Đối với người bình thường mà nói, tỷ phú là một tồn tại xa không với tới, cùng lắm là sẽ cảm khái một câu khi tán gẫu: Cmn, thật lắm tiền.
Nhưng đến cấp độ như Vương Húc Huy thì khác, ông ta đã rất gần với tầng lớp đó, có thể hiểu được sức ảnh hưởng kinh khủng của người trong tầng lớp này.
Có câu nói rất hay: Có tiền có thể xui ma khiến quỷ!
Khi tài phú lên đến trình độ nhất định, ngay cả ma quỷ cũng cam tâm tình nguyện bị điều khiển, huống chi là con người.
Rất nhiều chuyện mà dân chúng bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng nó lại phát sinh trên người những kẻ có tiền, họ thậm chí có thể vượt qua khỏi pháp luật. . .
Cho nên, Vương Húc Huy rất hiểu sức nặng của một tỷ phú có tài sản lên đến trăm tỷ!
"Thầy, vậy... vậy em phải làm gì bây giờ?"
Ngay cả Vương Húc Huy cũng có thái độ như vậy, Ngô Địch cuối cùng cũng ý thức được, lần này mình đã gây ra họa lớn rồi, tay cầm điện thoại cũng bắt đầu run rẩy.
"Em gửi cho thầy nội dung trò chuyện giữa em và Băng Như trước đi. Nhất định phải là toàn bộ, không được phép giấu giếm, bằng không thầy cũng không biết làm gì để cứu em đâu!"
Vương Húc Huy dùng ngón tay gõ gõ mặt kính trước mắt, trong lòng đã bắt đầu tính toán nên đánh ván bài này ra sao.
Hoặc là, nên làm thế nào thì mình mới không bị liên lụy.
Ngô Địch dù sao cũng là người Vương Húc Huy đề cử, nếu như đối phương bị khai trừ vì quấy rối nữ học sinh, như vậy chuyện này cũng coi như một vết nhơ của ông ta.
Là giáo sư, là lãnh đạo trường học, ông ta nhìn người không chuẩn, tuy nói chưa đến mức bị xử lý, nhưng cũng khó tránh khỏi ảnh hưởng đến danh tiếng!
Cho nên Vương Húc Huy đang nghĩ để mình thoát thân trước, một khi hành vi quấy rối của Ngô Địch được xác định, Vương Húc Huy sẽ bỏ xe giữ tướng, đứng về phía Tần Quảng Phong và công kích học sinh cũ của mình.
Nhưng nếu các tin nhắn không có gì quá đáng, thì còn có thể cứu vãn được, ông ta cũng nguyện ý thử giải thích thay môn sinh đắc ý của mình, để Ngô Địch không đến mức mang cái danh quấy rối nữ học sinh.
"Vâng! Em lập tức gửi cho thầy."
Ngô Địch lập tức screenshots toàn bộ nội dung trò chuyện giữa mình và Vương Băng Như, sau đó gửi toàn bộ cho Vương Húc Huy.
Nhận được tin, Vương Húc Huy bắt đầu nghiêm túc kiểm tra, trên thực tế thì hai người không trò chuyện nhiều, nhưng lần nào cũng là Ngô Địch chủ động, hoặc có lẽ là . . . hầu như đều là Ngô Địch nói một mình. . .
Xem xong, Vương Húc Huy rơi vào trầm tư, trước kia trường học cũng phát sinh những chuyện tương tự, nam giáo viên kia nhắn tin còn trần trụi hơn Ngô Địch rất nhiều.
Nhưng dưới sự điều tiết của nhà trường, nam giáo viên và nữ học sinh kia đã hòa giải, đây là kết quả mọi người đều vui vẻ, mặc kệ là nhà trường hay là hai người trong cuộc thì đều có thể vui vẻ chấp nhận.
Cho nên nếu tính kinh nghiệm từ các sự kiện tương tự trong quá khứ, thì chuyện của Ngô Địch không khó giải quyết.
Tuy nhiên, vấn đề bây giờ là, chuyện này dính đến vị tỷ phú Dương Hạo kia.
Nếu vậy, tính không xác định quá cao, thái độ của vị Dương tổng kia sẽ thúc đẩy sự kiện này đi theo phương hướng nào, nếu như vị Dương tổng kia truy cứu đến cùng, vậy chuyện này rất khó xử lý.
Nếu vị Dương tổng kia chịu tha cho Ngô Địch, vậy có thể chuyện lớn hóa nhỏ.
"Thầy, em cũng không nói gì quá đáng, trường học sẽ không trừng phạt em vì chuyện này chứ?" Thấy Vương Húc Huy nửa ngày không nói gì, Ngô Địch lại yếu ớt hỏi.
"Trừng phạt? Em nghĩ quá đơn giản rồi! Hiện giờ em nên nghĩ, mình có thể bị khai trừ hay không!"
Vương Húc Huy thở dài, nghĩ thầm học sinh này của mình vẫn chưa bước vào xã hội, tư tưởng quá ngây thơ.
Đắc tội với một tỷ phú, còn nghĩ bị phạt nhẹ, thật sự là suy nghĩ hão huyền!
Người ta hoặc là không làm, hoặc là sẽ diệt cỏ tận gốc!
"Hả? Khai trừ???"
Mặc dù Ngô Địch cũng nghĩ đến kết quả xấu nhất này, nhưng gã luôn cảm thấy chuyện nhỏ này không đến mức bị khai trừ chứ!
Nhưng Vương Húc Huy đã nói ra hai chữ này, gã không thể không coi trọng.
"Thầy, không đến mức chứ! Thầy cũng em nội dung trò chuyện rồi đấy, em thật sự không nói gì, huống chi có thầy ở đây, sao lại khai trừ em được!"
Ngô Địch luôn mồm, hơn nữa còn nhấn mạnh tầm quan trọng của Vương Húc Huy.
"Thầy đương nhiên sẽ cố gắng bảo vệ em, nhưng trường học không phải chỉ có mình thầy."
"Chuyện này chủ yếu phải xem thái độ của hiệu trưởng Lý, nếu hiệu trưởng muốn khai trừ em, vậy thầy cũng hết cách rồi! Cứ tạm thời thế đi, thầy còn đang bận!"
Vương Húc Huy đã biết rõ đầu đuôi, cũng đã có phán đoán của mình, không cần thiết trò chuyện với Ngô Địch nữa.
"A, vâng!"
Thật ra lúc này Ngô Địch còn muốn nói vài câu, tốt nhất là để Vương Húc Huy hứa hẹn sẽ bảo vệ mình, như vậy gã mới có thể yên tâm hơn chút.
Nhưng trong điện thoại chỉ còn tiếng tút tút, Ngô Địch chỉ có thể bất đắc dĩ đặt điện thoại xuống.
Một bên khác.
Dương Hạo và Vương Băng Như đã rời khỏi văn phòng của Tần Quảng Phong.
Vì hiệu trưởng Tần này còn muốn mời hai người ăn bữa khuya, nhưng bị Dương Hạo uyển chuyển từ chối.
Lúc này mới mấy giờ mà đã ăn bữa khuya!
Đương nhiên, đây không phải nguyên nhân chủ yếu, hắn tìm Vương Băng Như là để làm nhiệm vụ, vốn nghĩ đi dạo sân trường xong thì rời đi, không ngờ lại xảy ra chuyện này, làm ảnh hưởng đến tiến độ cày nhiệm vụ của Dương Hạo.
Cho nên, sau khi rời khỏi văn phòng của Tần Quảng Phong, Dương Hạo liền lái xe đưa Vương Băng Như đến một công viên nhỏ ở gần trường học.
Hai người cũng không xuống xe, mà tìm một chỗ hẻo lánh để dừng xe, sau đó đi xuống hàng sau rộng rãi. . .
Công viên này rất gần đại học Giang Thành, cho nên không ít cặp tình nhân đang đang tản bộ ở đây.
Hơn nữa các cặp tình nhân đi dạo, cơ bản đều là chỗ nào tối thì đến chỗ đó, cho nên lúc nào cũng có thể nhìn thấy vài bóng người mơ hồ đang ôm nhau trong rừng cây.
Trong số họ, có người là người yêu của nhau, cũng có người đang trốn chồng trốn vợ để ra ngoài tìm kích thích.
Lúc này, Lộ Minh bị kích thích ở trong trường, đã hẹn một vị sư muội rất thoáng ra ngoài, muốn phát tiết cảm xúc bực bội lên người đối phương.
Nhưng có thể là vì tâm trạng không tốt, cũng có thể là do bình thường túng dục quá độ, nên hôm nay Lộ Minh phát huy không tốt lắm, vừa hút thuốc vừa nói nói với sư muội kia: "Lát nữa làm tăng hai."
"Sư huynh, mau lên đi. . . người ta không chờ được nữa rồi!"
Sư muội lắc lắc tay Lộ Minh làm nũng, trong mắt tràn đầy khát vọng.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc Aito M9 dừng lại ở cách đó không xa.
Mà khi nhìn thấy chiếc xe này, Lộ Minh lập tức trợn tròn mắt lên, bởi vì đã có người đăng hình chiếc xe này lên diễn đàn trường, nói đây chính là xe của Dương Hạo, còn có mượn cơ hội này để nói, đại lão đều lái Aito.
Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, vì sao Dương Hạo lái xe đến chỗ vắng vẻ này?
Chẳng lẽ Băng Như cũng ở trong xe??
Chương 761: Kẻ có tiền vạn ác
Giờ này mà lái xe đến một góc vắng vẻ yên lặng, tuyệt đối là đến giao lưu trình độ chơi bài.
Bởi vậy vừa nghĩ đến nữ thần của mình đang trong chiếc Aito M9 kia, Lộ Minh lập tức khó chịu, ở trường đã bị đả kích một lần, không ngờ đi ra ngoài thư giãn mà lại bị đả kích mạnh hơn.
Nữ thần của mình vậy mà lại làm chuyện này trong xe với người đàn ông khác. . .
Đã nói hoa khôi lạnh lùng cơ mà!
Lộ Minh vẫn cho rằng Vương Băng Như là loại con gái chưa từng yêu đương, không ngờ vậy mà lại biết chơi như vậy.
Thấy Lộ Minh nhìn chằm chằm vào chiếc Aito cách đó không xa, tiểu sư muội liền tò mò hỏi: "Sư huynh, sao thế? Anh biết chiếc xe kia à?"
"Không, chỉ là thích chiếc xe kia rất đẹp, chờ sau này có tiền cũng mua một cái."
Lộ Minh phun khói, trong mắt tràn đầy hâm mộ, người trẻ tuổi tương đối giỏi trong việc tiếp nhận cái mới, điểm này có thể thấy từ độ tuổi của người sử dụng ô tô nguồn năng lượng mới.
Lộ Minh thật sự rất thích chiếc Aito M9 này, cho nên lời này cũng không phải nói dối, chờ kiếm được tiền thì Lộ Minh cũng muốn mua một chiếc.
Chỉ có điều, Lộ Minh còn chưa bước chân vào xã hội, cho nên không có khái niệm với xe cấp bậc 500 ngàn, gã cũng giống như rất nhiều sinh viên chưa bước chân vào xã hội, đều tràn đầy hi vọng với tương lai, luôn cảm thấy mình là nhân vật chính, nhất định sẽ có thể kiếm nhiều tiền, tiền đồ vô hạn.
Mà thực tế lại là, sinh viên bây giờ tốt nghiệp muốn tìm một công việc không phải tăng ca hai ngày cuối tuần, tiền lương 4000 5000 cũng không phải việc dễ.
Cho nên, muốn kiếm được 500 ngàn. . . phải đến bao giờ chứ?
"Sư huynh, vậy chúc anh sớm được toại nguyện!"
Tiểu sư muội cười hì hì trả lời một câu, nàng căn bản không biết giá trị của chiếc xe kia, trên thực tế, lực chú ý của nàng không nằm trên chiếc xe đó, lúc này nàng đang nghĩ, vị sư huynh này muốn nghỉ đến bao giờ!
Nếu biết đối phương yếu như vậy, còn không bằng hẹn một tên bên khoa thể dục.
Nhưng đúng lúc này, chiếc xe kia chợt nhún nhảy, lần này tiểu sư muội lại thấy hứng thú.
"Thì ra là vậy! Sư huynh thật là có kinh nghiệm!"
Tiểu sư muội dường như hiểu ra vì sao Lộ Minh lại nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, liền cười hì hì trêu đùa một câu.
Lộ Minh thì lại rất ngưng trọng, gã còn đang suy nghĩ Vương Băng Như có trong xe hay không, chiếc xe này dừng ở đây có thể chỉ là trùng hợp.
Nhưng sự thật chứng minh, hai lần trùng hợp chỉ là sự kiện có xác suất cực nhỏ, nếu đã dừng xe ở đây, tất nhiên là để đánh bài rồi!
Nhìn một lúc lâu, tiểu sư muội liền lườm yêu một cái, nũng nịu gọi một tiếng: "Sư huynh. . ."
Lộ Minh đương nhiên hiểu ý của đối phương, gã rít sâu một hơi thuốc, sau đó ném tàn thuốc xuống đất, dẫm mạnh lên nó, tựa như đã quyết tâm làm gì đó.
Mẹ nó!
Không cướp được người!
Nhưng chuyện này mình nhất định sẽ thắng!
Dù sao mình cũng trẻ tuổi!
Lộ Minh nghĩ đến đây, dục vọng hơn thua đã được phóng đại đến vô hạn, tiếp đó gã lại đánh mạnh một cái lên mông tiểu sư muội.
Tới đến!
Chuẩn bị đón nhận bão táp cuồng phong đi!
Tiểu sư muội rất hưởng thụ, 'ưm' một tiếng rồi nhanh chóng phối hợp với sư huynh, lòng tràn đầy chờ mong!
Bởi vì thế chiến thứ hai luôn dài hơn một chút, nên Lộ Minh vô cùng tự tin, nhưng bởi vì từng thực tiễn quá nhiều lần, lại giỏi về nghiên cứu học tập, nên trình độ chơi bài của vị tiểu sư muội này vô cùng xuất sắc.
Kết quả mười phút sau.
Lộ Minh lại châm điếu thuốc, gã lại phun mây nhả khói, ánh mắt vô thức nhìn về phía chiếc Aito M9 cách đó không xa.
Nó vẫn còn đang nhún nhảy!
Mẹ nó!
Vậy mà thua. . .
Lộ Minh rất không cam lòng, nhất là nghĩ đến người trong xe rất có thể là Vương Băng Như, trong lòng gã lại tràn đầy bực bội.
Tiểu sư muội trơ mắt nhìn chiếc xe kia, trong mắt viết hâm mộ, bây giờ nàng rất muốn đổi vị trí với cô gái trong xe.
Không vì cái gì khác, nàng chỉ muốn nhìn xem đồ vật bên trong xe trông ra sao.
Tiểu sư muội mở miệng hỏi: "Sư huynh, chiếc xe kia là xe gì?"
"Aito M9." Lộ Minh thuận miệng đáp, tiếp đó lại hỏi: "Em hỏi làm gì?"
"Không có gì, chỉ tò mò thôi!"
Tiểu sư muội nói xong liền mở điện thoại, tìm kiếm về chiếc xe này, tiếp đó liền nhìn thấy không gian và nội thất bên trong xe, tiếp đó tiểu sư muội này lại bắt đầu tưởng tượng ra cảnh hai người ở hàng sau. . . phải dùng tư thế nào mới thoải mái nhất. . .
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Nhưng đối với Lộ Minh mà nói, thời gian này vô cùng khó chịu, gã hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, luôn cảm thấy hút hết điếu này thì đối phương sẽ kết thúc.
Kết quả hút nửa bao thuốc, chiếc xe kia vẫn nhún nhảy!
"Sư huynh, có phải chiếc xe kia bị hỏng rồi không?"
Tiểu sư muội biết rõ còn cố hỏi, nhưng đây cũng là bậc thang cho Lộ Minh.
"Ừm, có thể là vậy!" Lộ Minh gật gù, tiếp đó vỗ vỗ bả vai của tiểu sư muội: "Đi thôi, chúng ta về trường."
"Ừm được!"
Tiểu sư muội lên tiếng, lại liếc nhìn chiếc xe kia một cái, thật ra nàng rất muốn xem bao lâu mới kết thúc, nhưng cân nhắc đến thể diện của Lộ Minh, nên đành phải đi theo đối phương.
Có điều, khi hai người sắp rời đi, chiếc Aito M9 chợt dừng lại.
"A, sửa xe xong rồi!"
Tiểu sư muội ngạc nhiên lẩm bẩm một tiếng, tiếp đó vội vàng nhìn thời gian trên điện thoại.
Nàng không tính giờ chính xác, nhưng từ khi nàng và Lộ Minh nghỉ ngơi đến bây giờ, chắc khoảng nửa tiếng rồi.
Khá lắm!
Muốn làm quen nha!
Tiểu sư muội nghĩ thầm, nhưng Lộ Minh vẫn ở bên cạnh, nàng không thể trực tiếp tiến lên bắt chuyện được.
Lộ Minh cũng dừng bước, gã rất tò mò người trong xe có phải Vương Băng Như hay không, cho nên hi vọng người trong xe có thể xuống xe hít thở hoặc hút thuốc gì đó.
Có thể là ý nghĩ của gã đã phát huy tác dụng, cửa sau chiếc Aito M9 mở ra thật, tiếp đó bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của gã.
"Trời ạ! Đó không phải Vương Băng Như sao!"
Tiểu sư muội liếc mắt đã nhận ra Vương Băng Như, không khỏi kêu lên một tiếng.
Nàng kêu hơi to, Lộ Minh vội vàng che miệng của nàng, lại ra hiệu im lặng: 'Xuỵt, đừng để người ta nghe thấy."
"Ừ. . ."
Tiểu sư muội liên tục gật đầu, ra hiệu mình đã biết, lúc này Lộ Minh mới buông tay.
Chương 762: Kẻ có tiền vạn ác (2)
"Là Vương Băng Như thật! Không ngờ Vương Băng Như cũng làm loại chuyện này!" Tiểu sư muội nhỏ giọng cảm khái.
