Tài chính tiêu phí riêng, xe sang nhà đẹp gì đó thì Dương Hạo không quan tâm nhiều lắm, dù sao những thứ này cũng không phải cho hắn, chỉ qua tay hắn để hắn trang bức mà thôi.
Nhưng gói quà dành cho túc chủ thì lại khác, đây là phần thưởng dành cho hắn, vẫn đáng giá chờ mong.
Có mở gói quà không?
Âm thanh của cha hack lại vang lên lần nữa.
Có!
Dương Hạo lập tức đáp lại.
Đinh!
Chúc mừng túc chủ mở gói quà. . .
Ban thưởng 1: Tiền mặt 18. 8 tỷ NDT!
Ban thưởng 2: Thẻ kỹ năng x1!
Nice!
Theo âm thanh của cha hack, Dương Hạo hưng phấn búng tay một cái.
Thật ra đối với Dương Hạo bây mà nói, tiền mặt gì đó chỉ là thứ yếu, hắn coi trọng thẻ kỹ năng hơn, bởi thứ này có tiền cũng không mua được.
Có sử dụng thẻ kỹ năng không?
Dương Hạo lập tức phản hồi.
Đổi thẻ kỹ năng thành công.
Chúc mừng túc chủ nhận được kỹ năng: Thuật thôi miên.
Chú 1: Thuật thôi miên có thể thôi miên mục tiêu trong 10 giây, người bị thôi miên sẽ tiến vào trạng thái ngủ say, từ đó phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân.
Chú 2: Trạng thái ngủ say kéo dài hay ngắn phụ thuộc và lực ý chí của đối tượng bị thôi miên, thời gian từ 5 phút đến hai tiếng, sau khi người bị thôi miên tỉnh lại sẽ không nhớ bất kỳ chuyện gì trong khoảng thời gian đó.
Hả?
Thuật thôi miên gì chứ, đây là tà thuật mới đúng!
Nghe cha hack giải thích xong, Dương Hạo chỉ thấy choáng váng, cái kỹ năng này quá không đứng đắn, đơn giản là còn thái quá hơn cả 'nước nghe lời' mà đám tội phạm ngoài vòng pháp luật hay dùng.
Dùng thuốc tối đa chỉ để người ta mất ý thức, nhưng thuật thôi miên lại làm người ta phục tùng mệnh lệnh, theo lý thuyết thì nếu Dương Hạo dùng thuật thôi miên này để thôi miên một mỹ nữ, thì đối phương sẽ tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của hắn, chỉ nghĩ thôi đã thấy cực đáng sợ...
Ừm, cũng may là kỹ năng này rơi vào tay một chính nhân quân tử như mình, nếu như rơi vào tay đám người như Vương Long kia, sẽ có bao nhiêu phụ nữ bị hại chứ!
Dương Hạo oán thầm vài câu, ánh mắt lại không tự chủ được mà rơi vào người Tiêu Ngâm Thu, lúc này Tiêu nương nương đang nằm trên salon mà thở dốc, trước kia nàng chỉ có kinh nghiệm 'chơi một mình, sau khi lên chiến trường chân chính thì mới biết, hóa ra thứ này cũng mệt như vậy, nhất là khi đối thủ là một người đàn ông có tố chất thân thể biến thái như Dương Hạo.
Căn nhà ở Tinh Vân Loan của nàng nằm ngay dưới nhà Dương Hạo, trước kia đã nghe thấy âm thanh của tiểu bảo mẫu Giang Ngọc Kỳ, mà không chỉ một lần, khi đó nàng còn cảm thấy hơi quá, hôm nay nàng mới biết, không quá chút nào.
Nàng cũng thấy may mắn khi quán bar này rất hào hoa sang trọng, hiệu quả cách âm cực đỉnh, mặc kệ hai người tạo âm thanh to thế nào, cũng không lo người bên ngoài nghe thấy.
Nàng nghỉ ngơi một lát, hơi tỉnh táo lại.
"Anh Hạo, trước kia em ở dưới lầu đã nghe được chút âm thanh, khi đó còn cảm thấy hơi quá, kết quả phát hiện hình như mình còn quá hơn. . ."
Quan hệ của hai người đã bay vọt về chất, cộng thêm uống nhiều rượu, bằng không Tiêu Ngâm Thu không có khả năng nói mấy lời này.
Nàng nhìn Dương Hạo, trong đôi mặt đẹp vẫn còn hơi nước chưa rút đi.
Dù sao cũng là lần đầu thực chiến, đối phương lại là loại quái vật như Dương Hạo, nàng đã đau đến chảy nước mắt!
Nhưng mà, vị Dương tổng này thấy nàng chảy nước mắt lại không hề có lòng đồng tình, trái lại còn hưng phấn hơn!
