Hôm nay là ngày khai trương quán bar Thanh, ngoại thừ tổ marketing mời vài Hot girl hot boy mạng và đám người Tiêu Ngâm Thu thì Dương Hạo không chủ động mời ai.
Nhưng lại có không ít người chủ động đến chúc mừng, ví dụ như cha của Hoàng Thanh là Hoàng Đại Trung, còn có Triệu Duyệt Sơn của tập đoàn Triệu thị, con trai của ông ta từng có xung đột với Dương Hạo, lúc này ông ta đến để lấy lòng Dương Hạo, đưa đến trăm lẵng hoa. Ngoài ra còn có chủ nhiệm Hồ của bộ tuyên truyền mà Dương Hạo quen lúc ở Nghiệp báo Giang THành, còn có một số xí nghiệp gia nổi tiếng quen biết lúc tham gia đại hội tổ chức quỹ từ thiện do chính phủ tổ chức.
Mà những người này đều có một điểm chung chính là 'không mời mà đến', nguyên nhân thì không có gì, chỉ là muốn giữ mối quan hệ với Dương Hạo mà thôi.
Hiện giờ mặc dù không có ai thống kế, nhưng Dương Hạo rất có thể đã trở thành nhà giàu nhất Giang Thành, mà những người này đều lăn lộn ở Giang Thành, ai mà không muốn làm thân với 'nhà giàu nhất' chứ, cho dù là chỉ là qua loa hai câu, kiếm cái quen mặt là được.
"Anh rể, phó thị trưởng Lương đến thật à?"
"Lần này quá có thể diện rồi!"
Chờ Dương Hạo đi xuống từ sân khấu tạm thời, Hoàng Cát lập tức tươi cười chạy đến.
"Ừm, cậu cũng đi theo nghênh đón đi!"
Dương Hạo vỗ vỗ vai cậu em vợ này, cha hack đánh giá Hoàng Cát và 'B và S'.
Năng lực làm việc bình thường, nhưng độ trung thành cực cao.
Mà đến cấp bậc như Dương Hạo, yêu cầu số một với cấp dưới chính là trung thành, về phần năng lực thì không kéo chân là được rồi!
Thế giới này vốn là một gánh hát rong cực lớn, năng lực làm việc cực mạnh thì chỉ là thiểu số, gặp thì là may mắn, không gặp mới là bình thường.
"Hì hì, được được!"
Hoàng Cát liên tục gật đầu, tiếp đó vội vàng kéo tay Lưu Mỹ Ngọc qua giới thiệu: "Anh rể, đây là bạn gái em, Mỹ Ngọc, hai người từng gặp rồi."
"Anh rể!"
Lưu Mỹ Ngọc cũng lập tức tiến vào vai, gọi một tiếng anh rể theo Hoàng Cát.
"Ừm." Dương Hạo gật đầu, vừa cười vừa nói: "Nếu hai đứa kết hôn, anh sẽ cho một lì xì dày."
"Hì hì, em sẽ nhớ kỹ lời này của anh rể!"
Hoàng Cát cười nói một câu, trong lòng đã hơi mong chờ, vị anh rể này của mình đã nói là lì xì dày, vậy nhất định là rất dày, thậm chí là dày đến mức vượt qua tưởng tượng của mình, bằng không thì không đáng để Dương Hạo cố tình nói ra, dù sao giá trị con người của Dương Hạo cũng ở đó.
"Anh rể, phải giữ lời nha!"
Lưu Mỹ Ngọc có khí chất trong trẻo lạnh lùng, lúc này cũng nũng nịu, trước kia nàng có ý tưởng với Dương Hạo, nhưng người ta không thích nàng, lúc này nàng mới hạ thấp yêu cầu, lựa chọn Hoàng Cát.
Lưu Mỹ Ngọc vốn có chút không tình nguyện, nhưng sau khi gọi hai tiếng 'anh rể', nàng đột nhiên phát hiện tầng quan hệ này rất tốt, nếu mình chỉ là một cá thể đơn độc, có lẽ Dương Hạo sẽ không có hứng thú gì, nhưng nếu có thêm một thân phận em dâu thì sao?
Có phải là kích thích hơn rồi không??
Dương Hạo đương nhiên không biết Lưu Mỹ Ngọc nghĩ gì, hắn và Lưu Mỹ Ngọc chỉ gặp mặt hai lần mà thôi, đối phương cũng không phải gu của hắn, chủ yếu là nhan sắc hay là dáng người thì nàng đều kém hơn các phụ nữ bên cạnh hắn, bằng không hắn đã bắt lại từ lâu rồi, cho nên Dương Hạo cũng thật lòng chúc phúc cho cậu em vợ Hoàng Cát này.
Nhưng ai biết cô em dâu Lưu Mỹ Ngọc này lại có tâm tư như vậy!
Lại còn mẹ nó muốn dựa vào thân phận em dâu để gây sự!
Có điều, Dương Hạo sẽ không cắm sừng em vợ mình, hắn không thiếu phụ nữ, không thiếu một cái Lưu Mỹ Ngọc.
"Cát thiếu, hỗ trợ một chút đi!"
Mắt thấy Lưu Mỹ Ngọc đã gọi 'anh rể' rồi, đám người Mạc Hồng Phong cũng vội, bọn họ chạy đến ủng hộ là vì tình cảm với Hoàng Cát, nhưng chủ yếu vẫn là muốn quen biết Dương Hạo, cho dù chỉ là add wechat thôi cũng tốt.
Bởi vậy thấy Dương Hạo chuẩn bị đi ra đón phó thị trưởng Lương, Mạc Hồng Phong lập tức kéo tay Hoàng Cát, trong mắt còn có một tia khẩn cầu khó nói lên lời.
