Đối với người bình thường mà nói, tỷ phú là một tồn tại xa không với tới, cùng lắm là sẽ cảm khái một câu khi tán gẫu: Cmn, thật lắm tiền.
Nhưng đến cấp độ như Vương Húc Huy thì khác, ông ta đã rất gần với tầng lớp đó, có thể hiểu được sức ảnh hưởng kinh khủng của người trong tầng lớp này.
Có câu nói rất hay: Có tiền có thể xui ma khiến quỷ!
Khi tài phú lên đến trình độ nhất định, ngay cả ma quỷ cũng cam tâm tình nguyện bị điều khiển, huống chi là con người.
Rất nhiều chuyện mà dân chúng bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng nó lại phát sinh trên người những kẻ có tiền, họ thậm chí có thể vượt qua khỏi pháp luật. . .
Cho nên, Vương Húc Huy rất hiểu sức nặng của một tỷ phú có tài sản lên đến trăm tỷ!
"Thầy, vậy... vậy em phải làm gì bây giờ?"
Ngay cả Vương Húc Huy cũng có thái độ như vậy, Ngô Địch cuối cùng cũng ý thức được, lần này mình đã gây ra họa lớn rồi, tay cầm điện thoại cũng bắt đầu run rẩy.
"Em gửi cho thầy nội dung trò chuyện giữa em và Băng Như trước đi. Nhất định phải là toàn bộ, không được phép giấu giếm, bằng không thầy cũng không biết làm gì để cứu em đâu!"
Vương Húc Huy dùng ngón tay gõ gõ mặt kính trước mắt, trong lòng đã bắt đầu tính toán nên đánh ván bài này ra sao.
Hoặc là, nên làm thế nào thì mình mới không bị liên lụy.
Ngô Địch dù sao cũng là người Vương Húc Huy đề cử, nếu như đối phương bị khai trừ vì quấy rối nữ học sinh, như vậy chuyện này cũng coi như một vết nhơ của ông ta.
Là giáo sư, là lãnh đạo trường học, ông ta nhìn người không chuẩn, tuy nói chưa đến mức bị xử lý, nhưng cũng khó tránh khỏi ảnh hưởng đến danh tiếng!
Cho nên Vương Húc Huy đang nghĩ để mình thoát thân trước, một khi hành vi quấy rối của Ngô Địch được xác định, Vương Húc Huy sẽ bỏ xe giữ tướng, đứng về phía Tần Quảng Phong và công kích học sinh cũ của mình.
Nhưng nếu các tin nhắn không có gì quá đáng, thì còn có thể cứu vãn được, ông ta cũng nguyện ý thử giải thích thay môn sinh đắc ý của mình, để Ngô Địch không đến mức mang cái danh quấy rối nữ học sinh.
"Vâng! Em lập tức gửi cho thầy."
Ngô Địch lập tức screenshots toàn bộ nội dung trò chuyện giữa mình và Vương Băng Như, sau đó gửi toàn bộ cho Vương Húc Huy.
Nhận được tin, Vương Húc Huy bắt đầu nghiêm túc kiểm tra, trên thực tế thì hai người không trò chuyện nhiều, nhưng lần nào cũng là Ngô Địch chủ động, hoặc có lẽ là . . . hầu như đều là Ngô Địch nói một mình. . .
Xem xong, Vương Húc Huy rơi vào trầm tư, trước kia trường học cũng phát sinh những chuyện tương tự, nam giáo viên kia nhắn tin còn trần trụi hơn Ngô Địch rất nhiều.
Nhưng dưới sự điều tiết của nhà trường, nam giáo viên và nữ học sinh kia đã hòa giải, đây là kết quả mọi người đều vui vẻ, mặc kệ là nhà trường hay là hai người trong cuộc thì đều có thể vui vẻ chấp nhận.
Cho nên nếu tính kinh nghiệm từ các sự kiện tương tự trong quá khứ, thì chuyện của Ngô Địch không khó giải quyết.
Tuy nhiên, vấn đề bây giờ là, chuyện này dính đến vị tỷ phú Dương Hạo kia.
Nếu vậy, tính không xác định quá cao, thái độ của vị Dương tổng kia sẽ thúc đẩy sự kiện này đi theo phương hướng nào, nếu như vị Dương tổng kia truy cứu đến cùng, vậy chuyện này rất khó xử lý.
Nếu vị Dương tổng kia chịu tha cho Ngô Địch, vậy có thể chuyện lớn hóa nhỏ.
"Thầy, em cũng không nói gì quá đáng, trường học sẽ không trừng phạt em vì chuyện này chứ?" Thấy Vương Húc Huy nửa ngày không nói gì, Ngô Địch lại yếu ớt hỏi.