Trên thực tế, nàng nói vậy là cho Lộ Minh nghe, bởi vì nàng biết Lộ Minh thích Vương Băng Như.
"Đúng rồi, bạn trai của Vương Băng Như là Dương tổng đúng!"
"Như vậy người trong xe chính là Dương tổng rồi!"
Tiểu sư muội vừa nói xong, Dương Hạo đã xuống xe, tiếp đó hai người liền tay trong tay đi về phía quảng trường của công viên.
"A! Chính là Dương tổng! Là Dương tổng thật kìa!"
Tiểu sư muội đã xem video của Dương Hạo, lập tức nhận ra đối phương, nàng cũng kích động không thôi, suýt nữa kêu to.
Lộ Minh thì mặt không cảm xúc, tất cả đều như gã nghĩ, nữ thần của mình quả nhiên đã đánh bài với người đàn ông khác, hơn nữa còn chơi rất nhiều trò.
Cho nên, có tiền liền có thể muốn làm gì thì làm đúng không!
Kẻ có tiền vạn ác!
Móa!
Lộ Minh mắng thầm vài câu, nhưng lại ghen tỵ đến đỏ mắt.
Nếu gã và Dương Hạo đổi thân phận cho nhau, như vậy người trong xe chính là gã rồi, gã không dám tưởng tượng cảnh này sẽ vui sướng thế nào.
"Sư huynh, tin tức này quá kinh người rồi." Tiểu sư muội kích động nói: "Nếu đăng lên diễn đàn, nhất định sẽ bùng nổ!'
"Đăng lên diễn đàn trường? Em điên rồi à! Nghe nói Ngô Bân có thể bị đuổi đấy, em còn muốn đăng bài? Em không muốn học ở đại học Giang Thành nữa à?"
Lộ Minh cũng hiểu rõ tình hình bây giờ, gã biết có Dương Hạo chống lưng, tuyệt đối không thể đắc tội với Vương Băng Như.
Một bên khác.
Dương Hạo và Vương Băng Như hóng gió trong công viên, tiếp đó hắn lại đưa vị NPC này về trường học.
Tiếp theo cũng là trạm sau cùng của Dương Hạo trong hôm nay, cũng là chỗ hắn ngủ lại, nhà của Tôn Tâm Di!
Bây giờ Di Bảo đã mang thai khoảng 5 tháng, nhìn thấy Dương Hạo thì nàng rất vui vẻ, nhất là biết Dương Hạo còn ngủ lại đây, Tôn Tâm Di lập tức tươi cười rạng rỡ. . .
Dương Hạo vốn không định ức hiếp phụ nữ có thai, nhưng vị ma pháp sư hệ thủy Di Bảo này lâu chưa được làm phép, nhất quyết đòi so tài với Dương Hạo.
Hết cách, Dương Hạo chỉ có thể 'cố mà làm'. . .
Hôm sau.
Đại học Giang Thành.
Hiệu trưởng Lý Trường Giang tổ chức một cuộc họp cấp cao, mà cuộc họp này chỉ thảo luận một sự kiện.
Chính là vấn đề Ngô Địch quấy rối nữ học sinh!
Trên máy chiếu trong phòng họp.
Nội dung trò chuyện của Ngô Địch và Vương Băng Như được phóng to rất nhiều lần, từng tấm ảnh screenshots xuất hiện, thật ra nội dung cũng không nhiều, chỉ có bốn tấm ảnh.
Chờ mọi người xem qua hai lần, lúc này sắc mặt Lý Trường Giang âm trầm, mở miệng nói: "Tất cả mọi người đều xem rồi, nói ý nghĩ của mình đi!"
Dứt lời, ánh mắt của ông đảo qua vài lãnh đạo trong trường học.
"Hiệu trưởng, vậy tôi sẽ nói ý kiến của mình."
Tần Quảng Phong đưa tay kéo micro trước mặt mình, tiếp đó nghiêm nghị nói: "Ngô Địch xem như một giáo viên, lại chủ đồng tiếp và lôi kéo với một nữ học sinh, hành vi này đã vượt quá giới hạn, nói là quấy rối cũng không đủ."
"Một khi nội dung trò chuyện này bị đưa lên mạng, danh tiếng của trường học chúng ta sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, mọi người còn tưởng giáo viên của đại học Giang Thành đều là như vậy!"
"Gần đây cục giáo dục cũng đang kiểm tra nghiêm khắc về vấn đề đạo đức nghề nghiệp của giáo viên!"
"Trường chúng ta cũng phải nghiêm túc xử lý, hơn nữa tuyên bố trong đội ngũ giáo viên, lấy đó cảnh cáo người khác!"
Lý Trường Giang gật đầu, hỏi: "Lão Tần, vậy ông cảm thấy nên xử lý Ngô Địch thế nào?"
"Khai trừ đi! Vấn đề này có gì đáng nói! Một nam giáo viên trẻ tuổi làm ra loại chuyện này, nếu không khai trừ thì tuyệt đối sẽ trở thành tai họa ngầm của trường học! Dù sao, không ai biết sau này cậu ta có tái phạm hay không!"
Tần Quảng Phong đáp lại rất nhanh.
Tuy nhiên, ông vừa thốt ra thì phòng họp lại rối loạn tưng bừng, mọi người có vẻ như không ngờ Tần Quảng Phong lại đề nghị khai trừ.
Theo mọi người thì khai trừ là hơi nghiêm trọng, bởi vì trước kia trường học cũng từng phát sinh chuyện tương tự, thậm chí còn ác liệt hơn lần này.
Nhưng người trong cuộc cũng không bị khai trừ, ban đầu chỉ bị chuyển đổi công tác, hai năm sau lại trở về vị trí cũ.
Đương nhiên, vị giáo viên kia cũng phải vận hành trong âm thầm.
Mặc kệ nói thế nào, vị nam giáo viên đó cũng không bị khai trừ, thậm chí công việc còn không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Nhưng mà, bây giờ Tần Quảng Phong lại đề nghị khai trừ Ngô Địch.
Lúc này, Vương Húc Huy bỗng nhiên mở miệng: "Trực tiếp khai trừ thì không ổn đâu."
Ông ta hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói: "Từ nội dung trò chuyện, có thể Ngô Địch chỉ là quá quan tâm mà thôi. Tôi thì không cho rằng đây là quấy rối! Mọi người đều biết, Ngô Địch mới tốt nghiệp tiến sĩ năm nay, chỉ mới 31 tuổi! Người trẻ tuổi mà, có thể hiểu được!"
"Huống chi, ruồi bọ không bâu vào trứng thối, tôi cảm thấy nữ học sinh kia cũng có vấn đề, có lẽ trong bóng tối thì có quan hệ không tệ với Ngô Địch, bằng không Ngô Địch cũng không có khả năng gửi nhiều tin nhắn như vậy."
"Trường chúng ta nhiều nữ học sinh như vậy, vì sao Ngô Địch lại chọn trúng nữ sinh này? Tóm lại sẽ không có nhiều trùng hợp như vậy, tất cả phải có nguyên nhân, phải không?"
"Cho nên theo tôi thì chuyện này chưa chắc đã là trách nhiệm của Ngô Địch, chúng ta cũng không thể đuổi một vị giáo viên trẻ chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy được!"
"Phải biết, Ngô Địch học tiến sĩ ở đại học Giang Thành chúng ta, nếu bây giờ chúng ta khai trừ Ngô Địch, cũng có thể nói chúng ta đã phủ định thành quả dạy học của mình!"
"Hiệu trưởng, ông cảm thấy thế nào?"
Vương Húc Huy đã nghĩ kỹ lý do, ông ta nói xong thì vứt vấn đề cho Lý Trường Giang.
Chuyện này chung quy vẫn là do quyết định của Lý Trường Giang, ai bảo Lý Trường Giang là hiệu trưởng chứ!
Lý Trường Giang không tiếp lời, mà nhìn về phía Tần Quảng Phong: "Lão Tần, ông có bổ sung gì không?"
Là lãnh đạo, Lý Trường Giang không có khả năng thể hiện ý nghĩ của mình trước, phải chờ mọi người trình bày hết quan điểm của mình xong, thì lãnh đạo mới quyết định.
Mà bây giờ xem ra, Tần Quảng Phong và Vương Húc Huy hiển nhiên là có hai quan điểm khác biệt, Lý Trường Giang muốn xem hai bên còn lá bài nào không.
Trừ cái đó ra, thật ra Lý Trường Giang cũng muốn nhìn thấy mấy vị phó hiệu trưởng đấu đá lẫn nhau, như vậy vị trí của mình mới vững chắc hơn.
Điểm này tương tự như hoàng đế cổ đại vui mừng khi các đại thần tranh đấu, bởi vì một khi xuất hiện một đại thần nắm quyền to, thì sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn đến hoàng quyền.
Trong trường học, quy tắc này cũng được áp dụng.
Loại cáo già như Tần Quảng Phong đương nhiên biết ý nghĩ của Lý Trường Giang, hôm nay lá bài tẩy trong tay Tần Quảng Phong... vừa lật ắt sẽ thắng.
Cho nên ông rất thong dong, cũng không hề dùng đến lá bài tẩy, mà muốn xem thái độ của Vương Húc Huy thế nào.
Đối phương quả nhiên là đứng ra bảo vệ Ngô Địch như mình nghĩ!
Như vậy, bây giờ mình có thể lật bài rồi.
Tần Quảng Phong liếc nhìn Vương Húc Huy, rồi nghiêm túc nói: "Lão Vương, mọi người đều biết Ngô Địch là học sinh của ông, ông bảo vệ cậu ta cũng là dễ hiểu."
"Tuy nhiên, tôi cảm thấy lần này ông không thể bao che khuyết điểm."
"Bởi vì sự kiện này không chỉ dính đến vấn đề đạo đức nghề giáo, mà còn dính đến sự phát triển của đại học Giang Thành chúng ta!"
"Cho nên, nhất định phải khai trừ Ngô Địch!"
Chương 763: Cái này gọi là không khuất phục?
"Sự phát triển của đại học Giang Thành chúng ta?"
"Lão Tần, ông nói hơi quá rồi đấy!"
"Vấn đề của Ngô Địch sao có thể dính líu đến sự phát triển của trường học?"
"Chuyện này tối đa cũng chỉ là giáo viên trẻ tuổi không đủ kinh nghiệm, nên gặp vấn đề trong xử lý quan hệ thầy trò mà thôi, tôi cảm thấy phê bình là được rồi!"
Vương Húc Huy đưa ra quan điểm của mình, ông ta vẫn muôn bảo vệ môn sinh đắc ý của mình một chút, ít nhất cũng phải thử một lần, dù sao đối phương cũng là người một nhà, sau này nếu phát triển tốt, sẽ trở thành một sự trợ giúp cho ông ta.
Về phần xử lý Ngô Địch ra sao, vậy phải xem 'tấm lòng' của Ngô Địch rồi, nếu Ngô Địch rất 'có lòng thành', vậy có thể xử lý nhẹ, còn không thì giải quyết theo việc chung thôi.
Tóm lại, chỉ cần trấn an nữ học sinh kia là được, vấn đề xử lý Ngô Địch ra sao thì không quá quan trọng.
Lúc này, Lý Trường Giang chỉ 'ngồi trên núi xem hai hổ đánh nhau', muốn nhìn xem đôi bên có lá bài tẩy gì, rồi mới ra quyết định.
Mà lời nói của Tần Quảng Phong cũng khiến Lý Trường Giang hơi bất ngờ, Lý Trường Giang rất hiểu vị phụ tá này của mình, đối phương xưa nay làm việc rất ổn thỏa, nhưng câu nói vừa rồi có hơi quá, đó không phải phong cách của Tần Quảng Phong.
Coi như vì đả kích đối thủ, thì lời này cũng hơi quá, cho nên Lý Trường Giang cũng rất tò mò Tần Quảng Phong sẽ giải thích thế nào.
Thế là, Lý Trường Giang đưa mắt nhìn Tần Quảng Phong, chờ ông đưa ra đáp án.
Mà Tần Quảng Phong thì không vội, ông cầm chén trà tráng lên nhấp một ngụm, sau đó mời chậm rãi mở miệng dưới cái nhìn chăm chú của mọi người: "Chuyện của Ngô Địch có liên quan đến một vị nữ nghiên cứu sinh năm nhất, người này tên Vương Băng Như, Vương Băng Như có một người bạn trai tên Dương Hạo."
"Có thể có người ngồi ở đây đã nghe thấy cái tên này, cũng có thể cảm thấy cái tên này rất xa lạ, nên tôi sẽ giới thiệu sơ qua về Dương Hạo."
"Dương Hạo, ông chủ Truyền thông Thiên Mỹ và Giải trí Mạch Điền, là cổ đông lớn kiêm tổng tài của tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành, đồng thời là cổ đông chiếm 76% của tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành, giá trị bản thân đã vượt quá trăm tỷ."
Tối hôm qua Tần Quảng Phong đã tìm hiểu thông tin về Dương Hạo.
Bởi vì danh sách cổ đông của các công ty đưa ra thị trường là công khai, cho nên Tần Quảng Phong rất dễ tìm thấy tỷ lệ cổ phần của Dương Hạo ở các tập đoàn lớn.
Trong đó, số cổ phần 76% của tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành làm Tần Quảng Phong cực kỳ khiếp sợ, giá trị thị trường của tập đoàn này rơi vào khoảng 150 tỷ, theo lý thuyết thì chỉ số cổ phần này của Dương Hạo thôi cũng đã vượt quá 100 tỷ rồi.
Hôm qua khi tán gẫu với Dương Hạo trong văn phòng, thì Tần Quảng Phong cũng biết Dương Hạo là cổ đông lớn của tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành, nhưng không ngờ Dương Hạo lại cầm nhiều cổ phần như vậy. Sau khi tìm hiểu thông tin về Dương Hạo, Tần Quảng Phong càng quyết tâm giữ gìn quan hệ với đối phương.
Mà bước đầu tiên chính là xử lý Ngô Địch, nếu chuyện này làm không ổn thỏa, chứng tỏ ông không có tiếng nói trong đại học Giang Thành, Dương tổng người ta dựa vào cái gì mà hợp tác với ông.
Chuyện ngày hôm qua đã truyền bá khắp trường, nên các vị lãnh đạo ngồi đây cũng biết một chút, nhưng không phải ai cũng biết về Dương Hạo, cho nên bây giờ nghe nói bạn trai của nữ học sinh kia là đại gia trăm tỷ, thì không ít người lộ vẻ khiếp sợ.
Mọi người ngồi đây đều biết sức ảnh hưởng của đại gia trăm tỷ, huống chi công ty của Dương Hạo đều trong lĩnh vực truyền thông và giải trí, nếu như đối phương muốn làm to chuyện, vậy thì dễ như trở bàn tay, hơn nữa đại học Giang Thành tuyệt đối sẽ trở thành mục tiêu công kích, dù sao lỗi là của Ngô Địch.
Huống chi vấn đề nam giáo viên và nữ học sinh đã thuộc phạm trù vô cùng mẫn cảm.
Trong lúc nhất thời, thần sắc của các vị lãnh đạo đều trở nên ngưng trọng, một khi đại học Giang Thành bị ảnh hưởng vì chuyện của Ngô Địch, vậy các lãnh đạo trường học như họ cũng sẽ bị liên lụy ít nhiều, nhất là lãnh đạo của Ngô Địch.
Nói không chừng còn phải gánh trách nhiệm.
Thế là, Đường Đông Phong vẫn đang yên lặng quan sát hướng gió chợt hắng giọng một cái, nói: "Gần đây phía trên vẫn đang kiểm tra vấn đề đạo đức trong ngành, chuyện của Ngô Địch là rất điển hình!"
"Nam giáo viên, nhất là nam giáo viên trẻ tuổi rất dễ dính vào mấy vụ thế này, Ngô Địch cũng coi như gõ một tiếng chuông cảnh bảo cho toàn bộ nam giáo viên trong trường!"
"Mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì, nhưng nhất định phải giữ khoảng cách khi tiếp xúc với nữ học sinh, ngàn vạn lần không được vượt qua giới hạn!"
"Mà xét thấy chuyện của Ngô Địch có tính chất đại biểu, tôi đồng ý với quan điểm của hiệu trưởng Tần, xử lý nghiêm khắc, lấy đó làm răn đe!"
Đường Đông Phong là lãnh đạo trực tiếp của Ngô Địch, cho nên lời nói của Đường Đông Phong rất có trọng lượng.
Sau khi Đường Đông Phong tỏ thái độ, các lãnh đạo đang quan sát chiều gió cũng biểu thị ủng hộ quan điểm của Tần Quảng Phong.
Mà Vương Húc Huy thì thần sắc âm trầm, trên thực tế ông ta cũng đã nghĩ đến kết quả này, dù sao Ngô Địch cũng đắc tội với một tỷ phú, ông ta cũng đã chuẩn bị phương án mang Ngô Địch ra làm bia đỡ đạn rồi.
Có điều, dù sao đối phương cũng là môn sinh đắc ý của mình, lại rất có thể sẽ trở thành giúp đỡ của mình trong trường học, nên Vương Húc Huy vẫn muốn cố gắng một phen.
Vương Húc Huy liếc nhìn Tần Quảng Phong một cái, tiếp đó lại nhìn đám người Đường Đông Phong vừa lên tiếng phụ họa, sau đó ra vẻ oán giận: "Thấy người ta có thế lực lớn mạnh thì đã lựa chọn khuất phục, vì thế mà khai trừ một giáo viên trẻ tuổi có tiền đồ vô hạn, đại học Giang Thành chúng ta thành ra thế này từ bao giờ!"
"Huống chi, coi như Vương Băng Như có bạn trai là tỷ phú, vậy có quan hệ gì với chuyện này? Có quan hệ gì đến sự phát triển của đại học Giang Thành chúng ta?"
