu Ngâm Thu lập tức đỏ bừng như táo.
"Thu Thu, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Thật ra Tiêu Mỹ Anh cũng đã phản ứng lại, quá nửa là cháu gái có bạn trai rồi.
Vừa rồi lúc nàng đi vào phòng ngủ, bởi vì từ đầu đến cuối Tiêu Ngâm Thu không hề có phản ứng, cộng thêm cháu gái không nghe điện thoại, cho nên Tiêu Mỹ Anh còn tưởng cháu gái của mình gặp bất trắc gì đó.
Nhưng bây giờ xem ra, Tiêu Ngâm Thu vẫn rất khỏe chỉ là ngủ quá sâu mà thôi.
Như vậy vấn đề đến rồi, cô cháu gái vẫn luôn làm việc và nghỉ ngơi vô cùng điều độ của mình, vì sao lại ngủ say như chết?
Nhất định là do mệt nhọc quá độ rồi!
Tiêu Mỹ Anh vô thức nhìn vào Dương Hạo, lúc này đối phương đang cởi trần, cơ ngực và cơ bụng đều vô cùng đẹp mắt, khiến người ta có xúc động muốn tiến lên sờ một cái.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?