🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 718: Cái này gọi là không khuất phục? (2)

Mà cuộc họp đã đến đây thì Tần Quảng Phong cũng không giả bộ nữa, ông liền nghiêm mặt nói: "Hiệu trưởng, các vị đồng sự, tôi đúng là còn một tin tức nữa muốn nói cho mọi người biết, hôm qua tôi và Dương tổng trò chuyện, thì đã nhắc đến đại học Giang Thành chúng ta có không ít học sinh khó khăn, khi đó Dương tổng đã tỏ thái độ muốn giúp đỡ những học sinh khó khăn này. Trước kia Dương tổng từng thành lập một quỹ khuyến học ở trường cũ, đã bơm 200 triệu vào đó, hiện giờ Dương tổng muốn thành lập một chi nhánh của quỹ ở trường chúng ta, sẽ bơm tiền dựa vào tình hình thực tế. . . phạm vi trong khoảng 200 triệu. . ."

Rào!

Tần Quảng Phong vừa dứt lời, phòng họp lập tức ầm ĩ.

"200 triệu!"

"Trời ạ!"

"Tôi nghe nói về quỹ khuyến học bên học viện kinh tế và tài chính Giang Thành!"

"Nếu chuyện này là thật, các học sinh khó khăn của trường ta sẽ được lợi!"

". . ."

Một đám lãnh đạo bắt đầu nghị luận.

Mà thần sắc của Vương Húc Huy lại thay đổi, khóe miệng hơi giật giật, liếc nhìn Tần Quảng Phong một cái, trong lòng thì chửi mẹ: Lão già âm hiểm! Có đòn sát thủ như vậy mà không nói sớm, biết thế tôi còn mẹ nó lãng phí nước miếng làm gì.

Lúc trước đã nói, Vương Húc Huy cũng đã có phương án từ bỏ Ngô Địch, chẳng qua là không ông ta có chút không cam lòng, còn muốn thử một lần.

Nhưng nếu Tần Quảng Phong nói chuyện này ra từ đầu, ông ta sẽ không vùng vẫy giãy giụa.

Thành lập quỹ khuyến học, có thể nói là trực tiếp cho đại học Giang Thành tiền, có thể ban ơn cho mấy trăm thậm chí mấy ngàn học sinh nghèo khó, đây cũng là một công lao đối với các lãnh đạo trong trường, đồng thời lại giải quyết được vấn đề học sinh khó khăn, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, không ai sẽ từ chối.

Nhưng mà, người ta đã cho tiền rồi, phía trường học cũng nên bày tỏ một chút chứ nhỉ?

Mặc dù Dương Hạo không nói yêu cầu, cũng không nhắc đến chuyện của Vương Băng Như, nhưng người ta chủ động đưa lợi ích cho trường, nhà trường cũng phải giải quyết vấn đề của bạn gái người ta, cũng coi như có qua có lại!

Lý Trường Giang dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, trong lòng cười thầm: Lão Tần ơi Lão Tần, ông đúng là rất bình tĩnh, không đến phút cuối thì không lật bài đúng không!

"Khụ khụ!"

Lý Trường Giang hắng giọng một cái, phòng họp lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người biết hiệu trưởng sắp đưa ra quyết định, hơn nữa cũng biết kiếp sống nghề nghiệp của Ngô Địch coi như kết thúc.

"Tôi thanh minh trước, đại học Giang Thành chúng ta không khuất phục bất kỳ kẻ có quyền có thế nào."

"Trường chúng ta đã xây dựng 103 năm, có sóng gió nào mà chưa trải qua, mặc kệ là trăm tỷ hay nghìn tỷ, cũng không liên quan gì đến đại học Giang Thành chúng ta!"

"Chó nên, khi xử lý chuyện này thì chúng ta phải vứt tỏ thân phận tỷ phú của bạn trai Vương Băng Như! Chúng ta chỉ luân sự, tất cả mọi người cũng đã xem lịch sử trò chuyện rồi, Ngô Địch coi như giáo viên của trường, lại thường xuyên chủ động liên hệ với một nữ học sinh không phải học sinh của mình, chuyện này đã tạo thành quấy rối với nữ học sinh kia rồi!"

"Lão Tần nói rất đúng, mặc dù lần này không tạo thành hậu quả nghiêm trọng, nhưng nếu chúng ta dung túng cho hành vi này, không ai có thể đảm bảo sẽ không có lần tiếp theo, mà một khi loại chuyện này phát sinh, có thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng hay không thì khó mà nói được!"