"Đừng nói cậu ta là có trăm tỷ, coi như cậu ta có ngàn tỷ, thì chúng ta vẫn phải đứng ở góc độ của nhà trường để xử lý công bằng. Coi như Ngô Địch hơi vượt giới hạn khi tiếp xúc với Vương Băng Như, nhưng không tạo thành hậu quả gì đáng nói, thậm chí có thể nói Vương Băng Như không hề bị tổn thương gì. Nếu vậy mà khai trừ ngô Địch, sau này nam giáo viên có còn dám nói chuyện với nữ học sinh nữa không? Có còn dám dạy nữ học sinh nữa không?"
"Cho nên, tôi vẫn bảo trì quan điểm của mình, không thể khuất phục kẻ có quyền có thế."
Nói xong lời cuối cùng, Vương Húc Huy còn vỗ bàn một cái, để diễn tả vẻ công bằng liêm khiết chính trực của mình.
Mọi người đều đã tỏ thái độ của mình, lúc này tất cả đều nhìn về phía Lý Trường Giang, dù sao Lý Trường Giang mới là người quyết định.
Lý Trường Giang đương nhiên cũng biết chuyện này dính đến Dương Hạo, nhưng Lý Trường Giang không quen đối phương, cũng không có tiếp xúc gì, đến giờ đối phương cũng không liên hệ với mình, cho nên Lý Trường Giang vẫn muốn chờ mọi người thể hiện thái độ thì mới quyết định.
Mà bây giờ, thái độ của mọi người đã rõ ràng, đa số người đứng về bên Tần Quảng Phong, chỉ có một mình Vương Húc Huy muốn bảo vệ môn sinh đắc ý của mình.
"Lão Tần, ông còn muốn bổ sung gì không?"
Vương Húc Huy nói năng rất hùng hồn, nhưng Lý Trường Giang xưa nay đều rất vững vàng, vẫn muốn xem Tần Quảng Phong còn lá bài tẩy nào không.
Chương 764: Cái này gọi là không khuất phục? (2)
Mà cuộc họp đã đến đây thì Tần Quảng Phong cũng không giả bộ nữa, ông liền nghiêm mặt nói: "Hiệu trưởng, các vị đồng sự, tôi đúng là còn một tin tức nữa muốn nói cho mọi người biết, hôm qua tôi và Dương tổng trò chuyện, thì đã nhắc đến đại học Giang Thành chúng ta có không ít học sinh khó khăn, khi đó Dương tổng đã tỏ thái độ muốn giúp đỡ những học sinh khó khăn này. Trước kia Dương tổng từng thành lập một quỹ khuyến học ở trường cũ, đã bơm 200 triệu vào đó, hiện giờ Dương tổng muốn thành lập một chi nhánh của quỹ ở trường chúng ta, sẽ bơm tiền dựa vào tình hình thực tế. . . phạm vi trong khoảng 200 triệu. . ."
Rào!
Tần Quảng Phong vừa dứt lời, phòng họp lập tức ầm ĩ.
"200 triệu!"
"Trời ạ!"
"Tôi nghe nói về quỹ khuyến học bên học viện kinh tế và tài chính Giang Thành!"
"Nếu chuyện này là thật, các học sinh khó khăn của trường ta sẽ được lợi!"
". . ."
Một đám lãnh đạo bắt đầu nghị luận.
Mà thần sắc của Vương Húc Huy lại thay đổi, khóe miệng hơi giật giật, liếc nhìn Tần Quảng Phong một cái, trong lòng thì chửi mẹ: Lão già âm hiểm! Có đòn sát thủ như vậy mà không nói sớm, biết thế tôi còn mẹ nó lãng phí nước miếng làm gì.
Lúc trước đã nói, Vương Húc Huy cũng đã có phương án từ bỏ Ngô Địch, chẳng qua là không ông ta có chút không cam lòng, còn muốn thử một lần.
Nhưng nếu Tần Quảng Phong nói chuyện này ra từ đầu, ông ta sẽ không vùng vẫy giãy giụa.
Thành lập quỹ khuyến học, có thể nói là trực tiếp cho đại học Giang Thành tiền, có thể ban ơn cho mấy trăm thậm chí mấy ngàn học sinh nghèo khó, đây cũng là một công lao đối với các lãnh đạo trong trường, đồng thời lại giải quyết được vấn đề học sinh khó khăn, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, không ai sẽ từ chối.
Nhưng mà, người ta đã cho tiền rồi, phía trường học cũng nên bày tỏ một chút chứ nhỉ?
Mặc dù Dương Hạo không nói yêu cầu, cũng không nhắc đến chuyện của Vương Băng Như, nhưng người ta chủ động đưa lợi ích cho trường, nhà trường cũng phải giải quyết vấn đề của bạn gái người ta, cũng coi như có qua có lại!
Lý Trường Giang dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, trong lòng cười thầm: Lão Tần ơi Lão Tần, ông đúng là rất bình tĩnh, không đến phút cuối thì không lật bài đúng không!
"Khụ khụ!"
Lý Trường Giang hắng giọng một cái, phòng họp lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người biết hiệu trưởng sắp đưa ra quyết định, hơn nữa cũng biết kiếp sống nghề nghiệp của Ngô Địch coi như kết thúc.
"Tôi thanh minh trước, đại học Giang Thành chúng ta không khuất phục bất kỳ kẻ có quyền có thế nào."
"Trường chúng ta đã xây dựng 103 năm, có sóng gió nào mà chưa trải qua, mặc kệ là trăm tỷ hay nghìn tỷ, cũng không liên quan gì đến đại học Giang Thành chúng ta!"
"Chó nên, khi xử lý chuyện này thì chúng ta phải vứt tỏ thân phận tỷ phú của bạn trai Vương Băng Như! Chúng ta chỉ luân sự, tất cả mọi người cũng đã xem lịch sử trò chuyện rồi, Ngô Địch coi như giáo viên của trường, lại thường xuyên chủ động liên hệ với một nữ học sinh không phải học sinh của mình, chuyện này đã tạo thành quấy rối với nữ học sinh kia rồi!"
"Lão Tần nói rất đúng, mặc dù lần này không tạo thành hậu quả nghiêm trọng, nhưng nếu chúng ta dung túng cho hành vi này, không ai có thể đảm bảo sẽ không có lần tiếp theo, mà một khi loại chuyện này phát sinh, có thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng hay không thì khó mà nói được!"
"Còn nữa, giống như lão Đường nói, hiện giờ bên trên đang kiểm tra về vấn đề đạo đức, chuyện của Ngô Địch rất có tính chất đại biểu, có thể mang ra giết gà dọa khỉ!"
"Nhà trường phải cho thấy thái độ và lập trường của mình!"
Nói đến đây, Lý Trường Giang dừng lại một chút, tiếp đó nhìn về phía Vương Húc Huy: "Lão Vương, Ngô Địch là học sinh của ông, tôi có thể hiểu được tâm trạng của ông, nhưng ông phải lấy đại cục làm trọng."
"Hiệu trưởng, tôi chỉ là cảm thấy bồi dưỡng một giáo viên trẻ tuổi là không dễ, Ngô Địch lại là học sinh trường chúng ta, nhưng nếu hiệu trưởng và các vị đồng sự đã cho rằng cần phải xử lý nghiêm khắc, vậy tôi cũng không có ý kiến."
Vương Húc Huy nhún vai, sau đó dựa vào ghế, ra vẻ không liên quan gì đến tôi.
Nhưng Lý Trường Giang không định bỏ qua cho ông ta, nói tiếp: "Lão Vương, nếu ông đã không có ý kiến, vậy ông đi khuyên Ngô Địch từ chức đi!"
"Như ông nói, Ngô Địch là học sinh trường chúng ta, học ở đây từ đại học cho đến tiến sĩ, cho dù rời đi cũng nên nể mặt một chút, để cậu ta chủ động từ chức đi, đỡ có vết nhơ trong lý lịch!"
Theo Lý Trường Giang vì chuyện lần này không có gì to tát cả, lão làm trong trường hơn 30 năm, đã nhìn thấy rất nhiều chuyện, ba năm trước còn có một giáo viên làm một nữ học sinh trong lớp có bầu, kết quả sự việc bại lộ, vợ của giáo viên kia chạy đến trường làm loạn, phụ huynh của nữ học sinh kia cũng chạy đến trường đòi câu trả lời.
Cuối cùng trường học đã giữ nữ học sinh kia làm nghiên cứu sinh, giáo viên kia thì bị chuyển đến trường đại học trực thuộc đại học Giang Thành ở bên ngoài.
Cho nên ngay từ đầu, Lý Trường Giang cũng không nghĩ đến chuyện khai trừ, tối đa là điều chuyển công tác mà thôi.
Nhưng lần này thì khác, ai bảo Ngô Địch đắc tội với một đại gia trăm tỷ chứ!
Người ta còn muốn cho trường học tiền, muốn giúp đỡ học sinh nghèo.
Ừm, coi như là hi sinh vì những học sinh khó khăn kia đi!
Cũng coi như là công đức vô lượng!
Lý Trường Giang yên lặng suy nghĩ.
Mà sau khi Lý Trường Giang nói xong, Vương Húc Huy chỉ khẽ thở dài: "Được, để tôi nói."
Vương Húc Huy cũng biết, đây xem như kết quả tốt nhất rồi, Ngô Địch là tiến sĩ tốt nghiệp từ đại học Giang Thành, đi xin việc ở mấy trường hạng hai hạng ba thì rất đơn giản, chỉ là muốn vào mấy trường hàng đầu như đại học Giang Thành thì tương đối khó.
"Được, quyết định như vậy đi!"
"Lão Vương, ông mau chóng xử lý đi!"
"Tan họp!"
Lý Trường Giang vung tay lên, sau đó đứng lên đầu tiên, nhưng lão lại liếc mắt ra hiệu với Tần Quảng Phong, nói: "Lão Tần, đến phòng tôi tâm sự đi!"
Tần Quảng Phong đã chuẩn bị rồi, lập tức bước theo.
Chuyện lớn như vậy mà Lý Trường Giang không tìm mình mới là kỳ lạ.
Hai người rời khỏi phòng họp đầu tiên, mọi người cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi, mà Vương Húc Huy thì gọi Đường Đông Phong lại: "Lão Đường, chờ chút! Ông là lãnh đạo của Ngô Địch, tốt nhất là hai chúng ta cùng đi khuyên Ngô Địch từ chức đi!"
"Ừm, cũng được!"
Đường Đông Phong gật đầu, Ngô Địch chủ động rời chức cũng phù hợp với lợi ích của Đường Đông Phong, nên ông ta cũng không ngại đi làm việc này.
Chương 765: Rời đi
Sáng hôm nay Ngô Địch có tiết.
Chỉ có điều, gã dạy học mà lòng không yên, thỉnh thoảng lại thất thần.
Thậm chí đám học sinh bên dưới còn xì xào bàn tán, cả trường đều đã biết chuyện tối qua, trước khi vào học thì các học sinh còn đang nghị luận xem hôm nay Ngô Địch có dạy hay không.
Vất vả lắm mới đến lúc tan học, Ngô Địch cầm giáo án trên bàn, bước nhanh ra ngoài lớp học, mà gã vừa rời đi, đám học sinh lập tức ầm ĩ.
"Xem ra thầy Ngô không sao nha."
"Quấy rối nữ sinh mà còn có thể đi dạy, lãnh đạo trường học làm ăn kiểu gì vậy?"
"Dùng mông để nghĩ cũng biết thầy Ngô có chỗ dựa rất cứng, bằng không sao có thể ở lại trường."
"Mọi người đều nói bạn trai của Vương Băng Như là tỷ phú cơ mà, còn không làm gì được một giáo viên??"
"Tôi thấy thầy Ngô có hơi thất thần, chắc chuyện này còn chưa xong, dù sao tối qua lãnh đạo trường đều về nhà rồi."
"Nhìn kìa! Hiệu trưởng Tần và chủ nhiệm Đường!"
Khi mọi người đang bàn tán, bỗng nhiên có người kêu lên, thế là tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa lớp học.
Quả nhiên, phó hiệu trưởng Tần Quảng Phong và chủ nhiệm hệ quản lý Đường Đông Phong vậy mà lại đứng chờ Ngô Địch ở cửa!
Hai đại lão này đích thân đến đây, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Mà Ngô Địch cũng sợ hết hồn khi nhìn thấy hai người, từ hôm qua đến giờ gã vẫn luôn suy nghĩ trường học sẽ xử lý mình thế nào, gã cũng tìm hiểu về một số tình huống tương tự trong trước, có vẻ như khá nhiều người bị điều chuyển công tác.
Đại học Giang Thành có tất cả ba khu dạy học, ngoài trừ trường chính ra thì còn có một chi nhánh ở ngoại ô và một chi nhánh ở thành phố bên cạnh.
Ngô Địch cảm thấy sai lầm của mình không bằng mấy vị tiền bối đi trước, nên chắc sẽ bị xử lý nhẹ hơn, tối đa cũng chỉ bị điều chuyển đến chi nhánh vùng ngoại ô.
"Hiệu trường Tần, chủ nhiệm. . ."
Ngô Địch lấy lại bình tĩnh, tiếp đó chào hỏi hai người.
Đường Đông Phong liếc nhìn Ngô Địch một cái, khoát tay nói: "Ừm, vào phòng làm việc của tôi nói chuyện đi."
Tần Quảng Phong thì không nói gì, chỉ là không ngừng nhíu mày.
Thấy hai người đều nghiêm túc như vậy, trong lòng Ngô Địch bỗng có dự cảm xấu.
Lẽ nào muốn điều mình sang chi nhánh ở thành phố bên kia?
Thật ra nếu điều chuyển qua vùng ngoại ô thì Ngô Địch có thể chấp nhận được, bởi vì nơi đó mới được xây dựng, mặc dù không nhiều học sinh, nhưng các loại công trình và tòa nhà dạy học đều rất mới và tân tiến, sau này các thầy trò bên này cũng sẽ chuyển dần qua đó.
Trên đường, ba người đều không nói gì.
Chờ đến khi vào văn phòng của Đường Đông Phong, Đường Đông Phong là lãnh đạo trực tiếp của Ngô Địch, nên mở miệng đầu tiên: "Tiểu Ngô, tôi và hiệu trưởng Tần tìm cậu vì chuyện gì, chắc cậu cũng hiểu rồi nhỉ!"
"Vừa rồi lãnh đạo trường học đã họp và thống nhất, mặc dù tôi hiệu trưởng Tần đã nói giúp cậu rất nhiều, nhưng ý kiến của các lãnh đạo lại vô cùng nhất trí. . ."
Đường Đông Phong không hề nói giúp Ngô Địch trong cuộc họp kia, nhưng lúc này nói như vậy mà không thấy đỏ mặt.
Tần Quảng Phong đã gặp quá nhiều chuyện tương tự rồi, nên cũng không thấy kinh ngạc, cũng không chọc thủng lời nói dối của Đường Đông Phong, Ngô Địch là học sinh sắp bị chuyển đi, mà Đường Đông Phong thì là chủ nhiệm một hệ, Tần Quảng Phong hiểu cái gì nặng cái gì nhẹ.
"Hiệu trưởng Tần, ông là thầy của Tiểu Ngô, hay là ông nói đi."
Đường Đông Phong làm nền xong, đến thời khắc mấu chốt lại đẩy Tần Quảng Phong lên trước.
Nghe vậy, Tần Quảng Phong khẽ lắc đầu, đã đến lúc này rồi, ai làm người xấu cũng không sao cả, huống chi chuyện này là Ngô Địch sai trước, chẳng thể trách được người khác.
"Thầy, rốt cuộc nhà trường định xử lý thế nào?"
Đường Đông Phong phanh lại vào thời khắc mấu chốt, khiến Ngô Địch hơi hoảng, gã cảm giác được kết quả xử lý còn nghiêm trọng hơn mình nghĩ.
Tần Quảng Phong thở dài, việc đã đến nước này thì ông ta cũng không lòng vòng nữa, đưa tay vỗ vỗ vai Ngô Địch: "Em thấy bạn trai của Vương Băng Như rồi đúng không?"
"Vâng! Không phải chỉ có chút tiền bẩn thôi sao!" Ngô Địch còn nghiến răng nghiến lợi.
"Vấn đề bây giờ là, tiền rất hữu dụng trong xã hội ngày nay! Vị Dương tổng kia muốn thành lập quỹ khuyến học ở trường chúng ta, có thể sẽ đầu tư một hai trăm triệu. . ."
"Chuyện này. . . Tên đó điên rồi à!" Không chờ Tần Quảng Phong không xong, Ngô Địch đã không nhịn được mà mắng một câu.
Tuy nhiên, gã lập tức ý thức được kết quả xử lý sẽ nghiêm trọng hơn mình nghĩ nhiều, dù sao người ta cũng bỏ nhiều tiền như vậy, trường học không thể không làm gì.
"Cho nên, trường học sẽ xử lý em thế nào?"
Ngô Địch nhìn chằm chằm thầy giáo cũ của mình, vừa tra hỏi vừa khẩn trương nắm chặt nắm đấm.
Tần Quảng Phong lắc đầu thở dài: "Chủ động từ chức đi, như vậy đỡ mất thể diện."
"Hả? Trường học muốn khai trừ em?"
Ngô Địch kinh hãi, lúc trước hắn còn cho rằng nghiêm trọng nhất cũng chỉ là bị điều đến thành phố bên cạnh mà thôi.
Kết quả không ngờ trường học lại muốn khai trừ mình.
"Thầy, chuyện của em không nghiêm trọng như vậy chứ!"
"Em thừa nhận, em có ý đồ với Vương Băng Như, thế nhưng mọi người cũng xem lịch sử trò chuyện rồi mà, không có gì quá đáng cả, sao lại đuổi em?"
Ngô Địch vẻ mặt như đưa đám, khó mà chấp nhận sự thật này.
"Chuyện này tạo thành ảnh hưởng quá lớn, bạn trai của Vương Băng Như lại là người trong ngành truyền thông, một khi đưa vụ việc này lên internet, không chỉ là tiền đồ cá nhân em, mà trường học cũng sẽ nhận ảnh hưởng trái chiều."