"Trừng phạt? Em nghĩ quá đơn giản rồi! Hiện giờ em nên nghĩ, mình có thể bị khai trừ hay không!"
Vương Húc Huy thở dài, nghĩ thầm học sinh này của mình vẫn chưa bước vào xã hội, tư tưởng quá ngây thơ.
Đắc tội với một tỷ phú, còn nghĩ bị phạt nhẹ, thật sự là suy nghĩ hão huyền!
Người ta hoặc là không làm, hoặc là sẽ diệt cỏ tận gốc!
"Hả? Khai trừ???"
Mặc dù Ngô Địch cũng nghĩ đến kết quả xấu nhất này, nhưng gã luôn cảm thấy chuyện nhỏ này không đến mức bị khai trừ chứ!
Nhưng Vương Húc Huy đã nói ra hai chữ này, gã không thể không coi trọng.
"Thầy, không đến mức chứ! Thầy cũng em nội dung trò chuyện rồi đấy, em thật sự không nói gì, huống chi có thầy ở đây, sao lại khai trừ em được!"
Ngô Địch luôn mồm, hơn nữa còn nhấn mạnh tầm quan trọng của Vương Húc Huy.
"Thầy đương nhiên sẽ cố gắng bảo vệ em, nhưng trường học không phải chỉ có mình thầy."
"Chuyện này chủ yếu phải xem thái độ của hiệu trưởng Lý, nếu hiệu trưởng muốn khai trừ em, vậy thầy cũng hết cách rồi! Cứ tạm thời thế đi, thầy còn đang bận!"
Vương Húc Huy đã biết rõ đầu đuôi, cũng đã có phán đoán của mình, không cần thiết trò chuyện với Ngô Địch nữa.
"A, vâng!"
Thật ra lúc này Ngô Địch còn muốn nói vài câu, tốt nhất là để Vương Húc Huy hứa hẹn sẽ bảo vệ mình, như vậy gã mới có thể yên tâm hơn chút.
Nhưng trong điện thoại chỉ còn tiếng tút tút, Ngô Địch chỉ có thể bất đắc dĩ đặt điện thoại xuống.
Một bên khác.
Dương Hạo và Vương Băng Như đã rời khỏi văn phòng của Tần Quảng Phong.
Vì hiệu trưởng Tần này còn muốn mời hai người ăn bữa khuya, nhưng bị Dương Hạo uyển chuyển từ chối.
Lúc này mới mấy giờ mà đã ăn bữa khuya!
Đương nhiên, đây không phải nguyên nhân chủ yếu, hắn tìm Vương Băng Như là để làm nhiệm vụ, vốn nghĩ đi dạo sân trường xong thì rời đi, không ngờ lại xảy ra chuyện này, làm ảnh hưởng đến tiến độ cày nhiệm vụ của Dương Hạo.
Cho nên, sau khi rời khỏi văn phòng của Tần Quảng Phong, Dương Hạo liền lái xe đưa Vương Băng Như đến một công viên nhỏ ở gần trường học.
Hai người cũng không xuống xe, mà tìm một chỗ hẻo lánh để dừng xe, sau đó đi xuống hàng sau rộng rãi. . .
Công viên này rất gần đại học Giang Thành, cho nên không ít cặp tình nhân đang đang tản bộ ở đây.
Hơn nữa các cặp tình nhân đi dạo, cơ bản đều là chỗ nào tối thì đến chỗ đó, cho nên lúc nào cũng có thể nhìn thấy vài bóng người mơ hồ đang ôm nhau trong rừng cây.
Trong số họ, có người là người yêu của nhau, cũng có người đang trốn chồng trốn vợ để ra ngoài tìm kích thích.
Lúc này, Lộ Minh bị kích thích ở trong trường, đã hẹn một vị sư muội rất thoáng ra ngoài, muốn phát tiết cảm xúc bực bội lên người đối phương.
Nhưng có thể là vì tâm trạng không tốt, cũng có thể là do bình thường túng dục quá độ, nên hôm nay Lộ Minh phát huy không tốt lắm, vừa hút thuốc vừa nói nói với sư muội kia: "Lát nữa làm tăng hai."
"Sư huynh, mau lên đi. . . người ta không chờ được nữa rồi!"
Sư muội lắc lắc tay Lộ Minh làm nũng, trong mắt tràn đầy khát vọng.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc Aito M9 dừng lại ở cách đó không xa.
Mà khi nhìn thấy chiếc xe này, Lộ Minh lập tức trợn tròn mắt lên, bởi vì đã có người đăng hình chiếc xe này lên diễn đàn trường, nói đây chính là xe của Dương Hạo, còn có mượn cơ hội này để nói, đại lão đều lái Aito.
Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, vì sao Dương Hạo lái xe đến chỗ vắng vẻ này?
Chẳng lẽ Băng Như cũng ở trong xe??
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?