"Còn nữa, giống như lão Đường nói, hiện giờ bên trên đang kiểm tra về vấn đề đạo đức, chuyện của Ngô Địch rất có tính chất đại biểu, có thể mang ra giết gà dọa khỉ!"

"Nhà trường phải cho thấy thái độ và lập trường của mình!"

Nói đến đây, Lý Trường Giang dừng lại một chút, tiếp đó nhìn về phía Vương Húc Huy: "Lão Vương, Ngô Địch là học sinh của ông, tôi có thể hiểu được tâm trạng của ông, nhưng ông phải lấy đại cục làm trọng.

"

"Hiệu trưởng, tôi chỉ là cảm thấy bồi dưỡng một giáo viên trẻ tuổi là không dễ, Ngô Địch lại là học sinh trường chúng ta, nhưng nếu hiệu trưởng và các vị đồng sự đã cho rằng cần phải xử lý nghiêm khắc, vậy tôi cũng không có ý kiến."

Vương Húc Huy nhún vai, sau đó dựa vào ghế, ra vẻ không liên quan gì đến tôi.

Nhưng Lý Trường Giang không định bỏ qua cho ông ta, nói tiếp: "Lão Vương, nếu ông đã không có ý kiến, vậy ông đi khuyên Ngô Địch từ chức đi!"

"Như ông nói, Ngô Địch là học sinh trường chúng ta, học ở đây từ đại học cho đến tiến sĩ, cho dù rời đi cũng nên nể mặt một chút, để cậu ta chủ động từ chức đi, đỡ có vết nhơ trong lý lịch!"

Theo Lý Trường Giang vì chuyện lần này không có gì to tát cả, lão làm trong trường hơn 30 năm, đã nhìn thấy rất nhiều chuyện, ba năm trước còn có một giáo viên làm một nữ học sinh trong lớp có bầu, kết quả sự việc bại lộ, vợ của giáo viên kia chạy đến trường làm loạn, phụ huynh của nữ học sinh kia cũng chạy đến trường đòi câu trả lời.

Cuối cùng trường học đã giữ nữ học sinh kia làm nghiên cứu sinh, giáo viên kia thì bị chuyển đến trường đại học trực thuộc đại học Giang Thành ở bên ngoài.

Cho nên ngay từ đầu, Lý Trường Giang cũng không nghĩ đến chuyện khai trừ, tối đa là điều chuyển công tác mà thôi.

Nhưng lần này thì khác, ai bảo Ngô Địch đắc tội với một đại gia trăm tỷ chứ!

Người ta còn muốn cho trường học tiền, muốn giúp đỡ học sinh nghèo.

Ừm, coi như là hi sinh vì những học sinh khó khăn kia đi!

Cũng coi như là công đức vô lượng!

Lý Trường Giang yên lặng suy nghĩ.

Mà sau khi Lý Trường Giang nói xong, Vương Húc Huy chỉ khẽ thở dài: "Được, để tôi nói."

Vương Húc Huy cũng biết, đây xem như kết quả tốt nhất rồi, Ngô Địch là tiến sĩ tốt nghiệp từ đại học Giang Thành, đi xin việc ở mấy trường hạng hai hạng ba thì rất đơn giản, chỉ là muốn vào mấy trường hàng đầu như đại học Giang Thành thì tương đối khó.

"Được, quyết định như vậy đi!"

"Lão Vương, ông mau chóng xử lý đi!"

"Tan họp!"

Lý Trường Giang vung tay lên, sau đó đứng lên đầu tiên, nhưng lão lại liếc mắt ra hiệu với Tần Quảng Phong, nói: "Lão Tần, đến phòng tôi tâm sự đi!"

Tần Quảng Phong đã chuẩn bị rồi, lập tức bước theo.

Chuyện lớn như vậy mà Lý Trường Giang không tìm mình mới là kỳ lạ.

Hai người rời khỏi phòng họp đầu tiên, mọi người cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi, mà Vương Húc Huy thì gọi Đường Đông Phong lại: "Lão Đường, chờ chút! Ông là lãnh đạo của Ngô Địch, tốt nhất là hai chúng ta cùng đi khuyên Ngô Địch từ chức đi!"

"Ừm, cũng được!"

Đường Đông Phong gật đầu, Ngô Địch chủ động rời chức cũng phù hợp với lợi ích của Đường Đông Phong, nên ông ta cũng không ngại đi làm việc này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...