"Hiện giờ, chủ động từ chức là kết quả tốt nhất, trường học sẽ không ghi việc này vào hồ sơ của em, sẽ không ảnh hưởng đến tiền đồ cá nhân em." Tần Quảng Phong nói xong.
Đường Đông Phong cũng phụ họa theo: "Tiểu Ngô, kết quả này là tôi và hiệu trưởng Tần đã cố gắng lắm rồi."
"Có lẽ bây giờ cậu không hiểu được sức mạnh của tư bản, nhưng sau này cậu sẽ hiểu thôi."
Ngô Địch cúi đầu, im lặng.
Đường Đông Phong lại nói: "Trường học để cậu chủ động từ chức, đã là nể tình lắm rồi."
"Cũng là do cậu tốt nghiệp từ trường chúng ta, nên chia tay hòa bình sẽ tốt cho tất cả."
Ngô Địch vẫn không nói gì, gã ở Đại học Giang Thành 10 năm, cũng rất có cảm tình với nơi này.
Gã cũng khá thích công việc giáo viên này, có thể diện và địa vị xã hội nhất định, hơn nữa người thân và bạn bè cũng biết gã dạy học ở đây.
Cha mẹ còn đang hãnh diện vì gã!
Kết quả bây giờ lại phải rời khỏi Đại học Giang Thành, gã thật sự
Chương 766: Rời đi 2
"Thầy, em thật sự không muốn rời khỏi trường, chuyện này đúng là em sai, em thừa nhận, coi như bị điều đến chi nhánh thì em cũng nhận."
"Thế nhưng bắt em rời khỏi trường thì em thật sự không chấp nhận được, thầy xem có thể nói vài câu với hiệu trưởng, giúp em ở lại đây không!"
Ngô Địch kéo tay thầy mình, trong giọng cầu khẩn còn mang theo tiếng nức nở.
Tần Quảng Phong đầu tiên là thở dài, tiếp đó lại lắc đầu: "Tiểu Ngô, không phải thầy không giúp em, mà lần này em đã đắc tội với người mà thầy thật sự không đắc tội được!"
"Em nên tranh thủ thời gian từ chức rồi tìm việc làm mới đi, nếu có công việc thích hợp, thầy sẽ đề cử em."
"Thật sự không còn cách nào sao?" Ngô Địch vừa khóc vừa hỏi, Tần Quảng Phong lắc đầu không nói gì.
Thấy thế, sắc mặt NGô Địch lập tức tái nhợt, gã lại nhìn về phía Đường Đông Phong, tuy quan hệ của gã và vị chủ nhiệm này chỉ bình thường, nhưng lúc này gã đã không quan tâm gì nữa, gã nghe nói vị chủ nhiệm này có quan hệ rất rộng, nói không chừng có thể giúp mình.
"Cũng không phải là không có cách."
Đường Đông Phong cũng không để Ngô Địch thất vọng, Ngô Địch nghe vậy lập tức sáng mắt lên, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng: "Chủ nhiệm, xin ngài chỉ điểm!"
Lúc này, ngay cả Tần Quảng Phong cũng nhìn về phía Đường Đông Phong, ông ta cũng rất tò mò, còn có cách nào sao?
Để xem Đường Đông Phong nói thế nào!
"Bởi vì cái gọi là cởi chuông phải do người buộc chuông." Đường Đông Phong nhún vai: "Nếu cậu có thể làm cho vị Dương tổng kia nói giúp cậu, vậy tự nhiên là có thể."
Nghe vậy, hi vọng vừa dấy lên của Ngô Địch đã tan vỡ.
Tần Quảng Phong cũng im lặng lắc đầu, ông ta còn tưởng Đường Đông Phong có cách gì chứ!
Kết quả là cái này??
Nếu là cách này, còn cần Đường Đông Phong nói sao?
Huống chi Dương Hạo người ta bỏ nhiều tiền như vậy, còn không phải vì muốn chơi chết Ngô Địch sao, sao có thể nói giúp Ngô Địch.
"Được! Em sẽ chủ động từ chức."
Việc đã đến nước này, Ngô Địch biết chuyện không còn đường lui nữa, để gã đi cầu xin 'tình địch', thì có đánh chết gã cũng không đi.
Huống chi dù gã có đi thật, thì người ta cũng không đồng ý.
"Hi vọng trường học có thể ghi hồ sơ của em đẹp một chút."
"Thầy, chủ nhiệm, cũng xin hai người viết giúp em một phòng thư đề cử."
Ngô Địch sửa sang lại cảm xúc, đồng thời nói ra yêu cầu của mình.
"Không có vấn đề."
"Thầy vả chủ nhiệm Đường nhất định sẽ viết thư đề cử cho em."
Tần Quảng Phong lập tức tỏ thái độ, viết thư đề cử không phải việc gì khó, ông ta đã viết rất nhiều lần rồi, chỉ cần tìm một bản thích hợp rồi đổi tên Ngô Địch là được.
"Yên tâm đi Tiểu Ngô. Là lãnh đạo của cậu, tôi nhất định sẽ viết thư đề cử cho cậu."
Đường Đông Phong cũng tỏ thái độ.
Nhận được câu trả lời khẳng định, Ngô Địch gật đầu hài lòng: "Vậy em đi viết đơn từ chức."
"Ừm, đi thôi!"
Tần Quảng Phong khoát tay: "Đến khi đó trường sẽ thông báo em chủ động từ chức."
Ngô Địch thở dài, tiếp đó lễ phép cúi chào hai người, rồi rời đi.
Tòa nhà dạy học.
Phòng học 306.
Vương Băng Như vừa vào lớp đã hấp dẫn vô số ánh mắt, là hoa khôi của trường, độ chú ý của nàng đã rất cao, huống chi hôm qua còn có chuyện như vậy.
Nàng là nữ chính trong sự kiện đó, độ chú ý lại tăng mạnh, trước khi Vương Băng Như vào lớp, mọi người vẫn đang bàn tán về chuyện này.
Chờ Vương Băng Như ngồi xuống, lập tức có hai nữ sinh quan hệ không tệ với nàng xông tới.
"Băng Như, thầy Ngô bị xử lý thế nào? Trường học có khai trừ không?"
"Băng Như, bạn trai cậu là Dương tổng thật à? Anh ấy biết võ công thật à??"
"Mình rất tò mò, Dương tổng có tài sản trăm tỷ thật sao???"
"Băng Như, cậu quá khiêm tốn rồi, có bạn trai ghê gớm như vậy mà không thấy cậu nhắc đến."
Hai người tôi một câu cậu một câu, trong mắt tràn đầy vẻ hóng hớt.
"Hân Hân, Linh Linh, hai cậu đừng hóng hớt nữa!"
"Chuyện của Ngô Địch thì nhà trường sẽ có thông báo, đến lúc đó sẽ biết." Không chờ Vương Băng Như lên tiếng, Chu Tiểu Nhã đã hóa thân thành fan đáng tin lập tức lên tiếng đáp lại.
"Bọn mình chỉ tò mò thôi mà."
"Đương nhiên, cũng là quan tâm Băng Như!"
Hai người đều cười ngượng.
Loại hành vi hóng hớt này đúng là không hay lắm, nhất là hai người cũng là nghiên cứu sinh của Đại học Giang Thành, quan tâm mấy loại chuyện này có vẻ như không tốt lắm.
Nhưng hai người thật sự không nhịn được, hết cách rồi, hóng chuyện là bản tính của con người, nói một cách dễ nghe là: Lòng ham học hỏi cực mạnh!
"Theo mình thì sẽ không bị đuổi đâu!" Lúc này lại có một nữ sinh xông, phát biểu cái nhìn của mình.
"Trước kia trường chúng ta cũng có chuyện tương tự rồi, nhưng giáo viên liên quan chỉ bị điều sang chi nhánh thôi,"
Tình huống của nữ sinh này khác với Vương Băng Như, Vương Băng Như là học trường khác rồi thi vào Đại học Giang Thành.
Còn nàng thì học ở Đại học Giang Thành rồi thi nghiên cứu sinh ở đây luôn, cho nên nàng hiểu rõ lịch sử của trường hơn!
"Hả? Trước kia cũng có chuyện tương tự?"
"Trời ạ, quá kích thích rồi!"
"Duyệt Duyệt, mau kể đi, mau kể đi!"
Lập tức lại có hai nữ sinh tiến đến, sau đó các nữ sinh khác cũng bi lại, các nàng thật sự rất muốn hóng chuyện kích thích này.
"Có thời gian rồi nói!"
Nữ sinh gọi Duyệt Duyệt lắc đầu, tiếp đó tiến đến bên tai Vương Băng Như, nói nhỏ: "Băng Như, mình rất sùng bái Dương tổng, có thể nói là fan trung thành của Dương tổng! Có cơ hội có thể giới thiệu mình với Dương tổng không!"
Nữ sinh này tên Lưu Duyệt, bình thường nàng và Vương Băng Như có quan hệ không tệ lắm, cho nên mới yêu cầu như vậy.
Vương Băng Như nhìn vị bạn học này, tiếp đó gật đầu: "Nếu có cơ hội, sẽ giới thiệu cho các cậu!"
Lưu Duyệt nhan sắc khá bình thường, làn da hơi đen, dáng người không cao, cho nên Vương Băng Như tin tưởng Dương Hạo sẽ không có ý gì với Lưu Duyệt.
Trái lại thì có Lưu Duyệt bên cạnh, sẽ khiến Vương Băng Như càng như hạc giữa bầy gà.
Con gái thường nghĩ rất nhiều, mặc kệ là 'hoa khôi lạnh lùng' như Vương Băng Như, hay là 'linh vật' như Lưu Duyệt thì đều như nhau.
"Nhìn kìa, trường học phát thông báo!"
"Cmn, Ngô Địch chủ động từ chức!"
"Từ chức? Chắc là bị đuổi rồi, nhà trường muốn giữ thể diện cho Ngô Địch mà thôi!"
"CŨng đúng, Ngô Địch không rộng lượng như vậy đâu, nhất định là trường học đuổi đi rồi."
Mọi người đều bàn luận.
Mà nghe thấy mấy lời này, Vương Băng Như cũng thả bút xuống, vội vàng cầm điện thoại lên, vừa xem thông báo của trường học, vừa lẩm bẩm: "Ngô Địch vậy mà từ chức rồi!"
"Nhất định là Dương đại ca đã giúp mình xả giận!"
Chương 767: Trói Dương tổng, đơn giản như ăn sáng!
"Băng Như, nhất định là Dương tổng nhà cậu đã tạo áp lực cho trường rồi." Chu Tiểu Nhã tiến lại gần Vương Băng Như, nói nhỏ: "Bằng không không thể nhanh như vậy được."
"Mình cũng không rõ lắm."
Vương Băng Như lắc đầu, hôm qua lúc văn phòng, Dương Hạo cũng nói đến chuyện thành lập quỹ khuyến học, nàng không biết việc này có được xem như tạo áp lực không.
Vương Băng Như cũng từng thực tập một thời gian ở Nghiệp báo Giang Thành, nhưng suy nghĩ vẫn tương đối ngây thơ và đơn giản, không hiểu được quá trình giao dịch trong đó.
Có điều, Vương Băng Như có thể khẳng định, Ngô Địch từ chức nhanh như vậy nhất định là có Dương Hạo đứng sau lưng đẩy, bằng không nhà trường sẽ không xử lý nhanh như vậy, nhất định phải cãi cọ một thời gian.
"Nhất định là Dương tổng tìm lãnh đạo trường rồi, bằng không sẽ không có kết quả nhanh như vậy đâu. Ngô Địch nhìn như chủ động từ chức, nhưng nhất định là bị trường học khuyên nghỉ rồi."
Chu Tiểu Nhã sờ cằm phân tích, dáng vẻ như đã nhìn thấu tất cả.
Lưu Duyệt ở bên cạnh nói: "Mặc kệ có thể Dương tổng tìm lãnh đạo trường hay không, lần này mình tán đồng với cách làm của trường. Một số nam giáo viên không biết giữ ý, lúc trước còn có một lão gia nói đùa tục với mình, thật là buồn nôn!"
"Còn cả giáo viên thể dục hói đầu kia nữa, rất thích động tay động chân, ra vẻ hướng dẫn nhưng thật ra là táy máy tay chân. . ." Lưu Duyệt nói khiến một nữ sinh khác cộng minh, nàng cũng căm giận bất bình.
"Đúng đúng, mình cũng thấy ông ta có vấn đề, chỉ là không có chứng cứ mà thôi!"
Lại có một nữ sinh phụ họa, sau đó vài nữ sinh bắt đầu nhắc đến những vấn đề tương tự.
Vương Băng Như yên lặng gửi tin nhắn cho Dương Hạo, báo việc Ngô Địch đã chủ động từ chức.
Quán bar Thanh!
Hôm nay là ngày khai trương.
Lúc này, rất nhiều siêu xe và xe sang dừng lại trước cổng chính, người không biết còn tưởng đây là triển lãm xe sang.
Mà quá nửa xe ở đây đều là 'em vợ' Hoàng Cát của Dương Hạo mang đến từ trung tâm xe Phong Trì.
Quán bar khai trương, tự nhiên muốn làm to, xe sang là công cụ cực tốt để tuyên truyền.
Chỉ vô số xe sang dừng ở đây, đã có thể hấp dẫn vô số mỹ nữ chạy đến check in chụp ảnh, mà những cô nàng này tự nhiên cũng muốn làm quen và quyến rũ chủ xe sang, cho nên đi vào uống vài ly là rất bình thường.
Nhiều gái đẹp, còn lo quán bar không có khách sao?
Đương nhiên, đây chỉ là một bộ phận trong kế hoạch kinh doanh, là quán bar lớn nhất Giang Thành, nên khai trương không chỉ có thế.
Lúc này màn ảnh lớn trước quan bar đang phát hình các khách mời của hôm nay.
Tuần đầu khai trương, mỗi ngày sẽ các minh tinh khác nhau xuất hiện, hôm nay là ngày khai trương, nên sẽ có ba nhóm minh tinh đích thân xuất hiện, theo thứ tự là Tiêu Ngâm Thu, Hùng Hiểu Nghiên và nhóm nhạc nữ Shiny girls từ chương trình 'Thần tượng của ta'!"
Mà tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm chính là thành viên của Shiny girls, hai người còn lại là đội trưởng Vưu Thiến Di và Hạ Thấm.
Trên thực tế, khi thành lập thì Lưu Thúy muốn để Trần Nhược Hàm làm đội trưởng, dù sao vị này cũng coi như 'bà chủ nhỏ', nhưng Trần Nhược Hàm lại chủ động từ chối, nàng cảm thấy tính cách của mình không hợp làm đội trưởng, nên đã đề cử người lớn tuổi nhất trong ba người là Vưu Thiến Di.
Nghi thức cắt băng vào lúc 11:57.
Lúc này, Tiêu Ngâm Thu, Hùng Hiểu Nghiên và ba người Trần Nhược Hàm đều đã đến quán bar.
là khách mời, nên các nàng được sắp xếp ở các phòng nghỉ riêng biệt.
Tiêu Ngâm Thu thì đang quay phim, Lưu Thúy đã cố tình chào hỏi đạo diễn để xin nghỉ một ngày.
Ban đầu nghe Lưu Thúy nói muốn mình nghỉ một ngày để đi tham gia khai trương quán bar, lúc đó Tiêu Ngâm Thu rất kinh ngạc, thậm chí còn cảm thấy vị người đại diện kiêm bạn thân Lưu Thúy này bị điên rồi.
Cho dù khi Tiêu Ngâm Thu bị đóng băng thì cũng không nhận công việc này, huống chi là bây giờ nàng đã trở lại, sự nghiệp còn như mặt trời ban trưa.
Nhưng sau khi biết quán bar này là Dương Hạo mở, thì Tiêu Ngâm Thu cũng thấy bình thường, việc kinh doanh của sếp tổng nhà mình, nàng là nhân viên nên đến ủng hộ cũng là bình thường, thậm chí rất nhiều nghệ sĩ của Thiên Mỹ và Mạch Điền phải nhờ vả quan hệ mới có thể đến đây ủng hộ!
Bạn cho rằng đây chỉ là đến quán bar ủng hộ thôi sao?
Không, đây là cơ hội nịnh bợ sếp tổng!
Cho nên, hôm nay không chỉ là Tiêu Ngâm Thu, Hùng Hiểu Nghiên và Shiny girls là khách mời, mà còn một số nghệ sĩ đang bận việc không ở Giang Thành, tối nay khi quán bar chính thức mở cửa thì họ cũng sẽ chạy đến chơi, sau đó dùng tài khoản cá nhân tuyên bố tin quán bar khai trương lên các nền tảng xã hội, đây cũng coi như là bợ đít sếp tổng.
"Thu Thu, tối nay là cơ hội rất tốt đấy!"
"Dương tổng sẽ mời mọi người uống rượu, đến khi đó cậu uống nhiều một chút, Dương tổng rất có thể sẽ đưa cậu về khách sạn, chỉ cần nắm chặt cơ hội này, sau này địa vị của cậu trong công ty sẽ vô cùng vững chắc."
Trong phòng nghỉ của Tiêu Ngâm Thu, Lưu Thúy cầm ly Starbucks Ice Americano, sau khi thăng chức thì nàng rất bận rồi, không có nhiều cơ hội gặp mặt Tiêu Ngâm Thu, lần này không phải quán bar của Dương Hạo khai trương thì người bận rộn như nàng cũng không cố tình chạy tới.
"Cậu bảo mình dùng mỹ nhân kế với Dương tổng?"
Tiêu Ngâm Thu cau mày, nàng không ngờ bạn thân lâu rồi không gặp của mình lại có 'ý tưởng ngu ngốc' này.
"Cũng có thể hiểu như vậy, nhưng Thu Thu này, mình nói cho cậu biết nhé, có vô số phụ nữ muốn dùng mỹ nhân kế với Dương tổng, nhưng người có thể thành công thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho nên, cậu đừng tưởng rằng đây là chuyện đơn giản."