Cho đến nay, Mạc Hồng Phong vẫn là đại ca của Hoàng Cát, xưa nay đều là Hoàng Cát nhờ vả hắn, mà lần này gió đã đảo chiều.
Hoàng Cát rất hưởng thụ thay đổi này, lúc này liền tiến lên hai bước, kéo Mạc Hồng Phong đến gần Dương Hạo, nói: "Anh rể, đây là bạn của em, Mạc thiếu, đổng sự của tập đoàn Mạc thị!"
(đổng sự: thành viên ban giám đốc)
Có Hoàng Cát dắt mối, Mạc Hồng Phong lập tức tươi cười tự giới thiệu mình: "Dương tổng, tôi là Mạc Hồng Phong, ngài gọi tôi Hồng Phong hoặc A Phong là được!"
"Là bạn của Tiểu Cát à, ừm, hoan nghênh đến chơi."
Dương Hạo cũng rất nể mặt, lên tiếng chào hỏi, hơn nữa còn nhấn mạnh, đây là vì cậu là bạn của Hoàng Cát, chứ không hề nhắc đến tập đoàn Mạc thị.
Không phải Dương Hạo không biết tập đoàn Mạc thị, nhưng quy mô của tập đoàn này chỉ khoảng 2 3 tỷ, tổng giá trị còn không bằng số lẻ tài sản của Dương Hạo, hắn đương nhiên không coi vào đâu.
"Hì hì, tôi và Cát thiếu là bạn tốt hơn 20 năm!"
"Dương tổng, sau này có cần chân chạy thì cứ nói với tôi một tiếng là được. . ."
Mạc Hồng Phong hạ mình rất thấp, hắn có thể trở thành nhân vật thủ lĩnh trong hội của Hoàng Cát, trừ gia sản nhiều hơn đám người Hoàng Cát một chút, thì thái độ khéo đưa đẩy và đối nhân xử thế khéo léo cũng là nguyên nhân chính.
Có thể nói là 'gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ'.
Cũng biết khi nào có thể cứng, thì nào buộc phải mềm, cũng bởi vậy cha của hắn mới cho hắn vào ban giám đốc, bồi dưỡng như người nối nghiệp.
Gần đây Dương Hạo gặp không ít loại phú nhị đại giống như Mạc Hồng Phong, nhưng thái độ khiêm tốn và lễ phép như Mạc Hồng Phong thì không nhiều, bởi vậy hắn cũng có ấn tượng không tệ với người bạn này của Hoàng Cát.
"Dương tổng, tôi là Vương Tiểu Hổ, cũng là anh em mấy chục năm của Cát thiếu. . ."
Thấy Mạc Hồng Phong đã tiến lên lôi kéo quan hệ với Dương Hạo, tóc quăn cũng tiến lên tự giới thiệu, sau đó mọi người cũng học theo, tự giới thiệu bản thân.
Dương Hạo gật gù, chào hỏi với đám phú nhị đại này, tiếp đó liền dẫn người đi ra bãi đỗ xe, đón Lương Quảng Khôn.
Chờ chốc lát.
Một chiếc Hồng Kỳ (Hongqi) H9 màu đen chậm rãi lái đến.
Theo ô tô nội địa quật khởi, không ít cơ quan chính phủ đã đổi sang dùng nhãn hiệu xe trong nước, mà bởi thuộc tính nhãn hiệu đặc biệt của mình, nên Hồng Kỳ khá được ưu ái.
Xe dừng lại, một người trẻ tuổi như thư ký xuống xe, sau đó chạy đi mở cửa xe, tiếp đó một người đàn ông trung niên khoảng hơn 50 tươi cười xuống xe.
"Tiểu Dương, cậu đưa quá nhiều người ra đón rồi!"
"Tôi chỉ đến đi dạo một vòng thôi, nghe nói đây là quán bar lớn nhất Giang Thành chúng ta, cũng coi như là góp một viên gạch cho ngành ẩm thực hay thậm chí là du lịch cho Giang Thành chúng ta!"
Sau khi xuống xe, Lương Quảng Khôn tươi cười bắt tay với Dương Hạo, cùng lúc đó đã thể hiện hành trình này của mình chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn mà thôi.
Quán bar Thanh là quán bar lớn nhất Giang Thành, có một quán bar như vậy xuất hiện, ngành ẩm thực và du lịch của Giang Thành đều sẽ phát triển tốt hơn, cho nên ông ta đến đây cũng là rất bình thường!
"Hoan nghênh thị trưởng Lương đến chỉ đạo!"
"Dự tính ban đầu của chúng tôi là chế tạo một khu vực giải trí mới cho Giang Thành, quán bar này không chỉ lớn nhất Giang Thành, mà nhìn khắp cả nước thì cũng có thể vào top 10."
"Sau này du khách đến Giang Thành du lịch, hoàn toàn có thể coi nơi này là nơi chụp ảnh check in, đến khi đó chúng tôi sẽ đưa ra một gói combo dành cho khách du lịch. . ."
Dương Hạo nhanh chóng phối hợp với Lương Quảng Khôn, lãnh đạo đã nói thế rồi, nếu Dương Hạo không phụ họa theo thì đúng là uổng công lăn lộn xã hội rồi.
"Ừm, ý tưởng này rất tốt."
Lương Quảng Khôn gật đầu, lúc này nói với thư ký bên này: "Tiểu Tôn, ghi chép lại đi, sau này nếu Tiểu Dương không làm, tôi sẽ đích thân gọi điện cho cậu ấy!"
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?