Tiêu Ngâm Thu vừa nói, lại phát hiện mắt của Dương Hạo như phát sáng, loại ánh sáng kia giống như nắng ấm trong ngày thu, khiến người ta thấy ấm áp, tựa như chỉ chớp mắt đã trút bỏ tất cả ái ngại, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon dưới ánh nắng ôn hòa dịu dàng này.
Mục tiêu đã bị thôi miên, tiến vào trạng thái ngủ say.
Thời gian 25 phút
Bắt đầu đếm ngược: 24 phút 59 giây. . .
Âm thanh của cha hack lại vang lên trong đầu Dương Hạo.
A, kinh khủng vậy!
Dương Hạo không có ý gì, hắn chỉ muốn thử kỹ năng mới mà thôi.
Mà lúc này chỉ có Tiêu Ngâm Thu ở bên, hắn thuận tiện thí nghiệm một chút.
Dương Hạo tò mò nhìn về phía vị Tiêu nương nương đang tiến vào trạng thái ngủ say này, đối phương vẫn mở to mắt, chỉ là ánh mắt vô hồn vô thần, không có tiêu điểm.
Dương Hạo thử ra lệnh: "Hát một bài đi!"
"Bài gì?"
Tiêu Ngâm Thu mở miệng hỏi thăm, âm thanh không khác gì lúc bình thường, nhưng không có tình cảm hay cảm xúc, giống như người máy vậy.
Bài gì?
Dương Hạo sờ cằm nghỉ nghỉ, đây đúng là một vấn đề.
"Tối Huyễn Dân Tộc Phong."
Suy tư một lát, Dương Hạo liền muốn đùa ác, hắn biết Tiêu Ngâm Thu không thuộc nhiều bài hát, cho nên chọn một bài mà hầu như ai ai cũng biết.
Bài 'Tối Huyễn Dân Tộc Phong' này, chỉ là người Hoa thì đều biết ngâm nga vài câu.
Còn có tác giả văn học mạng dùng bài hát này làm ám hiệu liên lạc cho người xuyên việt nữa!
Người xuyên việt A: Bạn là áng mây đẹp nhất bầu trời của tôi.
Thổ dân: ????
NGười xuyên việt B: Khiến tôi muốn lưu giữ bạn trong trái tim.
Hai người: Đồng hương!!
Cho nên Dương Hạo để Tiêu Ngâm Thu hát bài này là không có ấn để.
Quả nhiên, vị Tiêu nương nương này xốc quần áo đứng lên, tiếp đó cầm micro trên bàn rồi hát lên.
Đất trời mênh mông là tình yêu của ta.
Dưới chân núi xanh trùng điệp hoa đang nở rộ. . . .
Dương Hạo tựa vào salon, hăng hái thưởng thức.
Kỹ thuật hát của Tiêu Ngâm Thu có thể dùng bốn chữ 'vô cùng thê thảm' để hình dung, nhưng nàng cũng rất giỏi, người khác chỉ hát sai nhạc một hoặc vài câu, còn nàng thì không hát đúng nhạc một lần nào, thật ra làm được như vậy cũng không đơn giản, dù sao Dương Hạo cũng không làm được.
Nếu quay hình ảnh Tiêu Ngâm Thu ca hát rồi đăng lên mạng, chỉ sợ hình tượng nữ thần của Tiêu nương nương sẽ sụp đổ, từ nay về sau chỉ có thể đi theo con đường đóng hài.
"Được rồi!"
Ca hát được một nửa, Dương Hạo liền kêu dừng, hiệu quả cách âm trong phòng rất tốt, khiến tiếng hát của Tiêu Ngâm Thu có lực sát thương cực mạnh.
Quả thực là ứng với câu nói: Người khác ca hát đòi tiền, nàng ca hát thì đòi mạng!
Tiêu Ngâm Thu nghe lời dừng lại, tiếp đó thả micro và ngồi xuống salon, dáng vẻ như chờ ra lệnh.
Còn 21 phút nữa mới hết tác dụng, Dương Hạo lại mở miệng hỏi: "Biết chữ Mã không?"
"Biết!"
Tiêu Ngâm Thu xuất thân chính quy, mà là diễn viên thì phải học lớp hình thể và vũ đạo, cho nên bày dáng chữ Mã chỉ là chuyện nhỏ với nàng.
"Thể hiện đi!" Dương Hạo khoát tay.
"Vâng!"
Tiêu Ngâm Thu trả lời vô cùng dứt khoát, trong giọng nói không hề có cảm xúc.
Nàng lại đứng dậy, tiếp đó đi đến sân khấu trong phòng, rồi tạo dáng chữ Mã.
Vô cùng tiêu chuẩn!
Thấy thế, Dương Hạo cũng cười ha ha đi tới, đồng thời dặn dò: "Ừm, cứ giữ như vậy, đừng cử động!"
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?