Lưu Thúy uống ngụm cà phê đá, tiếp tục nói: "Thu Thu, điều kiện cá nhân cậu rất ưu tú, nhưng cậu cũng biết ngành giải trí không bao giờ thiếu gái đẹp, huống chi bây giờ có rất nhiều các cô nàng 18 19 tuổi xinh đẹp vừa vào nghề đã muốn một bước lên trời. Về tuổi tác thì cậu không có ưu thế, thậm chí còn nằm ở thế yếu, nếu như không nắm chặt cơ hội, rất có thể sẽ bỏ lỡ con cá lớn Dương tổng này!'
"Ừm, nói không chừng bây giờ Dương tổng đã không có hứng thú với cậu rồi, dù sao tối nay có Trần Nhược Hàm ở đây, người ta mới 18 tuổi thôi."
Dứt lời, Lưu Thúy lại thở dài, sau đó dùng khóe mắt liếc trộm Tiêu Ngâm Thu, xem thái độ của nàng thế nào.
Chương 768: Trói Dương tổng, đơn giản như ăn sáng! 2
Lưu Thúy nhìn như đang khuyên bảo, nhưng thật ra là đang khích tướng.
Bởi vì nàng rất hiểu Tiêu Ngâm Thu, vị bạn thân này của mình bởi vì dung mạo và dáng người xuất chúng, từ nhỏ đến lớn đều là đối tượng được đàn ông theo đuổi, cho nên bảo Tiêu Ngâm Thu theo đuổi ngược một người đàn ông là rất khó, mà lúc này liền cần dùng một chút thủ đoạn nhỏ.
Ví dụ như khơi dậy lòng cầu thắng của Tiêu Ngâm Thu, vị Tiêu mỹ nhân này xưa nay đều rất kiêu ngạo, không chịu thua trong bất kỳ chuyện gì, cho nên Lưu Thúy mới cố tình nói như vậy.
Mà nghe Lưu Thúy nói xong, sắc mặt Tiêu Ngâm Thu quả nhiên thay đổi, nhất là khi Lưu Thúy nói người mới 18 19 tuổi, nàng còn vô thức nhíu mày lại, Tiêu Ngâm Thu năm nay đã 25, đúng là có chút lo lắng về tuổi tác.
Con gái vừa qua 24 là bắt đầu xuống dốc, câu nói này không phải là nói không, thực tế cũng chính là như vậy, cho nên Tiêu Ngâm Thu đang ở tuổi 25 đôi khi lại cảm thấy mình giống như cổ phiếu đang ở trên đỉnh, nên như không bán thì sau này sẽ giảm giá trị.
Nhất là vừa rồi nàng còn trò chuyện với ba người Trần Nhược Hàm và Vưu Thiến Di, ba cô bé kia dù đi đường xa mệt mỏi, nhưng vẫn tràn đầy sức sống, tựa như dùng mãi không hết năng lượng trong người.
Khi đó Tiêu Ngâm Thu còn cảm khái, có lẽ đây chính là khác biệt của 18 và 25!
Lúc này Lưu Thúy lại lấy Trần Nhược Hàm để ví dụ, vừa hay chọc trúng chỗ đau của nàng.
"Dương tổng có rất nhiều phụ nữ rồi, cũng không thiếu một người như mình! Huống chi, mình cũng lười tranh giành với bọn họ! Đương nhiên, nếu như mình thật sự muốn tranh, cũng chưa chắc đã thất bại!" Trầm ngâm chốc lát, Tiêu Ngâm Thu mới trả lời.
"A. . ." Lưu Thúy bĩu môi: "Thu Thu, cậu đừng lừa mình dối người nữa!"
"Mọi người đều biết, Trần Nhược Hàm là 'bà chủ nhỏ' của chúng ta, người ta mới 18 tuổi thôi, còn xinh đẹp như vậy, đừng nói là Dương tổng, mình cũng muốn bảo vệ một cô nàng như vậy nữa!"
Lưu Thúy tiếp tục khích tướng.
Nàng và Tiêu Ngâm Thu có thể nói là 'chị em cùng qua hoạn nạn', lúc nghèo túng nhất thì hai người vẫn ở bên cạnh nhau, bên giờ hai người đều sống tốt, Lưu Thúy cũng trở thành tổng thanh tra bộ nghệ sĩ của Mạch Điền, nhưng lăn lộn trong các tập đoàn lớn thật ra rất mệt mỏi, bởi vì mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chỗ dựa.
Mà Lưu Thúy thì không có bất kỳ chỗ dựa nào, ban đầu nàng tiến vào Mạch Điền là do Dương Hạo điểm danh, cho nên tất cả mọi người đều rất nể mặt nàng, cho rằng nàng là tâm phúc của sếp tổng, nhưng theo thời gian trôi qua, Lưu Thúy cũng không thể 'cáo mượn oai hùm' mãi được, nàng là Dương Hạo phái đến Mạch Điền không sai, nhưng nàng và Dương Hạo cũng không thân quen, càng không có quan hệ kiên cố gì.
Cho nên Lưu Thúy cũng muốn chị em tốt Tiêu Ngâm Thu trói lấy Dương tổng, như vậy bạn thân sẽ trở thành 'bà chủ', cuộc sống của nàng tự nhiên sẽ tốt hơn.
"Nhược Hàm rất không tệ, nhưng mình và Nhược Hàm là hai loại hình hoàn toàn khác nhau."
Tiêu Ngâm Thu không chịu thua, nhún vai rồi lườm Lưu Thúy một cái: "Không phải trói Dương tổng thôi sao! Đơn giản như bữa sáng!"
"A. . ." Lưu Thúy bĩu môi, mặc dù không nói gì, nhưng biểu cảm lại có vẻ khinh thường đến cực độ.
"Chờ đấy!"
Tiêu Ngâm Thu vẫn luôn kiêu ngạo, nào chịu được loại trào phúng này, lúc này nàng đã quyết định, phải cho bạn thân xem mình trói Dương Hạo thế nào.
"Được được, mình sẽ chờ! Dù sao vừa rồi mình cũng thấy Dương tổng đi vào phòng nghỉ của Hùng Hiểu Nghiên, nói không chừng cô nàng ngực khủng kia đã bắt được Dương tổng rồi."
Lưu Thúy không biết chuyện Hùng Hiểu Nghiên hiến thân, nhưng nàng rất hiểu phong cách làm việc của Hùng Hiểu Nghiên.
Hùng Hiểu Nghiên thuộc về loại nữ nghệ sĩ rất muốn 'tiến bộ', như vậy theo lẽ thường thì đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lấy lòng Dương Hạo.
Cùng lúc đó.
Trong phòng nghỉ của Hùng Hiểu Nghiên.
Nữ nghệ sĩ được vô số đàn ông trên mạng đánh giá là 'nữ thần trạch nam' này đang quỳ trên sa lon trong phòng ngủ.
Là sếp của nàng nên Dương Hạo phải đứng ở phía sau nàng, cố gắng 'cổ vũ' cái xe pháo này!
Có sao nói vậy, tiểu xe pháo này rất hiểu chuyện, biết hôm nay sẽ gặp Dương Hạo cho nên đã cố tình chuẩn bị skin mới.
Ví dụ như lúc này, tiểu xe pháo này đang mặc một bộ skin thỏ, đôi tai dài lắc qua lắc lại, hòa lẫn với đôi 'bánh bao' khổng lồ đang đung đưa qua lại.
Quá trình cổ vũ kéo dài khoảng 40 phút, trong lúc đó đầu súng đã đổi góc độ nhiều lần, cuối cùng rót đầy bình xăng, mà vị 'nữ thần trạch nam' này lại rất hiểu chuyện mà ăn sạch đầu súng.
Làm xong tất cả, Hùng Hiểu Nghiên lại để Dương Hạo nằm trên salon, nàng nghỉ một lát rồi bắt đầu đấm bóp cho Dương Hạo theo bài mát xa mà nàng mới học được.
Dương Hạo cũng không nói gì, chỉ nhắm mắt hưởng thụ, trong lòng thì cảm khái: Thì ra nữ thần trong mắt người bình thường lại hèn mọn như vậy khi đứng trước mặt kẻ có quyền có thế!
Đám trạch nam kia có nằm mơ cũng không ngờ được, nữ thần của mình không chỉ phô bày cả ba đường ra trước mặt vị sếp tổng Dương Hạo này, mà còn chủ động thôn phệ 'tiên thiên linh dịch', đồng thời còn ân cần đấm bóp.
Ừm, hiểu chuyện như vậy thì nên khen thưởng!
Cũng không thể để người ta bận rộn không công.
Hưởng thụ một lúc, Dương Hạo mở miệng hỏi: "Gần đây vẫn thuận lợi chứ?"
Hùng Hiểu Nghiên nũng nịu đáp lại: "Nhờ phúc của Dương tổng, mọi việc đều rất thuận lợi."
"Ừm, nếu gặp phải chuyện gì không vui, hoặc là có khó khăn gì thì cứ nói với tôi!" Dương Hạo thuận miệng đáp một câu.
"Vâng! Nếu cần Dương tổng hỗ trợ, em nhất định sẽ không khách sáo!"
Hùng Hiểu Nghiên cười ha ha gật đầu, nhưng vẫn không yêu cầu gì.
Mà Dương Hạo lại cảm thấy bất ngờ, hắn vốn cho rằng loại phụ nữ có mục tiêu chính xác như Hùng Hiểu Nghiên thì không thể bỏ lỡ cơ hội như này được, kết quả nàng lại không nói gì.
Nhưng lúc này không nói không đại biểu cho việc nàng không có bất kỳ yêu cầu nào, trái lại, nàng có thể yêu cầu thứ gì đó to lớn hơn.
Quả nhiên, một lát sau, Hùng Hiểu Nghiên như nhớ ra gì đó, nũng nịu nói: "Dương tổng, ngài cảm thấy em có thể đóng phim không?"
"Ừm, đương nhiên có thể, em vốn là diễn viên mà!"
Dương Hạo thuận miệng trả lời một câu, đồng thời cũng hiểu cái tiểu xe pháo này muốn cái gì.
Hùng Hiểu Nghiên mặc dù là diễn viên, nhưng trước kia chủ yếu là đóng phim truyền hình, bây giờ hiển nhiên là muốn tiến quân đến màn ảnh lớn.
Điều này cũng dễ hiểu, hầu như tất cả diễn viên đều muốn leo lên màn ảnh lớn, bởi vì vòng tròn diễn viên này cũng có chuỗi cao thấp, đóng điện ảnh thì xem thường đóng phim truyền hình, đóng phim truyền hình thì xem thường đóng phim online.
Mặc dù bây giờ ranh giới giữa diễn viên 'điện ảnh' và 'truyền hình' ngày càng mơ hồ, nhưng bạn vẫn có thể phát hiện ra một vài vấn đề, ví dụ như những diễn viên có thể kéo phòng vé trên màn ảnh lớn thì hầu như sẽ không đóng phim truyền hình, mà rất nhiều diễn viên nổi trội trong lĩnh vực truyền hình lại thất bại khi đóng phim điện ảnh, thành tích hoàn toàn không thể so sánh khi họ đóng phim truyền hình.
Cho nên đại đa số 'diễn viên truyền hình' đều có lý tưởng là trở thành 'diễn viên điện ảnh' có thể gánh phòng vé, đây không chỉ là vấn đề thể diện, mà còn là vấn đề lợi ích.
Bởi vậy, yêu cầu của Hùng Hiểu Nghiên có thể nói là rất biết tính toán!
Chương 769: Cơm nước rất tốt, bữa nào cũng là bánh bao thịt
"Dương tổng, vậy ngài xem có thể cho em một vai trong phim 'Người trong núi cao' mà công ty đang đầu tư không?"
"Không cần vai chính, chỉ cần vai phụ có đất diễn nhất định là được, em muốn làm phong phú hình tượng và con đường đóng phim của mình."
Hùng Hiểu Nghiên đã đưa ra yêu cầu.
'Người trong núi cao' trong miệng nàng là một bộ phim văn nghệ, đạo diễn Phương Hải là một đạo diễn phim văn nghệ nổi tiếng trong nước.
Mà hình tượng của Hùng Hiểu Nghiên với khán giả thì là loại 'diêm dúa đê tiện', cho nên nàng rất hi vọng có thể thông qua loại phim văn nghệ như 'Người trong núi cao' này để khán giả thay đổi ấn tượng cố hữu với mình, cũng có thể giúp nàng quá độ trong việc từ màn ảnh nhỏ đến màn ảnh lớn.
Huống chi, loại điện ảnh như 'Người trong núi cao' rất dễ trúng thưởng ở các liên hoan phim nước ngoài, đến khi đó nàng cũng có thể đi theo đoàn làm phim để đi thảm đỏ ở nước ngoài rồi.
"Có thể!"
Yêu cầu của Hùng Hiểu Nghiên cũng không quá đáng, chỉ là một vai phụ trong phim văn nghệ mà thôi, Dương Hạo lập tức đồng ý.
"Chủ nhân, yêu ngài chết mất!"
"Mời ngài hung hăng chà đạp em đi!"
Hùng Hiểu Nghiên vẫn mặc skin thỏ kia, câu nói này đúng là rất hợp cảnh.
Dương Hạo lườm nữ thỏ ngực bự này một cái, lắc đầu: "Nghĩ hay lắm."
Tiểu xe pháo đổ xăng thay dầu là có thể làm việc, Dương Hạo không muốn phí quá nhiều thời gian lên người nàng.
Hùng Hiểu Nghiên cũng biết với vị sếp tổng này, lực hấp dẫn của mình chỉ có hạn, dù sao bên cạnh Dương Hạo cũng quá nhiều mỹ nữ, xa không nói, chỉ Tiêu Ngâm Thu cũng có mặt ở đây đêm nay đã hơn xa nàng.
Trên internet thì có photoshop và kính lọc nên Hùng Hiểu Nghiên còn có thể chiến một trận với Tiêu Ngâm Thu, nhưng offline thì Hùng Hiểu Nghiên hoàn toàn không có lòng tin, 'Tiêu nương nương' Tiêu Ngâm Thu kia thuộc về loại làn da trắng lạnh điển hình, dáng người còn rất nghịch thiên, phụ nữ nhìn thấy chỉ biết ghen tỵ.
Cổng quán bar.
Lúc này còn nửa tiếng là đến giờ cắt băng.
Hoàng Thanh và Diệp Vi đang kiểm tra hiện trường, nhìn xem còn sơ sót gì không.
'Em vợ' Hoàng Cát thì đang tựa vào chiếc Lamborghini, miệng ngậm điếu thuốc, bên cạnh là một hot girl mạng mặc quần ngắn đến mông, đối phương đang nói gì đó bên tai Hoàng Cát, nửa bán cầu lộ ra ngoài đè lên tay Hoàng Cát.
Kể từ khi trở thành quản lý Phong Trì, Hoàng Cát cũng coi như lên đời, trước đó mặc dù Hoàng Cát vẫn có hào quang công tử nhà giàu, nhưng bởi vì không có công việc gì, toàn phải đưa tay xin tiền gia đình, mỗi tháng chỉ có mấy chục ngàn tiêu vặt, thật sự không chơi nổi.
Bây giờ thì khác, Hoàng Cát là quản lý Phong Trì, có một phần lương cứng phong phú, còn có trích phần trăm, cộng thêm thân phân 'em vợ' Dương Hạo, nên có thể nói là đứng đầu trong vòng tròn 'phú nhị đại' của Giang Thành, người mẫu xe hơi hay hot girl mạng bám theo nhiều vô số kể.
"Cát thiếu, nghe nói Dương tổng đến rồi, không biết có cơ hội chụp ảnh chung với Dương tổng không?" Hot girl mạng vừa cho Hoàng Cát kiếm chút lợi lộc, vừa nói nhỏ bên tai hắn.
"Muốn câu anh rể tôi? Đừng nằm mơ!"
Hoàng Cát bĩu môi khinh thường, tiếp đó lại chỉ về phía chị gái Hoàng Thanh: "Khi nào qua được chị tôi thì hãy nói."
"Cát thiếu, hiểu lầm rồi! Người ta nào có dã tâm đó, chỉ là muốn chụp chung với Dương tổng, sau đó khoe khoang với bạn bè mà thôi."
Hot girl mạng nũng nịu nói, nàng đương nhiên muốn câu Dương Hạo, nhưng nàng tự hiểu lấy mình, nàng kém xa Hoàng Thanh, muốn leo lên Dương tổng thì chỉ là ý nghĩ hão huyền, cho nên nàng nói chụp ảnh chung để khoe khoang cũng là thật.
"Chờ lát nữa xem sao! Nếu có cơ hội thì ok!"
Hoàng Cát phun khói thuốc, qua loa một câu, cô nàng Hot girl mạng này nói gì cũng từng giao lưu sâu với hắn, chụp ảnh chung không phải việc gì khó, nếu lát nữa anh rể rảnh rỗi thì hắn sẽ dẫn người qua.
"Cát thiếu!"
"Anh Cát. . ."
"Hì hì, anh Cát cơm nước rất tốt nha!"
Lúc này, vài tên phú nhị đại xuất hiện, bọn họ cũng đến ủng hộ, trước kia họ cũng thường xuyên chơi chung với Hoàng Cát.
Nhưng khác biệt là, trước kia Hoàng Cát chỉ là một tên đàn em trong vòng tròn, không phải nhân vật quan trọng gì, mà Hoàng Cát bây giờ thì lại khác, đã là nhân vật quan trọng trong vòng tròn, thậm chí có thể nói là người có lực ảnh hưởng lớn nhất, thái độ của mọi người cũng thay đổi rất nhiều.
Tên tóc quăn vừa cười hì hì kia vừa thấy mặt đã nhìn chằm chằm vào ngực cô nàng Hot girl mạng, quả thực là bữa bữa đều là bánh bao thịt, cơm nước quá tốt rồi.
"Tiểu Hổ, cậu thích thì giới thiệu cho cậu!"
