Lưu Thúy nhìn như đang khuyên bảo, nhưng thật ra là đang khích tướng.
Bởi vì nàng rất hiểu Tiêu Ngâm Thu, vị bạn thân này của mình bởi vì dung mạo và dáng người xuất chúng, từ nhỏ đến lớn đều là đối tượng được đàn ông theo đuổi, cho nên bảo Tiêu Ngâm Thu theo đuổi ngược một người đàn ông là rất khó, mà lúc này liền cần dùng một chút thủ đoạn nhỏ.
Ví dụ như khơi dậy lòng cầu thắng của Tiêu Ngâm Thu, vị Tiêu mỹ nhân này xưa nay đều rất kiêu ngạo, không chịu thua trong bất kỳ chuyện gì, cho nên Lưu Thúy mới cố tình nói như vậy.
Mà nghe Lưu Thúy nói xong, sắc mặt Tiêu Ngâm Thu quả nhiên thay đổi, nhất là khi Lưu Thúy nói người mới 18 19 tuổi, nàng còn vô thức nhíu mày lại, Tiêu Ngâm Thu năm nay đã 25, đúng là có chút lo lắng về tuổi tác.
Con gái vừa qua 24 là bắt đầu xuống dốc, câu nói này không phải là nói không, thực tế cũng chính là như vậy, cho nên Tiêu Ngâm Thu đang ở tuổi 25 đôi khi lại cảm thấy mình giống như cổ phiếu đang ở trên đỉnh, nên như không bán thì sau này sẽ giảm giá trị.
Nhất là vừa rồi nàng còn trò chuyện với ba người Trần Nhược Hàm và Vưu Thiến Di, ba cô bé kia dù đi đường xa mệt mỏi, nhưng vẫn tràn đầy sức sống, tựa như dùng mãi không hết năng lượng trong người.
Khi đó Tiêu Ngâm Thu còn cảm khái, có lẽ đây chính là khác biệt của 18 và 25!
Lúc này Lưu Thúy lại lấy Trần Nhược Hàm để ví dụ, vừa hay chọc trúng chỗ đau của nàng.
"Dương tổng có rất nhiều phụ nữ rồi, cũng không thiếu một người như mình! Huống chi, mình cũng lười tranh giành với bọn họ! Đương nhiên, nếu như mình thật sự muốn tranh, cũng chưa chắc đã thất bại!" Trầm ngâm chốc lát, Tiêu Ngâm Thu mới trả lời.
"A. . ." Lưu Thúy bĩu môi: "Thu Thu, cậu đừng lừa mình dối người nữa!"
"Mọi người đều biết, Trần Nhược Hàm là 'bà chủ nhỏ' của chúng ta, người ta mới 18 tuổi thôi, còn xinh đẹp như vậy, đừng nói là Dương tổng, mình cũng muốn bảo vệ một cô nàng như vậy nữa!"
Lưu Thúy tiếp tục khích tướng.
Nàng và Tiêu Ngâm Thu có thể nói là 'chị em cùng qua hoạn nạn', lúc nghèo túng nhất thì hai người vẫn ở bên cạnh nhau, bên giờ hai người đều sống tốt, Lưu Thúy cũng trở thành tổng thanh tra bộ nghệ sĩ của Mạch Điền, nhưng lăn lộn trong các tập đoàn lớn thật ra rất mệt mỏi, bởi vì mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chỗ dựa.
Mà Lưu Thúy thì không có bất kỳ chỗ dựa nào, ban đầu nàng tiến vào Mạch Điền là do Dương Hạo điểm danh, cho nên tất cả mọi người đều rất nể mặt nàng, cho rằng nàng là tâm phúc của sếp tổng, nhưng theo thời gian trôi qua, Lưu Thúy cũng không thể 'cáo mượn oai hùm' mãi được, nàng là Dương Hạo phái đến Mạch Điền không sai, nhưng nàng và Dương Hạo cũng không thân quen, càng không có quan hệ kiên cố gì.
Cho nên Lưu Thúy cũng muốn chị em tốt Tiêu Ngâm Thu trói lấy Dương tổng, như vậy bạn thân sẽ trở thành 'bà chủ', cuộc sống của nàng tự nhiên sẽ tốt hơn.
"Nhược Hàm rất không tệ, nhưng mình và Nhược Hàm là hai loại hình hoàn toàn khác nhau."
Tiêu Ngâm Thu không chịu thua, nhún vai rồi lườm Lưu Thúy một cái: "Không phải trói Dương tổng thôi sao! Đơn giản như bữa sáng!"
"A. . ." Lưu Thúy bĩu môi, mặc dù không nói gì, nhưng biểu cảm lại có vẻ khinh thường đến cực độ.
"Chờ đấy!"
Tiêu Ngâm Thu vẫn luôn kiêu ngạo, nào chịu được loại trào phúng này, lúc này nàng đã quyết định, phải cho bạn thân xem mình trói Dương Hạo thế nào.
"Được được, mình sẽ chờ! Dù sao vừa rồi mình cũng thấy Dương tổng đi vào phòng nghỉ của Hùng Hiểu Nghiên, nói không chừng cô nàng ngực khủng kia đã bắt được Dương tổng rồi."
Lưu Thúy không biết chuyện Hùng Hiểu Nghiên hiến thân, nhưng nàng rất hiểu phong cách làm việc của Hùng Hiểu Nghiên.
