🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 716: Kẻ có tiền vạn ác (2)

"Là Vương Băng Như thật! Không ngờ Vương Băng Như cũng làm loại chuyện này!" Tiểu sư muội nhỏ giọng cảm khái.

Trên thực tế, nàng nói vậy là cho Lộ Minh nghe, bởi vì nàng biết Lộ Minh thích Vương Băng Như.

"Đúng rồi, bạn trai của Vương Băng Như là Dương tổng đúng!"

"Như vậy người trong xe chính là Dương tổng rồi!"

Tiểu sư muội vừa nói xong, Dương Hạo đã xuống xe, tiếp đó hai người liền tay trong tay đi về phía quảng trường của công viên.

"A! Chính là Dương tổng! Là Dương tổng thật kìa!"

Tiểu sư muội đã xem video của Dương Hạo, lập tức nhận ra đối phương, nàng cũng kích động không thôi, suýt nữa kêu to.

Lộ Minh thì mặt không cảm xúc, tất cả đều như gã nghĩ, nữ thần của mình quả nhiên đã đánh bài với người đàn ông khác, hơn nữa còn chơi rất nhiều trò.

Cho nên, có tiền liền có thể muốn làm gì thì làm đúng không!

Kẻ có tiền vạn ác!

Móa!

Lộ Minh mắng thầm vài câu, nhưng lại ghen tỵ đến đỏ mắt.

Nếu gã và Dương Hạo đổi thân phận cho nhau, như vậy người trong xe chính là gã rồi, gã không dám tưởng tượng cảnh này sẽ vui sướng thế nào.

"Sư huynh, tin tức này quá kinh người rồi." Tiểu sư muội kích động nói: "Nếu đăng lên diễn đàn, nhất định sẽ bùng nổ!'

"Đăng lên diễn đàn trường? Em điên rồi à! Nghe nói Ngô Bân có thể bị đuổi đấy, em còn muốn đăng bài? Em không muốn học ở đại học Giang Thành nữa à?"

Lộ Minh cũng hiểu rõ tình hình bây giờ, gã biết có Dương Hạo chống lưng, tuyệt đối không thể đắc tội với Vương Băng Như.

Một bên khác.

Dương Hạo và Vương Băng Như hóng gió trong công viên, tiếp đó hắn lại đưa vị NPC này về trường học.

Tiếp theo cũng là trạm sau cùng của Dương Hạo trong hôm nay, cũng là chỗ hắn ngủ lại, nhà của Tôn Tâm Di!

Bây giờ Di Bảo đã mang thai khoảng 5 tháng, nhìn thấy Dương Hạo thì nàng rất vui vẻ, nhất là biết Dương Hạo còn ngủ lại đây, Tôn Tâm Di lập tức tươi cười rạng rỡ. . .

Dương Hạo vốn không định ức hiếp phụ nữ có thai, nhưng vị ma pháp sư hệ thủy Di Bảo này lâu chưa được làm phép, nhất quyết đòi so tài với Dương Hạo.

Hết cách, Dương Hạo chỉ có thể 'cố mà làm'. . .

Hôm sau.

Đại học Giang Thành.

Hiệu trưởng Lý Trường Giang tổ chức một cuộc họp cấp cao, mà cuộc họp này chỉ thảo luận một sự kiện.

Chính là vấn đề Ngô Địch quấy rối nữ học sinh!

Trên máy chiếu trong phòng họp.

Nội dung trò chuyện của Ngô Địch và Vương Băng Như được phóng to rất nhiều lần, từng tấm ảnh screenshots xuất hiện, thật ra nội dung cũng không nhiều, chỉ có bốn tấm ảnh.

Chờ mọi người xem qua hai lần, lúc này sắc mặt Lý Trường Giang âm trầm, mở miệng nói: "Tất cả mọi người đều xem rồi, nói ý nghĩ của mình đi!"

Dứt lời, ánh mắt của ông đảo qua vài lãnh đạo trong trường học.

"Hiệu trưởng, vậy tôi sẽ nói ý kiến của mình."

Tần Quảng Phong đưa tay kéo micro trước mặt mình, tiếp đó nghiêm nghị nói: "Ngô Địch xem như một giáo viên, lại chủ đồng tiếp và lôi kéo với một nữ học sinh, hành vi này đã vượt quá giới hạn, nói là quấy rối cũng không đủ."

"Một khi nội dung trò chuyện này bị đưa lên mạng, danh tiếng của trường học chúng ta sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, mọi người còn tưởng giáo viên của đại học Giang Thành đều là như vậy!"

"Gần đây cục giáo dục cũng đang kiểm tra nghiêm khắc về vấn đề đạo đức nghề nghiệp của giáo viên!"

"Trường chúng ta cũng phải nghiêm túc xử lý, hơn nữa tuyên bố trong đội ngũ giáo viên, lấy đó cảnh cáo người khác!"

Lý Trường Giang gật đầu, hỏi: "Lão Tần, vậy ông cảm thấy nên xử lý Ngô Địch thế nào?"