Hoàng Cát vỗ vỗ vai cô nàng Hot girl mạng: "Hi Hi, nhà tên này làm đồ lót sexy, đi theo tên này thì có skin mặc mãi không hết."
Bên cạnh Hoàng Cát có quá nhiều loại Hot girl mạng như 'Hi Hi' này, nên cũng có thể lấy ra cùng hưởng.
"Đúng đúng đúng, chúng ta mỗi ngày thay một skin mới!"
Tóc quăn lập tức cười tủm tỉm phụ họa, tên này tuổi còn trẻ mà cơ thể đã tương đối yếu, nhìn qua có vẻ như đã bị móc sạch.
"Một ngày hai bộ có được không?"
Hi Hi chu miệng nói, đối với nàng thì chỉ cần tiền đúng chỗ, không quan tâm ai với ai.
"Ha ha, không có vấn đề. . ."
Tóc quăn cười ha ha, ánh mắt lại rơi vào khe sâu không thấy đáy kia, nếu không phải lúc này có nhiều người lại có việc phải làm, hắn chỉ hận không thể kéo Hi Hi đi so tài luôn.
"Được rồi, mẹ nó cả ngày chỉ biết nghĩ đến cái đó!"
Người cầm đầu mặc tây trang Hermes lườm tóc quăn một cái, hắn là nhân vật thủ lúc của hội này, Mạc Hồng Phong, trước kia Hoàng Cát cũng chỉ là đàn em của hắn, nhưng kể từ sau khi Hoàng Cát ôm đùi Dương Hạo, Mạc Hồng Phong đã không dám đối xử với Hoàng Cát như đàn em nữa, bây giờ hai người ở trạng thái ngang hàng.
"Cát thiếu, Dương tổng đến chưa?"
"Lát nữa có thể dẫn mấy anh em qua nói chuyện không?" Mạc Hồng Phong tự nhiên cũng muốn ôm đùi Dương Hạo, liền ôm vai Hoàng Cát hỏi.
"Không có vấn đề! Lát nữa chúng ta cùng đi qua!"
Hoàng Cát cũng coi như tôn trọng Mạc Hồng Phong, nghiêm túc gật đầu.
Mà khi hai người nói chuyện, một mỹ nữ có khí chất trong trẻo lạnh lùng đi đến, nàng nhìn Hoàng Cát một cái, lại nhìn Hot girl mạng tên 'Hi Hi' một cái, thản nhiên nói: "Hoàng Cát, đầu tuần anh vừa tỏ tình với tôi, bây giờ lại có niềm vui mới rồi?"
Hoàng Cát nhìn mỹ nữ này với vẻ lúng túng: "Mỹ Ngọc, cô từ chối tôi rồi mà!"
"Nếu như cô đáp ứng làm bạn gái tôi, vậy tôi nhất định sẽ một lòng với cô!"
Mỹ nữ có khí chất trong trẻo lạnh lùng này là Lưu Mỹ Ngọc, lúc trước khi Hoàng Cát tiếp nhận Phong Trì thì nàng từng nói, ai mua chiếc Koenigsegg kia cho nàng thì nàng sẽ làm bạn gái của người đó, mà địa vị của nàng ở trong hội này lại giống như Thẩm Giai Nghị trong 'Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi'.
Cả đám con trai trong hội này đều thích nàng, chẳng qua là đến giờ vẫn chưa ai thành công mà thôi.
Mà kể từ khi Lưu Mỹ Ngọc quen biết với một tổng tài đẹp trai nhiều tiền như Dương Hạo, thì vẫn luôn ở trạng thái độc thân.
Có chút giống với 'Một lần gặp ở Phong Lăng Độ, vừa thấy Dương Quá lỡ cả đời'!
Chương 770: Rất có thể diện
Nhưng hiện giờ Lưu Mỹ Ngọc đã đổi ý, nàng biết trói Dương Hạo là điều không thể, cộng thêm trong nhà gặp chút khó khăn, cho nên Lưu Mỹ Ngọc quyết định thông gia với Hoàng Cát, nhờ Hoàng gia trợ giúp để vượt qua cửa ải khó khăn này.
Bởi vậy, hôm nay nàng đến đúng là để xác định quan hệ với Hoàng Cát, nàng và Hoàng Cát cũng coi như quen nhau từ nhỏ, biết gốc biết rễ của nhau, trong hội thì nhân phẩm của Hoàng Cát cũng coi như tốt, có thể nói tính cách tương đối nhát, dễ nắm bắt.
Lưu Mỹ Ngọc nhún vai: "Tôi chỉ nói là sẽ suy nghĩ, chứ không từ chối."
"Cái thiếu, có hi vọng rồi kia!"
"Mỹ Ngọc, cô định hẹn hò với anh Cát thật à!"
"Anh Cát, còn thất thần gì nữa! Không chủ động đi!"
Tất cả mọi người đều hiểu rõ Lưu Mỹ Ngọc, nàng đã nói như vậy thì chuyện này sẽ có khả năng.
Hoàng Cát sáng mắt lên, hắn vô thức kéo dài khoảng cách với 'Hi Hi', tiếp đó vứt điếu thuốc trong tay, lại lấy vòng tay kim cương Cartier mà lần trước mua để tỏ tình từ trong xe: "Mỹ Ngọc, cho tôi một cơ hội đi, làm bạn gái của tôi nhé!"
Hoàng Cát cũng là phái hành động, trực tiếp tỏ tình lần nữa.
"Oa. . ."
"Ha ha. . ."
"Đồng ý đi!"
"Mỹ Ngọc, đi theo anh Cát đi!"
Thấy thế, đám phú nhị đại bên cạnh bắt đầu gây rối, ngay cả cô nàng Hot girl mạng 'Hi Hi' kia cũng phụ họa theo, nàng và Hoàng Cát chỉ là theo nhu cầu thôi, không có bất kỳ tình cảm gì.
"Được!"
Lưu Mỹ Ngọc cũng sảng khoái, lập tức đáp ứng.
Cmn!
Ha ha ha. . .
Hoàng Cát không ngờ lần này Lưu Mỹ Ngọc lại đồng ý nhanh như vậy, hắn không nhịn được mà chửi một câu, tiếp đó cười to.
Hoàng Cát đã thầm mến Lưu Mỹ Ngọc từ lúc học cấp hai, trước sau gì cũng có mười năm!
Hôm nay coi như được toại nguyện!
Hán lập tức đeo vòng tay trị giá hơn 700 ngàn lên tay Lưu Mỹ Ngọc, tiếp đó kích động nắm bàn tay nhỏ trắng nõn của Lưu Mỹ Ngọc.
"Hôn đi!"
"Hôn đi!"
Dám phú nhị đại lại bắt đầu ồn ào.
Hoàng Cát nhìn đôi môi nhỏ nhắn tô son màu hồng nhạt của Lưu Mỹ Ngọc, trong lòng vô cùng động lòng, nhưng Lưu Mỹ Ngọc lại lườm đám người kia một cái: "Có hôn cũng không cho các cậu xem!"
Nói xong, nàng lại nhìn về phía Hoàng Cát: "Tôi có thể làm bạn gái của anh, nhưng tôi có hai điều kiện, vừa hay lúc này có mặt bạn bè ở đây, mọi người có thể làm chứng."
"Mỹ Ngọc, em nói đi! Đừng nói là hai điều kiện, 20 cái, 200 cái thì tôi cũng đáp ứng!"
Rốt cuộc cũng bắt được nữ thần, Hoàng Cát tự nhiên vô cùng hưng phấn, lập tức gật đầu không ngừng, chỉ sợ Lưu Mỹ Ngọc đổi ý.
"Điều kiện thứ nhất, nếu sau này kết hôn, quyền lực tài chính thuộc về tôi!"
"Điều kiện thứ hai, nếu anh ngoại tình, nhất định phải rời đi tay trắng, thứ này phải viết trong hiệp nghị trước khi cưới!"
Lưu Mỹ Ngọc rất nghiêm túc, nói ra hai điều kiện đã nghĩ kỹ.
"Không có vấn đề, tôi đáp ứng em!"
Hoàng Cát đáp ứng không hề nghĩ ngợi, hắn vốn cho rằng sẽ có điều kiện khó khăn, kết quả thì điều kiện quá bình thường.
Đại đa số gia đình, cưới xong thì nhà gái quản lý tài sản, đây không có vấn đề.
Huống chi Hoàng Cát thật ra cũng không có tiền gì, chút tiền trong túi hắn có đưa cho Lưu Mỹ Ngọc quản lý cũng không có vấn đề.
Về phần ngoại tình, Hoàng Cát cảm thấy mình đã cưới được nữ thần, còn ngoại tình cái gì, không phải bị ngu sao!
Thấy Hoàng Cát đáp ứng sảng khoái như vậy, Lưu Mỹ Ngọc gật đầu hài lòng.
Mà đúng lúc này, phía cửa quán bar hơi ồn ào, đám nhân viên an ninh ở đó đang hô lên 'Dương tổng'.
Mấy người Hoàng Cát và Lưu Mỹ Ngọc đều nhìn sang, chỉ thấy Dương Hạo vừa đi ra dưới sự vây quanh của một đám mỹ nữ.
"Tiêu Ngâm Thu!"
"Kia là Hùng Hiểu Nghiên!"
"Ba người đằng sau hình như là Shiny girls vừa mới ra mắt!"
Mỹ nữ bên cạnh Dương Hạo đều là minh tinh, đám người lập tức gọi tên các nàng, Lưu Mỹ Ngọc thấy cảnh này cũng cảm khái, lựa chọn của mình là chính xác, nếu tiếp tục chờ đợi cũng không có kết quả gì, chỉ có thể trách nàng quen Dương Hạo quá muộn, nếu như biết sớm thì nhất định kết quả đã khác.
Ví dụ như Mạnh Ngọc Ngọc mà Lưu Mỹ Ngọc biết, đối phương trước kia chỉ là một huấn luyện viên thể hình mà thôi, hiện giờ cũng trở thành tiểu tình nhân của Dương Hạo, mà gia đình của đối phương còn không bằng mình!
Chỉ có thể nói, tất cả đều có số!
Chờ khi nàng biết Dương Hạo, bên cạnh đối phương đã có quá nhiều phụ nữ ưu tú.
Đám người Dương Hạo ra khỏi quán bar thì đi thẳng lên sân khấu, sân khấu này không cao, chỉ khoảng 30 40cm, nhưng rất rộng, phía trên có thảm đỏ, phồng nền có Logo quán bar Thanh và ảnh đám người Tiêu Ngâm Thu, Hùng Hiểu Nghiên.
Lúc này đã sắp đến giờ cắt băng, Dương Hạo đi ra đón khách, lúc trước hắn từng tham gia đại hội từ thiện do chính phủ thành phố dẫn đầu, hơn nữa còn quyên góp 200 triệu, bởi vậy phó thị trưởng Lương Quảng Khôn phụ trách y tế, vệ sinh và từ thiện đã móc nối với hắn.
Đối phương rất coi trọng một xí nghiệp gia trẻ tuổi và ưu tú như Dương Hạo, biết quán bar của Dương Hạo khai trương, nên đã cố tình dành chút thời gian đến. Trên thực tế, Lương Quảng Khôn cũng không biết mình có thời gian rảnh hay không, nên lúc này mới bảo thư ký báo cho Dương Hạo biết.
5 phút trước, Dương Hạo mới nhận được điện thoại từ thư ký của Lương Quảng Khôn, nếu là khách bình thường thì hắn không làm như vậy, như vị lãnh đạo này thì phải coi trọng, Giang Thành dù sao cũng là đại bản doanh của Dương Hạo, giữ gìn quan hệ với lãnh đạo địa phương là vô cùng cần thiết.
Dương Hạo nhìn về phía Hoàng Thanh đang kiểm tra lần cuối, vẫy tay với nàng; "Tiểu Thanh, đi đón khách quý với anh."
"Anh Hạo, anh mời nhân vật lớn nào sao?"
Hoàng Thanh nghi ngờ nhìn Dương Hạo, có thể khiến Dương Hạo xưng khách quý, vậy nhất định là một nhân vật lớn, nhưng lúc trước Dương Hạo không nói gì.
"Là phó thị trưởng Lương Quảng Khôn!"
"Thư ký của ông ấy vừa gọi cho anh!"
Dương Hạo vừa trả lời vừa nhìn ngó bốn phía, hắn phát hiện đã có không ít người tụ tập ở cửa quán bar, ngoại trừ người đến ủng hộ thì còn có không ít người qua đường đang đứng xem náo nhiệt.
Quán bar Thanh này được sửa chữa rất lâu, dẫn chúng chung quanh đều biết đây là một quán bar có quy mô lớn nhất Giang Thành, cho nên khi quán bar khai trương, dân chúng chung quanh đều rất tò mò, nhất là khi ảnh chụp các minh tinh sẽ tham gia xuất hiện trên màn ảnh lớn ngoài cửa quán bar.
Một quán bar khai trương mà có thể mời được siêu sao như Tiêu Ngâm Thu thì đúng là hiếm thấy, mọi người đều muốn xem náo nhiệt.
"Phó thị trưởng Lương?"
"Chuyện này. . ."
Hoàng Thanh xưa nay luôn bình tĩnh, lúc này lại hơi ngơ ngẩn.
Lãnh đạo cấp bậc này bình thường chỉ tham gia nghi thức cắt băng của các xí nghiệp lớn, vô cùng hiếm thấy ai đến cổ vũ và ủng hộ một quán bar, quả thực là rất có thể diện.
Tin tức này lan truyền đến chỗ đám người Hoàng Cát, đám phú nhị đại này đều trợn mắt há hốc mồm.
"Cmn! Phó thị trưởng cũng đến!"
"Không hổ là Dương tổng, quan hệ quá cứng rồi!"
"Vẫn là anh rể đáng gờm, ngay cả phó thị trưởng cũng mời được!"
". . ."
Chương 771: Nếu thêm thân phận em dâu thì sao?
Hôm nay là ngày khai trương quán bar Thanh, ngoại thừ tổ marketing mời vài Hot girl hot boy mạng và đám người Tiêu Ngâm Thu thì Dương Hạo không chủ động mời ai.
Nhưng lại có không ít người chủ động đến chúc mừng, ví dụ như cha của Hoàng Thanh là Hoàng Đại Trung, còn có Triệu Duyệt Sơn của tập đoàn Triệu thị, con trai của ông ta từng có xung đột với Dương Hạo, lúc này ông ta đến để lấy lòng Dương Hạo, đưa đến trăm lẵng hoa. Ngoài ra còn có chủ nhiệm Hồ của bộ tuyên truyền mà Dương Hạo quen lúc ở Nghiệp báo Giang THành, còn có một số xí nghiệp gia nổi tiếng quen biết lúc tham gia đại hội tổ chức quỹ từ thiện do chính phủ tổ chức.
Mà những người này đều có một điểm chung chính là 'không mời mà đến', nguyên nhân thì không có gì, chỉ là muốn giữ mối quan hệ với Dương Hạo mà thôi.
Hiện giờ mặc dù không có ai thống kế, nhưng Dương Hạo rất có thể đã trở thành nhà giàu nhất Giang Thành, mà những người này đều lăn lộn ở Giang Thành, ai mà không muốn làm thân với 'nhà giàu nhất' chứ, cho dù là chỉ là qua loa hai câu, kiếm cái quen mặt là được.
"Anh rể, phó thị trưởng Lương đến thật à?"
"Lần này quá có thể diện rồi!"
Chờ Dương Hạo đi xuống từ sân khấu tạm thời, Hoàng Cát lập tức tươi cười chạy đến.
"Ừm, cậu cũng đi theo nghênh đón đi!"
Dương Hạo vỗ vỗ vai cậu em vợ này, cha hack đánh giá Hoàng Cát và 'B và S'.
Năng lực làm việc bình thường, nhưng độ trung thành cực cao.
Mà đến cấp bậc như Dương Hạo, yêu cầu số một với cấp dưới chính là trung thành, về phần năng lực thì không kéo chân là được rồi!
Thế giới này vốn là một gánh hát rong cực lớn, năng lực làm việc cực mạnh thì chỉ là thiểu số, gặp thì là may mắn, không gặp mới là bình thường.
"Hì hì, được được!"
Hoàng Cát liên tục gật đầu, tiếp đó vội vàng kéo tay Lưu Mỹ Ngọc qua giới thiệu: "Anh rể, đây là bạn gái em, Mỹ Ngọc, hai người từng gặp rồi."
"Anh rể!"
Lưu Mỹ Ngọc cũng lập tức tiến vào vai, gọi một tiếng anh rể theo Hoàng Cát.
"Ừm." Dương Hạo gật đầu, vừa cười vừa nói: "Nếu hai đứa kết hôn, anh sẽ cho một lì xì dày."
"Hì hì, em sẽ nhớ kỹ lời này của anh rể!"
Hoàng Cát cười nói một câu, trong lòng đã hơi mong chờ, vị anh rể này của mình đã nói là lì xì dày, vậy nhất định là rất dày, thậm chí là dày đến mức vượt qua tưởng tượng của mình, bằng không thì không đáng để Dương Hạo cố tình nói ra, dù sao giá trị con người của Dương Hạo cũng ở đó.
"Anh rể, phải giữ lời nha!"
Lưu Mỹ Ngọc có khí chất trong trẻo lạnh lùng, lúc này cũng nũng nịu, trước kia nàng có ý tưởng với Dương Hạo, nhưng người ta không thích nàng, lúc này nàng mới hạ thấp yêu cầu, lựa chọn Hoàng Cát.
Lưu Mỹ Ngọc vốn có chút không tình nguyện, nhưng sau khi gọi hai tiếng 'anh rể', nàng đột nhiên phát hiện tầng quan hệ này rất tốt, nếu mình chỉ là một cá thể đơn độc, có lẽ Dương Hạo sẽ không có hứng thú gì, nhưng nếu có thêm một thân phận em dâu thì sao?
Có phải là kích thích hơn rồi không??
