Sáng hôm nay Ngô Địch có tiết.
Chỉ có điều, gã dạy học mà lòng không yên, thỉnh thoảng lại thất thần.
Thậm chí đám học sinh bên dưới còn xì xào bàn tán, cả trường đều đã biết chuyện tối qua, trước khi vào học thì các học sinh còn đang nghị luận xem hôm nay Ngô Địch có dạy hay không.
Vất vả lắm mới đến lúc tan học, Ngô Địch cầm giáo án trên bàn, bước nhanh ra ngoài lớp học, mà gã vừa rời đi, đám học sinh lập tức ầm ĩ.
"Xem ra thầy Ngô không sao nha."
"Quấy rối nữ sinh mà còn có thể đi dạy, lãnh đạo trường học làm ăn kiểu gì vậy?"
"Dùng mông để nghĩ cũng biết thầy Ngô có chỗ dựa rất cứng, bằng không sao có thể ở lại trường."
"Mọi người đều nói bạn trai của Vương Băng Như là tỷ phú cơ mà, còn không làm gì được một giáo viên??"
"Tôi thấy thầy Ngô có hơi thất thần, chắc chuyện này còn chưa xong, dù sao tối qua lãnh đạo trường đều về nhà rồi."
"Nhìn kìa! Hiệu trưởng Tần và chủ nhiệm Đường!"
Khi mọi người đang bàn tán, bỗng nhiên có người kêu lên, thế là tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa lớp học.
Quả nhiên, phó hiệu trưởng Tần Quảng Phong và chủ nhiệm hệ quản lý Đường Đông Phong vậy mà lại đứng chờ Ngô Địch ở cửa!
Hai đại lão này đích thân đến đây, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Mà Ngô Địch cũng sợ hết hồn khi nhìn thấy hai người, từ hôm qua đến giờ gã vẫn luôn suy nghĩ trường học sẽ xử lý mình thế nào, gã cũng tìm hiểu về một số tình huống tương tự trong trước, có vẻ như khá nhiều người bị điều chuyển công tác.
Đại học Giang Thành có tất cả ba khu dạy học, ngoài trừ trường chính ra thì còn có một chi nhánh ở ngoại ô và một chi nhánh ở thành phố bên cạnh.
Ngô Địch cảm thấy sai lầm của mình không bằng mấy vị tiền bối đi trước, nên chắc sẽ bị xử lý nhẹ hơn, tối đa cũng chỉ bị điều chuyển đến chi nhánh vùng ngoại ô.
"Hiệu trường Tần, chủ nhiệm. . ."
Ngô Địch lấy lại bình tĩnh, tiếp đó chào hỏi hai người.
Đường Đông Phong liếc nhìn Ngô Địch một cái, khoát tay nói: "Ừm, vào phòng làm việc của tôi nói chuyện đi."
Tần Quảng Phong thì không nói gì, chỉ là không ngừng nhíu mày.
Thấy hai người đều nghiêm túc như vậy, trong lòng Ngô Địch bỗng có dự cảm xấu.
Lẽ nào muốn điều mình sang chi nhánh ở thành phố bên kia?
Thật ra nếu điều chuyển qua vùng ngoại ô thì Ngô Địch có thể chấp nhận được, bởi vì nơi đó mới được xây dựng, mặc dù không nhiều học sinh, nhưng các loại công trình và tòa nhà dạy học đều rất mới và tân tiến, sau này các thầy trò bên này cũng sẽ chuyển dần qua đó.
Trên đường, ba người đều không nói gì.
Chờ đến khi vào văn phòng của Đường Đông Phong, Đường Đông Phong là lãnh đạo trực tiếp của Ngô Địch, nên mở miệng đầu tiên: "Tiểu Ngô, tôi và hiệu trưởng Tần tìm cậu vì chuyện gì, chắc cậu cũng hiểu rồi nhỉ!"
"Vừa rồi lãnh đạo trường học đã họp và thống nhất, mặc dù tôi hiệu trưởng Tần đã nói giúp cậu rất nhiều, nhưng ý kiến của các lãnh đạo lại vô cùng nhất trí. . ."
Đường Đông Phong không hề nói giúp Ngô Địch trong cuộc họp kia, nhưng lúc này nói như vậy mà không thấy đỏ mặt.
Tần Quảng Phong đã gặp quá nhiều chuyện tương tự rồi, nên cũng không thấy kinh ngạc, cũng không chọc thủng lời nói dối của Đường Đông Phong, Ngô Địch là học sinh sắp bị chuyển đi, mà Đường Đông Phong thì là chủ nhiệm một hệ, Tần Quảng Phong hiểu cái gì nặng cái gì nhẹ.