"Khai trừ đi! Vấn đề này có gì đáng nói! Một nam giáo viên trẻ tuổi làm ra loại chuyện này, nếu không khai trừ thì tuyệt đối sẽ trở thành tai họa ngầm của trường học! Dù sao, không ai biết sau này cậu ta có tái phạm hay không!"

Tần Quảng Phong đáp lại rất nhanh.

Tuy nhiên, ông vừa thốt ra thì phòng họp lại rối loạn tưng bừng, mọi người có vẻ như không ngờ Tần Quảng Phong lại đề nghị khai trừ.

Theo mọi người thì khai trừ là hơi nghiêm trọng, bởi vì trước kia trường học cũng từng phát sinh chuyện tương tự, thậm chí còn ác liệt hơn lần này.

Nhưng người trong cuộc cũng không bị khai trừ, ban đầu chỉ bị chuyển đổi công tác, hai năm sau lại trở về vị trí cũ.

Đương nhiên, vị giáo viên kia cũng phải vận hành trong âm thầm.

Mặc kệ nói thế nào, vị nam giáo viên đó cũng không bị khai trừ, thậm chí công việc còn không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Nhưng mà, bây giờ Tần Quảng Phong lại đề nghị khai trừ Ngô Địch.

Lúc này, Vương Húc Huy bỗng nhiên mở miệng: "Trực tiếp khai trừ thì không ổn đâu."

Ông ta hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói: "Từ nội dung trò chuyện, có thể Ngô Địch chỉ là quá quan tâm mà thôi. Tôi thì không cho rằng đây là quấy rối! Mọi người đều biết, Ngô Địch mới tốt nghiệp tiến sĩ năm nay, chỉ mới 31 tuổi! Người trẻ tuổi mà, có thể hiểu được!"

"Huống chi, ruồi bọ không bâu vào trứng thối, tôi cảm thấy nữ học sinh kia cũng có vấn đề, có lẽ trong bóng tối thì có quan hệ không tệ với Ngô Địch, bằng không Ngô Địch cũng không có khả năng gửi nhiều tin nhắn như vậy."

"Trường chúng ta nhiều nữ học sinh như vậy, vì sao Ngô Địch lại chọn trúng nữ sinh này? Tóm lại sẽ không có nhiều trùng hợp như vậy, tất cả phải có nguyên nhân, phải không?"

"Cho nên theo tôi thì chuyện này chưa chắc đã là trách nhiệm của Ngô Địch, chúng ta cũng không thể đuổi một vị giáo viên trẻ chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy được!"

"Phải biết, Ngô Địch học tiến sĩ ở đại học Giang Thành chúng ta, nếu bây giờ chúng ta khai trừ Ngô Địch, cũng có thể nói chúng ta đã phủ định thành quả dạy học của mình!"

"Hiệu trưởng, ông cảm thấy thế nào?"

Vương Húc Huy đã nghĩ kỹ lý do, ông ta nói xong thì vứt vấn đề cho Lý Trường Giang.

Chuyện này chung quy vẫn là do quyết định của Lý Trường Giang, ai bảo Lý Trường Giang là hiệu trưởng chứ!

Lý Trường Giang không tiếp lời, mà nhìn về phía Tần Quảng Phong: "Lão Tần, ông có bổ sung gì không?"

Là lãnh đạo, Lý Trường Giang không có khả năng thể hiện ý nghĩ của mình trước, phải chờ mọi người trình bày hết quan điểm của mình xong, thì lãnh đạo mới quyết định.

Mà bây giờ xem ra, Tần Quảng Phong và Vương Húc Huy hiển nhiên là có hai quan điểm khác biệt, Lý Trường Giang muốn xem hai bên còn lá bài nào không.

Trừ cái đó ra, thật ra Lý Trường Giang cũng muốn nhìn thấy mấy vị phó hiệu trưởng đấu đá lẫn nhau, như vậy vị trí của mình mới vững chắc hơn.

Điểm này tương tự như hoàng đế cổ đại vui mừng khi các đại thần tranh đấu, bởi vì một khi xuất hiện một đại thần nắm quyền to, thì sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn đến hoàng quyền.

Trong trường học, quy tắc này cũng được áp dụng.

Loại cáo già như Tần Quảng Phong đương nhiên biết ý nghĩ của Lý Trường Giang, hôm nay lá bài tẩy trong tay Tần Quảng Phong... vừa lật ắt sẽ thắng.

Cho nên ông rất thong dong, cũng không hề dùng đến lá bài tẩy, mà muốn xem thái độ của Vương Húc Huy thế nào.

Đối phương quả nhiên là đứng ra bảo vệ Ngô Địch như mình nghĩ!

Như vậy, bây giờ mình có thể lật bài rồi.

Tần Quảng Phong liếc nhìn Vương Húc Huy, rồi nghiêm túc nói: "Lão Vương, mọi người đều biết Ngô Địch là học sinh của ông, ông bảo vệ cậu ta cũng là dễ hiểu."

"Tuy nhiên, tôi cảm thấy lần này ông không thể bao che khuyết điểm."

"Bởi vì sự kiện này không chỉ dính đến vấn đề đạo đức nghề giáo, mà còn dính đến sự phát triển của đại học Giang Thành chúng ta!"

"Cho nên, nhất định phải khai trừ Ngô Địch!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...