Dương Hạo đương nhiên không biết Lưu Mỹ Ngọc nghĩ gì, hắn và Lưu Mỹ Ngọc chỉ gặp mặt hai lần mà thôi, đối phương cũng không phải gu của hắn, chủ yếu là nhan sắc hay là dáng người thì nàng đều kém hơn các phụ nữ bên cạnh hắn, bằng không hắn đã bắt lại từ lâu rồi, cho nên Dương Hạo cũng thật lòng chúc phúc cho cậu em vợ Hoàng Cát này.
Nhưng ai biết cô em dâu Lưu Mỹ Ngọc này lại có tâm tư như vậy!
Lại còn mẹ nó muốn dựa vào thân phận em dâu để gây sự!
Có điều, Dương Hạo sẽ không cắm sừng em vợ mình, hắn không thiếu phụ nữ, không thiếu một cái Lưu Mỹ Ngọc.
"Cát thiếu, hỗ trợ một chút đi!"
Mắt thấy Lưu Mỹ Ngọc đã gọi 'anh rể' rồi, đám người Mạc Hồng Phong cũng vội, bọn họ chạy đến ủng hộ là vì tình cảm với Hoàng Cát, nhưng chủ yếu vẫn là muốn quen biết Dương Hạo, cho dù chỉ là add wechat thôi cũng tốt.
Bởi vậy thấy Dương Hạo chuẩn bị đi ra đón phó thị trưởng Lương, Mạc Hồng Phong lập tức kéo tay Hoàng Cát, trong mắt còn có một tia khẩn cầu khó nói lên lời.
Cho đến nay, Mạc Hồng Phong vẫn là đại ca của Hoàng Cát, xưa nay đều là Hoàng Cát nhờ vả hắn, mà lần này gió đã đảo chiều.
Hoàng Cát rất hưởng thụ thay đổi này, lúc này liền tiến lên hai bước, kéo Mạc Hồng Phong đến gần Dương Hạo, nói: "Anh rể, đây là bạn của em, Mạc thiếu, đổng sự của tập đoàn Mạc thị!"
(đổng sự: thành viên ban giám đốc)
Có Hoàng Cát dắt mối, Mạc Hồng Phong lập tức tươi cười tự giới thiệu mình: "Dương tổng, tôi là Mạc Hồng Phong, ngài gọi tôi Hồng Phong hoặc A Phong là được!"
"Là bạn của Tiểu Cát à, ừm, hoan nghênh đến chơi."
Dương Hạo cũng rất nể mặt, lên tiếng chào hỏi, hơn nữa còn nhấn mạnh, đây là vì cậu là bạn của Hoàng Cát, chứ không hề nhắc đến tập đoàn Mạc thị.
Không phải Dương Hạo không biết tập đoàn Mạc thị, nhưng quy mô của tập đoàn này chỉ khoảng 2 3 tỷ, tổng giá trị còn không bằng số lẻ tài sản của Dương Hạo, hắn đương nhiên không coi vào đâu.
"Hì hì, tôi và Cát thiếu là bạn tốt hơn 20 năm!"
"Dương tổng, sau này có cần chân chạy thì cứ nói với tôi một tiếng là được. . ."
Mạc Hồng Phong hạ mình rất thấp, hắn có thể trở thành nhân vật thủ lĩnh trong hội của Hoàng Cát, trừ gia sản nhiều hơn đám người Hoàng Cát một chút, thì thái độ khéo đưa đẩy và đối nhân xử thế khéo léo cũng là nguyên nhân chính.
Có thể nói là 'gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ'.
Cũng biết khi nào có thể cứng, thì nào buộc phải mềm, cũng bởi vậy cha của hắn mới cho hắn vào ban giám đốc, bồi dưỡng như người nối nghiệp.
Gần đây Dương Hạo gặp không ít loại phú nhị đại giống như Mạc Hồng Phong, nhưng thái độ khiêm tốn và lễ phép như Mạc Hồng Phong thì không nhiều, bởi vậy hắn cũng có ấn tượng không tệ với người bạn này của Hoàng Cát.
"Dương tổng, tôi là Vương Tiểu Hổ, cũng là anh em mấy chục năm của Cát thiếu. . ."
Thấy Mạc Hồng Phong đã tiến lên lôi kéo quan hệ với Dương Hạo, tóc quăn cũng tiến lên tự giới thiệu, sau đó mọi người cũng học theo, tự giới thiệu bản thân.
Dương Hạo gật gù, chào hỏi với đám phú nhị đại này, tiếp đó liền dẫn người đi ra bãi đỗ xe, đón Lương Quảng Khôn.
Chờ chốc lát.
Một chiếc Hồng Kỳ (Hongqi) H9 màu đen chậm rãi lái đến.
Theo ô tô nội địa quật khởi, không ít cơ quan chính phủ đã đổi sang dùng nhãn hiệu xe trong nước, mà bởi thuộc tính nhãn hiệu đặc biệt của mình, nên Hồng Kỳ khá được ưu ái.
Xe dừng lại, một người trẻ tuổi như thư ký xuống xe, sau đó chạy đi mở cửa xe, tiếp đó một người đàn ông trung niên khoảng hơn 50 tươi cười xuống xe.
"Tiểu Dương, cậu đưa quá nhiều người ra đón rồi!"
"Tôi chỉ đến đi dạo một vòng thôi, nghe nói đây là quán bar lớn nhất Giang Thành chúng ta, cũng coi như là góp một viên gạch cho ngành ẩm thực hay thậm chí là du lịch cho Giang Thành chúng ta!"
Sau khi xuống xe, Lương Quảng Khôn tươi cười bắt tay với Dương Hạo, cùng lúc đó đã thể hiện hành trình này của mình chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn mà thôi.
Quán bar Thanh là quán bar lớn nhất Giang Thành, có một quán bar như vậy xuất hiện, ngành ẩm thực và du lịch của Giang Thành đều sẽ phát triển tốt hơn, cho nên ông ta đến đây cũng là rất bình thường!
"Hoan nghênh thị trưởng Lương đến chỉ đạo!"
"Dự tính ban đầu của chúng tôi là chế tạo một khu vực giải trí mới cho Giang Thành, quán bar này không chỉ lớn nhất Giang Thành, mà nhìn khắp cả nước thì cũng có thể vào top 10."
"Sau này du khách đến Giang Thành du lịch, hoàn toàn có thể coi nơi này là nơi chụp ảnh check in, đến khi đó chúng tôi sẽ đưa ra một gói combo dành cho khách du lịch. . ."
Dương Hạo nhanh chóng phối hợp với Lương Quảng Khôn, lãnh đạo đã nói thế rồi, nếu Dương Hạo không phụ họa theo thì đúng là uổng công lăn lộn xã hội rồi.
"Ừm, ý tưởng này rất tốt."
Lương Quảng Khôn gật đầu, lúc này nói với thư ký bên này: "Tiểu Tôn, ghi chép lại đi, sau này nếu Tiểu Dương không làm, tôi sẽ đích thân gọi điện cho cậu ấy!"
Chương 772: Đêm nay nhất định phải bắt được Dương tổng
Lương Quảng Khôn không hổ là người ngồi ở vị trí cao, chỉ nói mấy câu liền biến hành trình cá nhân thành lãnh đạo thị sát xí nghiệp.
Còn có nhiệm vụ 'combo dành cho khách du lịch' kia nữa, như vậy thì một phó thị trưởng như ông ta đến quán bar cũng không ai dám nói một chữ không.
Cho dù là người của phe cánh khác muốn công kích cũng không tìm thấy cớ!
Bởi đây dù sao cũng là vì công việc!
Còn là lợi dụng thời gian nghỉ trưa để làm việc, ai dám sủa???
Có Lương Quảng Khôn tham gia, nghi thức cắt băng của Thanh tự nhiên tăng thêm một đẳng cấp, có thể nói là tụ tập các nhân vật lớn của hai giới thương và chính ở Giang Thành.
Đương nhiên, không nên tuyên truyền việc Lương Quảng Khôn đến tham gia, dù sao thân phận của Lương Quảng Khôn cũng tương đối mẫn cảm, Lương Quảng Khôn xuất hiện, chủ yếu là tạo một xu hướng, hoặc giả tạo tác dụng như một ô dù.
Nếu sau này có người gây sự ở quán bar thì cũng phải cân nhắc lại, Lương Quảng Khôn đã đến đây tham gia nghi thức khai trương, mẹ nó còn dám gây sự?
Chán ăn cơm nhà, muốn ăn cơm tù rồi đúng không?
Lương Quảng Khôn đến khá đột nhiên, tham gia nghi thức cắt băng xong thì tán gẫu vài câu với Dương Hạo liền rời đi.
Chờ Lương Quảng Khôn rời đi, liền đến các hot girl hot boy mạng tiến vào tham quan quán bar, đến tối thì mới chính thức kinh doanh, cho nên buổi chiều là cơ hội của bọn họ quay chụp nội bộ quán bar. Diệp Vi phụ trách công việc marketing cũng tìm một số người có lực ảnh hưởng nhất định ở Giang Thành, cho nên sau khi video của họ được đăng lên, hầu như tất cả người trẻ tuổi ở Giang Thành đều biết đến, hiệu quả tuyên truyền cực tốt.
Đương nhiên, mánh khóe tuyên truyền vẫn là những minh tinh như Tiêu Ngâm Thu, Hùng Hiểu Nghiên và Trần Nhược Hàm, những quán bar khác chỉ mới được những minh tinh đã hết thời đến, nhưng Thanh thì lại mời được các minh tinh vẫn đang hot.
Thậm chí độ hot của Tiêu Ngâm Thu còn cực cao, tại thời đại truyền thông này, sau khi tin tức khuếch tán, hiệu ứng minh tinh có thể dùng hai chữ 'kinh khủng' để hình dung.
Tóm lại, chiều nay có vô số điện thoại gọi đặt bàn, hơn ba giờ chiều mà hơn 90% chỗ ngồi đã được đặt trước, mà 10% còn lại là do Hoàng Thanh cố tình giữ lại để đề phòng tình hình đột phát.
Lương Quảng Khôn đột nhiên đến tham gia, có trời mới biết tối nay có nhân vật lớn này chạy đến ủng hộ hay không, đến khi đó mà không có phòng riêng thì quá thất lễ.
Ngoài ra, những phòng và ghế dài này được giữ lại cũng là vì cân nhắc đến một số đại gia.
Ví dụ như có một phú nhị đại đỉnh cấp nào đó nghe tin và đến chơi, kết quả lại không có chỗ, đây không phải là đuổi thần tài ra ngoài sao!
Hoàng Thanh rất có kinh nghiệm trong việc kinh doanh quán bar, cho nên nàng sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, Dương Hạo cũng chưa từng hỏi về vấn đề kinh doanh.
Quán bar này mặc dù là hắn đầu tư, nhưng đã nói trước là mở cho Hoàng Thanh, tất cả đều giao cho Hoàng Thanh phụ trách, Dương Hạo sẽ không hỏi bất cứ thứ gì.
Thanh sẽ chính thức mở cửa kinh doanh vào 8:30, nhưng hơn 6 giờ đã có một hàng dài xếp hàng trước cửa, còn có tốp năm tốp ba tuấn nam mỹ nữ ăn mặc thời thượng đi quanh quẩn gần đó.
Đối với người trẻ tuổi thích đi bar mà nói, Thanh tuyệt đối là nơi cực ốt, huống chi định vị của Thanh là cao cấp và xa hoa, có thể đến đây chơi rồi đăng lên vòng bạn bè cũng là chuyện có mặt mũi.
8:30.
Quán bar chính thức kinh doanh.
Nhóm khách đầu tiên tràn vào trong, quán bar vốn trống trải lập tức náo nhiệt, các nhân viên được huấn luyện hơn một tháng cũng nghênh đón 'bài kiểm tra' đầu tiên.
Sự hào hoa của Thanh không chỉ là mặt ngoài, mà còn thể hiện ở mặt phục vụ, đây là lệnh của Hoàng Thanh, nếu đã muốn mở quán bar lớn nhất Giang Thành, thì phục vụ cũng phải cùng một đẳng cấp.
Mà vì cam đoan phục vụ tốt hơn chỗ khác, Hoàng Thanh đã trả lương cho nhân viên cao hơn những nơi khác, hơn nữa còn quản lý theo qui cách xí nghiệp, nên nghiêm ngặt hơn những chỗ khác.
Có điều, trả lương cao cũng có hiệu quả, nhóm khách hàng đều tiên đều rất hài lòng với phục vụ của nơi này, cộng thêm hiệu quả âm thanh cực đỉnh và hoàn cảnh cực tốt, khiến cho khách khứa khen không dứt miệng.
Có thể nói, khuyết điểm duy nhất của Thanh chỉ có một, quá đắt!
Giá rượu đắt hơn quán bar bình thường từ 30 - 50%, thậm chí có một số rượu còn đắt gấp đôi.
Tuy nhiên, với một quán bar đi theo con đường cao cấp như Thanh, đắt căn bản không phải vấn đề, nói câu khó nghe, rượu này không phải bán cho người bình thường, mà là nhằm vào quần thể khách hàng có tiền, đồng thời để cho người bình thường có một loại tâm lý ngước nhìn, cảm thấy đến Thanh chơi chính là chuyện rất cao cấp.
Một khi quan niệm này hình thành, như vậy Thanh cũng đã marketing thành công.
Chín giờ.
Là khách mời, Shiny girls ra sân trước tiên.
Ba cô gái vừa nhảy vừa hát nửa tiếng, bởi vì ba người biểu diễn chủ yếu là mấy bài nhạc nhanh, nên bầu không khí nóng lên rất nhanh, mãi đến khi ba người biểu diễn xong, rất nhiều nam nữ uống rượu đang hô hào tên của ba người.
Mười giờ là thời gian biểu diễn của Hùng Hiểu Nghiên, nàng mặc dù là diễn viên, nhưng cũng biết ca hát, chỉ có điều trình độ khá bình thường, nhưng Hùng Hiểu Nghiên lại rất giỏi nói chuyện tương tác, lại biết làm nũng, cho nên thời gian này không hề nhàm chán, thậm chí không ít đàn ông uống rượu bị nàng trêu chọc đến say mê lú lẫn.
Mười một giờ.
Tiêu Ngâm Thu ra sân, đây là lần đầu tiên nàng tham gia hoạt động khai trương quán bar này, quả thực là không có kinh nghiệm gì, nhưng Tiêu Ngâm Thu dù sao cũng là người từng trải qua sóng gió, vẫn nhẹ nhõm ứng phó được. Nàng hát hai bài, tiếp đó lại tương tác với khách khứa một lúc, rồi kết thúc thời gian biểu diễn của mình.
Phòng 888.
Tiêu Ngâm Thu kết thúc biểu diễn xong thì liền đi cùng Lưu Thúy đến đây.
Hai người vừa vào thì thấy trong phòng rất náo nhiệt, Hùng Hiểu Nghiên và Shiny girls biểu diễn xong cũng có mặt ở đây.
Ngoại trừ các nàng thì còn có Hoàng Cát và bạn gái mới xác định quan hệ Lưu Mỹ Ngọc, ngoài ra còn có đám người Mạc Hồng Phong.
Nhưng cho dù nhiều người như vậy, nhưng vẫn có vẻ hơi trống trải với căn phòng VVVIP có thể chứa 40 50 người này.
Lúc này Dương Hạo đang trái ôm phải ấp mà ca hát, Trần Nhược Hàm ngồi bên tay trái của hắn, Hùng Hiểu Nghiên thì ngồi bên phải, nàng còn cố ý kéo tay Dương Hạo, để bộ phận cực kỳ có ưu thế của mình đè lên tay Dương Hạo.
Nhìn rõ tình hình trong phòng xong, Lưu Thúy liền dùng cùi chỏ chọc nhẹ vào Tiêu Ngâm Thu, hạ giọng nói: "Thu Thu, phải xem cậu rồi."
"Lúc nãy cậu đã nói, đêm nay nhất định sẽ bắt được Dương tổng!"
Chương 773: Uống rượu mạnh nhất, cưỡi ngựa khó thuần nhất
Tiêu Ngâm Thu bị Lưu Thúy nhắc nhở như vậy, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
Nàng liếc nhìn trong phòng, phát hiện bên trong có không ít người.
Tiêu Ngâm Thu nhẹ giọng đề nghị: "Bây giờ nhiều người, để đêm rồi tính đi!"
Lưu Thúy lại khuyên bảo: "Chờ đêm thì món ăn đã nguội, khi đó đâu đến lượt cậu nữa! Đến khí đó không biết Dương Hạo đã nằm trên giường cô nàng nào rồi!"
Tiêu Ngâm Thu vẫn hơi do dự, nàng không muốn tranh đoạt Dương Hạo với mấy cô nàng kia.
Lưu Thúy không nhìn nổi nữa: "Lát nữa mình sẽ sáng tạo cơ hội cho cậu, cậu phải nắm chắc."
Nói xong, Lưu Thúy cầm chén rượu đi đến trước mặt Dương Hạo.
"Dương tổng, chúng ta uống một ly!"
Dương Hạo thấy là Lưu Thúy thì thả micro xuống.
"Thời gian này vất vả cho cô rồi, tối nay cứ thả lỏng đi!"
Nói xong, Dương Hạo uống một ngụm rượu rồi lại nói với Lưu Thúy: "Có cần gọi mấy soái ca ngồi với cô không?"
Khi nói câu này, hắn còn lắc lắc chén rượu về phía đám Hoàng Cát.
Lưu Thúy cũng nhìn qua đó, chỉ thấy một đám bạn xấu của Hoàng Cát, không đẹp trai chút nào, nàng không có hứng thú.
"Soái ca thì thôi đi." Lưu Thúy đề nghị: "Không bằng Dương tổng qua chơi với chúng tôi."
Lúc này, cô nàng màu sắc đứng lên nói với Dương Hạo: "Mọi người chơi đi, em ra ngoài xem."
Tối nay là ngày đầu khai trương, khách khứa không ít, nàng cần ra ngoài nhìn xem, miễn cho gặp rắc rối gì.
Sau khi cô nàng màu sắc Hoàng Thanh rời đi, mọi người bắt đầu chơi bài poker dưới sự đề nghị của Lưu Thúy.
