🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 720: Rời đi 2

"Thầy, em thật sự không muốn rời khỏi trường, chuyện này đúng là em sai, em thừa nhận, coi như bị điều đến chi nhánh thì em cũng nhận."

"Thế nhưng bắt em rời khỏi trường thì em thật sự không chấp nhận được, thầy xem có thể nói vài câu với hiệu trưởng, giúp em ở lại đây không!"

Ngô Địch kéo tay thầy mình, trong giọng cầu khẩn còn mang theo tiếng nức nở.

Tần Quảng Phong đầu tiên là thở dài, tiếp đó lại lắc đầu: "Tiểu Ngô, không phải thầy không giúp em, mà lần này em đã đắc tội với người mà thầy thật sự không đắc tội được!"

"Em nên tranh thủ thời gian từ chức rồi tìm việc làm mới đi, nếu có công việc thích hợp, thầy sẽ đề cử em."

"Thật sự không còn cách nào sao?" Ngô Địch vừa khóc vừa hỏi, Tần Quảng Phong lắc đầu không nói gì.

Thấy thế, sắc mặt NGô Địch lập tức tái nhợt, gã lại nhìn về phía Đường Đông Phong, tuy quan hệ của gã và vị chủ nhiệm này chỉ bình thường, nhưng lúc này gã đã không quan tâm gì nữa, gã nghe nói vị chủ nhiệm này có quan hệ rất rộng, nói không chừng có thể giúp mình.

"Cũng không phải là không có cách."

Đường Đông Phong cũng không để Ngô Địch thất vọng, Ngô Địch nghe vậy lập tức sáng mắt lên, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng: "Chủ nhiệm, xin ngài chỉ điểm!"

Lúc này, ngay cả Tần Quảng Phong cũng nhìn về phía Đường Đông Phong, ông ta cũng rất tò mò, còn có cách nào sao?

Để xem Đường Đông Phong nói thế nào!

"Bởi vì cái gọi là cởi chuông phải do người buộc chuông." Đường Đông Phong nhún vai: "Nếu cậu có thể làm cho vị Dương tổng kia nói giúp cậu, vậy tự nhiên là có thể."

Nghe vậy, hi vọng vừa dấy lên của Ngô Địch đã tan vỡ.

Tần Quảng Phong cũng im lặng lắc đầu, ông ta còn tưởng Đường Đông Phong có cách gì chứ!

Kết quả là cái này??

Nếu là cách này, còn cần Đường Đông Phong nói sao?

Huống chi Dương Hạo người ta bỏ nhiều tiền như vậy, còn không phải vì muốn chơi chết Ngô Địch sao, sao có thể nói giúp Ngô Địch.

"Được! Em sẽ chủ động từ chức."

Việc đã đến nước này, Ngô Địch biết chuyện không còn đường lui nữa, để gã đi cầu xin 'tình địch', thì có đánh chết gã cũng không đi.

Huống chi dù gã có đi thật, thì người ta cũng không đồng ý.

"Hi vọng trường học có thể ghi hồ sơ của em đẹp một chút."

"Thầy, chủ nhiệm, cũng xin hai người viết giúp em một phòng thư đề cử."

Ngô Địch sửa sang lại cảm xúc, đồng thời nói ra yêu cầu của mình.

"Không có vấn đề."

"Thầy vả chủ nhiệm Đường nhất định sẽ viết thư đề cử cho em."

Tần Quảng Phong lập tức tỏ thái độ, viết thư đề cử không phải việc gì khó, ông ta đã viết rất nhiều lần rồi, chỉ cần tìm một bản thích hợp rồi đổi tên Ngô Địch là được.

"Yên tâm đi Tiểu Ngô. Là lãnh đạo của cậu, tôi nhất định sẽ viết thư đề cử cho cậu."

Đường Đông Phong cũng tỏ thái độ.

Nhận được câu trả lời khẳng định, Ngô Địch gật đầu hài lòng: "Vậy em đi viết đơn từ chức."

"Ừm, đi thôi!"

Tần Quảng Phong khoát tay: "Đến khi đó trường sẽ thông báo em chủ động từ chức."

Ngô Địch thở dài, tiếp đó lễ phép cúi chào hai người, rồi rời đi.

Tòa nhà dạy học.

Phòng học 306.

Vương Băng Như vừa vào lớp đã hấp dẫn vô số ánh mắt, là hoa khôi của trường, độ chú ý của nàng đã rất cao, huống chi hôm qua còn có chuyện như vậy.

Nàng là nữ chính trong sự kiện đó, độ chú ý lại tăng mạnh, trước khi Vương Băng Như vào lớp, mọi người vẫn đang bàn tán về chuyện này.