Hùng Hiểu Nghiên thuộc về loại nữ nghệ sĩ rất muốn 'tiến bộ', như vậy theo lẽ thường thì đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lấy lòng Dương Hạo.
Cùng lúc đó.
Trong phòng nghỉ của Hùng Hiểu Nghiên.
Nữ nghệ sĩ được vô số đàn ông trên mạng đánh giá là 'nữ thần trạch nam' này đang quỳ trên sa lon trong phòng ngủ.
Là sếp của nàng nên Dương Hạo phải đứng ở phía sau nàng, cố gắng 'cổ vũ' cái xe pháo này!
Có sao nói vậy, tiểu xe pháo này rất hiểu chuyện, biết hôm nay sẽ gặp Dương Hạo cho nên đã cố tình chuẩn bị skin mới.
Ví dụ như lúc này, tiểu xe pháo này đang mặc một bộ skin thỏ, đôi tai dài lắc qua lắc lại, hòa lẫn với đôi 'bánh bao' khổng lồ đang đung đưa qua lại.
Quá trình cổ vũ kéo dài khoảng 40 phút, trong lúc đó đầu súng đã đổi góc độ nhiều lần, cuối cùng rót đầy bình xăng, mà vị 'nữ thần trạch nam' này lại rất hiểu chuyện mà ăn sạch đầu súng.
Làm xong tất cả, Hùng Hiểu Nghiên lại để Dương Hạo nằm trên salon, nàng nghỉ một lát rồi bắt đầu đấm bóp cho Dương Hạo theo bài mát xa mà nàng mới học được.
Dương Hạo cũng không nói gì, chỉ nhắm mắt hưởng thụ, trong lòng thì cảm khái: Thì ra nữ thần trong mắt người bình thường lại hèn mọn như vậy khi đứng trước mặt kẻ có quyền có thế!
Đám trạch nam kia có nằm mơ cũng không ngờ được, nữ thần của mình không chỉ phô bày cả ba đường ra trước mặt vị sếp tổng Dương Hạo này, mà còn chủ động thôn phệ 'tiên thiên linh dịch', đồng thời còn ân cần đấm bóp.
Ừm, hiểu chuyện như vậy thì nên khen thưởng!
Cũng không thể để người ta bận rộn không công.
Hưởng thụ một lúc, Dương Hạo mở miệng hỏi: "Gần đây vẫn thuận lợi chứ?"
Hùng Hiểu Nghiên nũng nịu đáp lại: "Nhờ phúc của Dương tổng, mọi việc đều rất thuận lợi."
"Ừm, nếu gặp phải chuyện gì không vui, hoặc là có khó khăn gì thì cứ nói với tôi!" Dương Hạo thuận miệng đáp một câu.
"Vâng! Nếu cần Dương tổng hỗ trợ, em nhất định sẽ không khách sáo!"
Hùng Hiểu Nghiên cười ha ha gật đầu, nhưng vẫn không yêu cầu gì.
Mà Dương Hạo lại cảm thấy bất ngờ, hắn vốn cho rằng loại phụ nữ có mục tiêu chính xác như Hùng Hiểu Nghiên thì không thể bỏ lỡ cơ hội như này được, kết quả nàng lại không nói gì.
Nhưng lúc này không nói không đại biểu cho việc nàng không có bất kỳ yêu cầu nào, trái lại, nàng có thể yêu cầu thứ gì đó to lớn hơn.
Quả nhiên, một lát sau, Hùng Hiểu Nghiên như nhớ ra gì đó, nũng nịu nói: "Dương tổng, ngài cảm thấy em có thể đóng phim không?"
"Ừm, đương nhiên có thể, em vốn là diễn viên mà!"
Dương Hạo thuận miệng trả lời một câu, đồng thời cũng hiểu cái tiểu xe pháo này muốn cái gì.
Hùng Hiểu Nghiên mặc dù là diễn viên, nhưng trước kia chủ yếu là đóng phim truyền hình, bây giờ hiển nhiên là muốn tiến quân đến màn ảnh lớn.
Điều này cũng dễ hiểu, hầu như tất cả diễn viên đều muốn leo lên màn ảnh lớn, bởi vì vòng tròn diễn viên này cũng có chuỗi cao thấp, đóng điện ảnh thì xem thường đóng phim truyền hình, đóng phim truyền hình thì xem thường đóng phim online.
Mặc dù bây giờ ranh giới giữa diễn viên 'điện ảnh' và 'truyền hình' ngày càng mơ hồ, nhưng bạn vẫn có thể phát hiện ra một vài vấn đề, ví dụ như những diễn viên có thể kéo phòng vé trên màn ảnh lớn thì hầu như sẽ không đóng phim truyền hình, mà rất nhiều diễn viên nổi trội trong lĩnh vực truyền hình lại thất bại khi đóng phim điện ảnh, thành tích hoàn toàn không thể so sánh khi họ đóng phim truyền hình.
Cho nên đại đa số 'diễn viên truyền hình' đều có lý tưởng là trở thành 'diễn viên điện ảnh' có thể gánh phòng vé, đây không chỉ là vấn đề thể diện, mà còn là vấn đề lợi ích.
Bởi vậy, yêu cầu của Hùng Hiểu Nghiên có thể nói là rất biết tính toán!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?