Tiêu Ngâm Thu cũng thuận lý thành chương mà gia nhập vào.
Mà một bên khác, Lưu Mỹ Ngọc cũng hơi rục rịch, rất muốn gia nhập vào trò chơi với Dương Hạo.
Hoàng Cát chú ý Lưu Mỹ Ngọc vẫn luôn nhìn về phía bên Dương Hạo, trong lòng nghĩ thầm: "Không được rồi, anh rể quá cuốn hút, mình không thể ở lại đây nữa, đến khi đó canh cũng không có mà uống."
Nghĩ đến đây, Hoàng Cát liền đứng lên nói với Dương Hạo: "Anh rể, em ra ngoài chơi đây."
Nếu Lưu Mỹ Ngọc đã thích chơi, vậy Hoàng Cát sẽ dẫn nàng đi chơi thứ kích thích hơn.
Trước khi đi, Hoàng Cát vẫn chưa quên lời hứa của mình, cho cô nàng hot girl mạng Hi Hi kia chụp ảnh chung với Dương Hạo.
Một màn này khiến đám phú nhị đại kia vừa ước ao vừa đố kỵ.
Có người thầm thì: "Thực sự là người so với người tức chết người mà!"
Bọn họ mặc dù có chút gia sản, nhưng so với Dương Hạo thì chính là tiểu vu gặp đại vu, căn bản không cùng một đẳng cấp.
Hoàng Cát dẫn đám bạn bè rời đi, nhân số trong phòng lập tức giảm phân nửa.
Lúc này chỉ còn năm nữ nghệ sĩ tham gia biểu diễn và tổng thanh tra Lưu Thúy, cộng thêm Dương Hạo, tất cả bảy người trong phòng.
Trò chơi vừa bị cắt đứt đã tiếp tục, Tiêu Ngâm Thu tò mò hỏi Lưu Thúy: "Trò này chơi thế nào? Mình chưa chơi bao giờ."
Lưu Thúy lấy một bộ bài, chọn từ A đến 6 và một tấm Joker, tổng cộng bảy lá.
Nàng cố tình đưa lá Joker lên, đồng thời giải thích: "Lát nữa nếu ai rót được là Joker thì có thể chỉ định một người hoặc hai người làm một việc gì đó."
Lưu Thúy hỏi thăm mọi người ở đây: "Có ai muốn hạn chế phạm vi sai khiến không? Hay là chơi thoải mái?"
Hùng Hiểu Nghiên hiểu rõ ý đồ của Lưu Thúy, liền phụ họa theo: "Muốn chơi thì phải chơi kích thích một chút, chơi thoải mái đi, không hạn chế gì cả!"
Lưu Thúy nghe xong, cảm thấy cũng hợp với kế hoạch của mình, thế là nàng không chờ người khác tỏ thái độ đồng ý hay phản đối, mà tuyên bố trò chơi bắt đầu.
Vòng thứ nhất, Trần Nhược Hàm may mắn rút được lá Joker, trở thành vua.
Nàng khá ngây thơ, chỉ ra lệnh: "Lá số 5 uống một chén."
Mọi người đều lật bài của mình, không ngờ số 5 là Dương Hạo.
Hắn sảng khoái nhận phạt, cầm chén rượu lên chuẩn bị uống.
Lúc này Trần Nhược Hàm lại hơi băn khoăn, nói: "Em không biết số 5 là anh, hay là để em uống giúp anh nha."
Nhưng Dương Hạo từ chối ý tốt của nàng, cười nói: "Không cần, chơi quan trọng nhất là vui vẻ mà."
Theo thời gian trôi qua, sau vài vòng, các cô gái cũng thoải mái hơn, trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng hét hưng phấn của phụ nữ.
Một vòng này, đến lượt Lưu Thúy rút được Joker, nàng thừa dịp không ai để ý, liếc trộm bài của Tiêu Ngâm Thu, phát hiện là 6.
Thế là, nàng bắt đầu suy đoán lá bài trong tay Dương Hạo.
Dù sao trong phòng chỉ có một mình Dương Hạo là nam, Lưu Thúy nghĩ thầm có đoán sai cũng không sao, coi như là chơi.
Thế là, Lưu Thúy bắt đầu sử dụng đặc quyền của nhà vua: "Số 6 ngồi lên đùi số 5, lại thân vào môi, hơn nữa phải thân ít nhất 10 giây."
Mọi người vội vàng nhìn vào bài của mình, không ngờ Lưu Thúy lại đoán đóng, Dương Hạo chính là số 5.
Lần này đến lượt Tiêu Ngâm Thu khẩn trương, dù sao cũng phải hôn môi trước mặt nhiều người như vậy, thật sự là lúng túng.
Lưu Thúy thúc giục: "Thu Thu, mau lên đi, mọi người đang chờ vòng tiếp theo đây này."
Tiêu Ngâm Thu cắn cắn môi dưới, cuối cùng lấy hết dũng khí, tiếp đó chậm rãi đứng lên, đi về phía Dương Hạo.
Khi nàng ngồi lên đùi Dương Hạo, ánh mắt hai người giao nhau, một loại cảm giác vô hình chợt xuất hiện.
Nàng nhắm mắt lại, theo quy tắc trò chơi, phải chạm môi ít nhất 10 giây.
Dương Hạo thì thuận thế ôm eo thon tinh tế của Tiêu Ngâm Thu, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của nàng.
Không ngờ hành động có vẻ giống như lơ đãng này của Tiêu Ngâm Thu lại hấp dẫn sự chú ý của Dương Hạo.
Lại trải qua vài vòng nữa, Lưu Thúy lại may mắn rút được Joker.
Nàng đắc ý lật bài, sau đó cười híp mắt nói với mọi người: "Các vị, ván này chúng ta chơi lớn, chơi kích thích hơn đi!"
Hùng Hiểu Nghiên lắc lắc cặp 'bánh bao' khổng lồ của mình, khiêu khích: "Chơi đi, ai sợ ai?"
Lưu Thúy đề cao âm lượng, tuyên bố: "Lần này, người rút được A bích phải đến chỗ một vị nam sinh bất kỳ. . ."
Lưu Thúy cố tình dừng lại một chút, sau đó tiếp lại gần bên tai Tiêu Ngâm Thu, nói nốt nửa câu sau.
Tiêu Ngâm Thu nghe xong, mặt mũi lập tức đỏ bừng, nàng xấu hổ nói: "Phải làm vậy thật sao?"
Hùng Hiểu Nghiên không phục nói: "Tổng thanh tra, đây rõ ràng là gian lận mà."
Lưu Thúy cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó nói: "Tôi nhân phạt, nhưng trò chơi vẫn phải tiếp tục."
Qua vài vòng, Tiêu Ngâm Thu cũng không để ý nhiều như trước, dứt đứng lên, chậm rãi đi về phía Dương Hạo.
Hùng Hiểu Nghiên liếc mắt đã hiểu ý đồ của Tiêu Ngâm Thu, dù sao ban ngày nàng còn làm chuyện tương tự với Dương Hạo.
Một lát sau, Hoàng Thanh đột nhiên đẩy cửa phòng, vội vã đi vào trong.
Tiêu Ngâm Thu đang quỳ trên đất, liền chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng khăn giấy lau khóe miệng.
Hoàng Thanh không nhìn Tiêu Ngâm Thu, nàng đi thẳng đến bên cạnh Dương Hạo, nói: "Quấy rầy anh rồi, nhưng bên ngoài có chuyện cần anh ra xử lý."
Dương Hạo quả thật đã bị quấy rầy, nhưng hắn cũng biết rõ, nếu không phải chuyện quan trọng, Hoàng Thanh sẽ không vội vã tìm mình.
Hắn đứng lên, sửa sang lại quần áo, tiếp đó nói với Hoàng Thanh: "Đi thôi!"
Sau đó, Hoàng Thanh đưa Dương Hạo đến một ghế dài.
Lúc này đang có mấy người đàn ông dáng người cao to bao vây quanh ghế dài, bầu không khí có vẻ hơi khẩn trương.
Dương Hạo đến gần thì ánh mắt lập tức bị hấp dẫn bởi một mỹ nữ ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, dáng người nóng bỏng đang bị kẹt bên trong.
Hắn vô thức dùng kỹ năng Hỏa Nhãn Kim Tinh, kết quả lại làm hắn giật mình.
Cô nàng này vậy mà lại có năng lực cấp S, nhưng độ trung thành chỉ có D.
Thú vị.
Đây hiển nhiên là một con ngựa hoang phóng đãng không bị trói buộc mà!
Dương Hạo sờ cằm một cái: Ừm, đàn ông nên uống rượu mạnh nhất, cưỡi ngựa khó thuần nhất!
Bên cạnh cô nàng ngoại quốc này còn có một cô gái trông nước, dáng người của đối phương vậy mà không kém hơn cô gái Tây kia, trên mũi nàng có một chiếc kiếng viền vàng mang theo khí chất cấm dục, mặc đồ OL màu trắng sữa, chân dài miên man được bao phủ bởi đôi tất màu da, lúc này nàng đang vắt chân lên nhau, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường, giống như căn bản không để đám đàn ông cao to chung quanh vào mắt.
Dương Hạo cũng dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh với nàng.
Nhân vật: Hứa Băng Băng.
Tuổi: 26.
Chiều cao: 1m68.
Cân nặng: 49 kg.
Độ mài mòn: 0.
Năng lực nghiệp vụ: S.
Độ trung thành: A.
Gái tây Kim Đái San thì được đánh giá là SD, mà Hứa Băng Băng thì được đánh giá là SA.
Vứt bỏ không đề cập đến độ trung thành của Kim Đái San, thì hai người đúng là một mỹ nữ hiếm thấy.
Dương Hạo lại đưa mắt nhìn mấy tên đàn ông cao to đang vây quanh hai cô gái, đám người này hoặc là để tóc dài, hoặc là tóc đủ màu, còn xăm hình ở tay, vừa nhìn đã biết là loại người nào.
Người cầm đầu là một tên hơn 30 tuổi để đầu ngố, lúc này đã uống nhiều rượu, mặt mũi đỏ bằng, híp mắt đảo quanh người Kim Đái San và Hứa Băng Băng, miệng còn lẩm bẩm vài từ ô uế.
Lúc này, nhân viên an ninh của quán bar là Trương Bằng cũng nghe tin chạy đến hiện trường, hôm nay quán bar mới khai trương, khó tránh khỏi khách khứa uống nhiều sẽ xung đột, cộng thêm có không ít minh tinh đến hiện trường, nên nhân viên an ninh rất áp lực, bận rộn túi bụi.
Chờ Trương Bằng đến thì phát hiện Dương Hạo đã có mặt, vội vàng tiến lên cười nói: "Dương tổng, ngài để tôi xử lý là được."
Nói xong, Trương Bằng chỉ vào tên đầu ngố, mắng: "Bá Vương Long, mẹ nó uống nhiều đến ngu rồi à, không biết đây là địa bàn của ai à mà cũng dám gây sự?"
Trương Bằng mặt ngoài là quản lý tổ an ninh, nhưng thực ra là 'coi bãi', quán bar là nơi thường xuyên xảy ra xung đột, nhất định phải có người trông coi! Trước kia Trương Bằng chính là côn đồ nổi tiếng ở Giang Thành, bây giờ đã tẩy trắng, vẫn luôn đi theo Hoàng Thanh.
Mà Trương Bằng lại biết tên đầu ngố này, đối phương có biệt danh Bá Vương Long, tên đầy đủ là Vương Long, cũng là côn đồ có tiếng ở Giang Thành.
Hôm nay quán bar Thanh khai trương, Vương Long cũng muốn đến chơi, nhưng Vương Long cũng không muốn gây sự, gã là côn đồ không sai, nhưng không phải kẻ ngu, trước khi đến đây đã nghe ngóng bối cảnh của Thanh, biết ông chủ đứng sau nó là Dương Hạo, một vị tỷ phú có tài sản trăm tỷ.
Thật ra không cần nói đến Dương Hạo, cho dù là Hoàng Thanh thì cũng không phải người gã có thể đắc tội, Hoàng gia cũng là gia đình có quyền có thế ở Giang Thành, kinh doanh mấy chục năm, có thể nói là thâm căn cố đề, không phải loại lưu manh như Vương Long có thể trêu vào.
Vừa rồi gã chỉ uống nhiều, bị sắc đẹp làm mờ mắt, cho nên mới tìm đến Kim Đái San và Hứa Băng Băng.
Lúc này đối mặt với Trương Bằng, gã đã tỉnh táo lại, đảo mắt nhìn qua Trương Bằng lại nhìn Dương Hạo, gã đang ngồi lập tức đứng lên.
Bây giờ là xã hội pháp trị, đã qua thời đại chém chém giết giết rồi, tất cả đều là tiền tài mở đường.
Gã không dám đắc tội với một tỷ phú như Dương Hạo, huống chi đối phương còn có chiến tích một vs mười mấy.
Mặc kệ là tài phú hay là vũ lực, gã đều không phải đối thủ.
"Anh Bằng, Dương tổng, xin lỗi, mới uống vài chén mà đã hơi say! Tôi cũng không có ý định gây sự."
Vương Long vừa nói vừa chắp tay với Dương Hạo, có thể thấy gã là người rất thức thời.
"Người cần xin lỗi không phải là tôi." Dương Hạo chỉ chỉ Hứa Băng Băng và Kim Đái San ngồi trên ghế.
Vương Long hiểu ý, vội vàng chắp tay với hai cô gái: "Hai vị, thật sự xin lỗi, do uống nhiều quá!"
"Hôm nay coi như tôi mời hai vị, coi như là bồi tội!"
"Nếu hai người thấy chưa hết giận, có thể đánh tôi, đây, cầm cái này. . ."
Vương Long chỉ chỉ vào đầu của mình, một tay khác thì cầm bình rượu đưa về phía hai người, có thể thấy gã rất có thành ý, chỉ là cách xin lỗi này tràn đầy mùi vị giang hồ.
Dương Hạo chỉ biết im lặng, làm vậy mẹ nó chỉ có thể dọa mỹ nữ sợ mà thôi!
"Bá Vương Long, con mẹ nó muốn pha trò à. . ."
Trương Bằng lại mắng một câu, cảm thấy con hàng này bắt nạt con gái người ta không dám ra tay.
Nhưng hắn vừa dứt lời, chỉ thấy một bàn tay ngọc trắng nõn đã cầm bình rượu kia lên.
Choang!
Bình rượu tiếp xúc thân mật với đầu của Vương Long, trong lúc nhất thời, mảnh vỡ thủy tinh văng tung tóe.
Cmn!!
Tất cả mọi người đều kinh hãi, bao bát cả Dương Hạo.
Ai cũng không ngờ hai cô gái này lại dám nhận bình rượu do Vương Long đưa tưới.
Mấy tên đàn em chung quanh Vương Long đều hơi sững sờ, sau đó vô thức tiến lên một bước, chuẩn bị đánh nhau với người dám ra tay với đại ca mình.
"Cách xin lỗi này, tôi rất thích!"
"Bây giờ, tôi tha thứ cho anh!"
Gái tây Kim Đái San ném nửa bình rượu còn lại trong tay, sau đó cười phủi tay.
Vương Long chỉ muốn thể hiện thành ý mà thôi, gã cũng không ngờ hai cô nàng này lại dám ra tay thật, có điều, gã từng luyện Thiết Đầu Công, cho nên mới chủ động đưa đầu ra cho đối phương đánh.
Một bình rượu đập vào đầu, gã chỉ cũng bị rách da đầu, có máu tươi chảy xuống, nhìn có vẻ ghê, nhưng thật ra không có chuyện gì.
"Ha ha, vậy coi như thanh toán xong!"
Vương Long nhún vai, tiếp đó cầm khăn trên bàn để lau máu đầu, rồi nhìn Dương Hạo nói: "Dương tổng, gây rắc rối cho ngài rồi, tôi rút lui trước."
Nói xong, gã vẫy tay với đám đàn em: "Đi thôi!"
Thấy đại ca lên tiếng, đám đàn em đang tỏ vẻ hung dữ cũng nhìn nhau, sau đó liền đi theo Vương Long ra ngoài.
"Anh Long, có vậy là xong à?"
"Sau này chúng ta còn mặt mũi nào lăn lộn nữa!"
Sau khi ra ngoài, một tên tóc dài tiến lại gần Vương Long, rõ ràng là không cam lòng, cảm thấy hôm nay quá mất mặt.
"Đừng mẹ nó nói nhảm, việc này đến đây thôi!"
Vương Long trừng mắt với tóc dài, hùng hùng hổ hổ nói: "Về nhà tìm hiểu bối cảnh của Dương tổng đi, lúc sang thị trưởng còn đến đây tham gia nghi thức cắt băng đấy!"
"Tao dám đối đầu với Dương tổng? Ngại sống quá lâu à?"
Vương Long thật sự rất hiểu tình hình, hôm nay gã chỉ đến đây chơi, không hề có ý gì khác, thật ra gã cũng thấy may khi cô nàng ngoại quốc kia đánh mình, như vậy việc này coi như xong, bằng không, gã còn sợ Dương Hạo không hài lòng kìa!
"A, em chỉ cảm thấy tiếc thôi, hai cô nàng kia quá ngon!"
Tóc dài xoa xoa tay, hắn vốn đang nghĩ, đưa hai người đến khách sạn, sau khi đại ca xong việc thì mình cũng được thơm lây.
"Bọn họ đang trong quán bar, không thể ra tay, nhưng xem ra họ không quen với Dương tổng, Đại Mao, Nhị Mao, hai đứa mày ở lại đây, thăm dò hai cô nàng kia cho tao!"
Vương Long sờ lên chỗ chảy máu, nhắc đến hai cô nàng kia, gã cũng cảm thấy đáng tiếc, dáng người kia, khuôn mặt kia, tuyệt đối là cực phẩm!
(ai biết Kim Đái San chuyển sang tên nga là gì gì thì báo mình nha, tìm mãi không ra)
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?