Chờ Vương Băng Như ngồi xuống, lập tức có hai nữ sinh quan hệ không tệ với nàng xông tới.

"Băng Như, thầy Ngô bị xử lý thế nào? Trường học có khai trừ không?"

"Băng Như, bạn trai cậu là Dương tổng thật à? Anh ấy biết võ công thật à??"

"Mình rất tò mò, Dương tổng có tài sản trăm tỷ thật sao???"

"Băng Như, cậu quá khiêm tốn rồi, có bạn trai ghê gớm như vậy mà không thấy cậu nhắc đến."

Hai người tôi một câu cậu một câu, trong mắt tràn đầy vẻ hóng hớt.

"Hân Hân, Linh Linh, hai cậu đừng hóng hớt nữa!"

"Chuyện của Ngô Địch thì nhà trường sẽ có thông báo, đến lúc đó sẽ biết." Không chờ Vương Băng Như lên tiếng, Chu Tiểu Nhã đã hóa thân thành fan đáng tin lập tức lên tiếng đáp lại.

"Bọn mình chỉ tò mò thôi mà."

"Đương nhiên, cũng là quan tâm Băng Như!"

Hai người đều cười ngượng.

Loại hành vi hóng hớt này đúng là không hay lắm, nhất là hai người cũng là nghiên cứu sinh của Đại học Giang Thành, quan tâm mấy loại chuyện này có vẻ như không tốt lắm.

Nhưng hai người thật sự không nhịn được, hết cách rồi, hóng chuyện là bản tính của con người, nói một cách dễ nghe là: Lòng ham học hỏi cực mạnh!

"Theo mình thì sẽ không bị đuổi đâu!" Lúc này lại có một nữ sinh xông, phát biểu cái nhìn của mình.

"Trước kia trường chúng ta cũng có chuyện tương tự rồi, nhưng giáo viên liên quan chỉ bị điều sang chi nhánh thôi,"

Tình huống của nữ sinh này khác với Vương Băng Như, Vương Băng Như là học trường khác rồi thi vào Đại học Giang Thành.

Còn nàng thì học ở Đại học Giang Thành rồi thi nghiên cứu sinh ở đây luôn, cho nên nàng hiểu rõ lịch sử của trường hơn!

"Hả? Trước kia cũng có chuyện tương tự?"

"Trời ạ, quá kích thích rồi!"

"Duyệt Duyệt, mau kể đi, mau kể đi!"

Lập tức lại có hai nữ sinh tiến đến, sau đó các nữ sinh khác cũng bi lại, các nàng thật sự rất muốn hóng chuyện kích thích này.

"Có thời gian rồi nói!"

Nữ sinh gọi Duyệt Duyệt lắc đầu, tiếp đó tiến đến bên tai Vương Băng Như, nói nhỏ: "Băng Như, mình rất sùng bái Dương tổng, có thể nói là fan trung thành của Dương tổng! Có cơ hội có thể giới thiệu mình với Dương tổng không!"

Nữ sinh này tên Lưu Duyệt, bình thường nàng và Vương Băng Như có quan hệ không tệ lắm, cho nên mới yêu cầu như vậy.

Vương Băng Như nhìn vị bạn học này, tiếp đó gật đầu: "Nếu có cơ hội, sẽ giới thiệu cho các cậu!"

Lưu Duyệt nhan sắc khá bình thường, làn da hơi đen, dáng người không cao, cho nên Vương Băng Như tin tưởng Dương Hạo sẽ không có ý gì với Lưu Duyệt.

Trái lại thì có Lưu Duyệt bên cạnh, sẽ khiến Vương Băng Như càng như hạc giữa bầy gà.

Con gái thường nghĩ rất nhiều, mặc kệ là 'hoa khôi lạnh lùng' như Vương Băng Như, hay là 'linh vật' như Lưu Duyệt thì đều như nhau.

"Nhìn kìa, trường học phát thông báo!"

"Cmn, Ngô Địch chủ động từ chức!"

"Từ chức? Chắc là bị đuổi rồi, nhà trường muốn giữ thể diện cho Ngô Địch mà thôi!"

"CŨng đúng, Ngô Địch không rộng lượng như vậy đâu, nhất định là trường học đuổi đi rồi."

Mọi người đều bàn luận.

Mà nghe thấy mấy lời này, Vương Băng Như cũng thả bút xuống, vội vàng cầm điện thoại lên, vừa xem thông báo của trường học, vừa lẩm bẩm: "Ngô Địch vậy mà từ chức rồi!"

"Nhất định là Dương đại ca đã giúp mình xả giận!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...