"Hiệu trưởng Tần, ông là thầy của Tiểu Ngô, hay là ông nói đi."
Đường Đông Phong làm nền xong, đến thời khắc mấu chốt lại đẩy Tần Quảng Phong lên trước.
Nghe vậy, Tần Quảng Phong khẽ lắc đầu, đã đến lúc này rồi, ai làm người xấu cũng không sao cả, huống chi chuyện này là Ngô Địch sai trước, chẳng thể trách được người khác.
"Thầy, rốt cuộc nhà trường định xử lý thế nào?"
Đường Đông Phong phanh lại vào thời khắc mấu chốt, khiến Ngô Địch hơi hoảng, gã cảm giác được kết quả xử lý còn nghiêm trọng hơn mình nghĩ.
Tần Quảng Phong thở dài, việc đã đến nước này thì ông ta cũng không lòng vòng nữa, đưa tay vỗ vỗ vai Ngô Địch: "Em thấy bạn trai của Vương Băng Như rồi đúng không?"
"Vâng! Không phải chỉ có chút tiền bẩn thôi sao!" Ngô Địch còn nghiến răng nghiến lợi.
"Vấn đề bây giờ là, tiền rất hữu dụng trong xã hội ngày nay! Vị Dương tổng kia muốn thành lập quỹ khuyến học ở trường chúng ta, có thể sẽ đầu tư một hai trăm triệu. . ."
"Chuyện này. . . Tên đó điên rồi à!" Không chờ Tần Quảng Phong không xong, Ngô Địch đã không nhịn được mà mắng một câu.
Tuy nhiên, gã lập tức ý thức được kết quả xử lý sẽ nghiêm trọng hơn mình nghĩ nhiều, dù sao người ta cũng bỏ nhiều tiền như vậy, trường học không thể không làm gì.
"Cho nên, trường học sẽ xử lý em thế nào?"
Ngô Địch nhìn chằm chằm thầy giáo cũ của mình, vừa tra hỏi vừa khẩn trương nắm chặt nắm đấm.
Tần Quảng Phong lắc đầu thở dài: "Chủ động từ chức đi, như vậy đỡ mất thể diện."
"Hả? Trường học muốn khai trừ em?"
Ngô Địch kinh hãi, lúc trước hắn còn cho rằng nghiêm trọng nhất cũng chỉ là bị điều đến thành phố bên cạnh mà thôi.
Kết quả không ngờ trường học lại muốn khai trừ mình.
"Thầy, chuyện của em không nghiêm trọng như vậy chứ!"
"Em thừa nhận, em có ý đồ với Vương Băng Như, thế nhưng mọi người cũng xem lịch sử trò chuyện rồi mà, không có gì quá đáng cả, sao lại đuổi em?"
Ngô Địch vẻ mặt như đưa đám, khó mà chấp nhận sự thật này.
"Chuyện này tạo thành ảnh hưởng quá lớn, bạn trai của Vương Băng Như lại là người trong ngành truyền thông, một khi đưa vụ việc này lên internet, không chỉ là tiền đồ cá nhân em, mà trường học cũng sẽ nhận ảnh hưởng trái chiều."
"Hiện giờ, chủ động từ chức là kết quả tốt nhất, trường học sẽ không ghi việc này vào hồ sơ của em, sẽ không ảnh hưởng đến tiền đồ cá nhân em." Tần Quảng Phong nói xong.
Đường Đông Phong cũng phụ họa theo: "Tiểu Ngô, kết quả này là tôi và hiệu trưởng Tần đã cố gắng lắm rồi."
"Có lẽ bây giờ cậu không hiểu được sức mạnh của tư bản, nhưng sau này cậu sẽ hiểu thôi."
Ngô Địch cúi đầu, im lặng.
Đường Đông Phong lại nói: "Trường học để cậu chủ động từ chức, đã là nể tình lắm rồi."
"Cũng là do cậu tốt nghiệp từ trường chúng ta, nên chia tay hòa bình sẽ tốt cho tất cả."
Ngô Địch vẫn không nói gì, gã ở Đại học Giang Thành 10 năm, cũng rất có cảm tình với nơi này.
Gã cũng khá thích công việc giáo viên này, có thể diện và địa vị xã hội nhất định, hơn nữa người thân và bạn bè cũng biết gã dạy học ở đây.
Cha mẹ còn đang hãnh diện vì gã!
Kết quả bây giờ lại phải rời khỏi Đại học Giang Thành, gã thật sự
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?