🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 712: Nhất định phải khai trừ

"Nói xin lỗi không mất mặt!"

Đông Bân tiến lại gần Ngô Địch, nhỏ giọng khuyên bảo: "Giữ được công việc mới là chuyện đúng đắn!"

Đông Bân biết loại tiến sĩ được ở lại trường dạy học như Ngô Địch là rất khó, dù sao đại học Giang Thành cũng là trường trọng điểm của cả nước. Nếu là mấy năm trước, tiến sĩ đại học Giang Thành ở lại trường dạy học thì đơn giản hơn nhiều.

Nhưng mấy năm gần đây, các trường đại học đều đang cạnh tranh về trình độ giảng dạy, đại học Giang Thành hầu như chỉ mời các giáo viên tốt nghiệp tiến sĩ ở 'Thanh Bắc' hoặc là tiến sĩ ở các trường nổi tiếng nước ngoài, tiến sĩ ở trường mà được ở lại trường thì thật sự không nhiều.

Cho nên, Ngô Địch cũng không dễ gì mới kiếm được một suất này.

Huống chi, năm nay gã mới tốt nghiệp, hiện còn đang trong kỳ thực tập, nếu như trường học khai trừ gã thì sẽ không mất một khoản phí nào cả.

Nghe Đông Bân nói vậy, sắc mặt Ngô Địch càng ngưng trọng hơn, gã gật đầu nói: "Cảm ơn anh!"

Nói xong, Ngô Địch quay người bước đi, bởi vì vẫn còn không ít học sinh đang chỉ chỏ gã bàn tán về gã, nên gã bước rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Trong đám đông.

Lộ Minh cũng chạy đến hóng chuyện, Lộ Minh vẫn luôn chú ý đến Ngô Địch, trước hôm nay, Lộ Minh cũng không biết đối phương đang theo đuổi Vương Băng Như.

Cho nên lúc này Lộ Minh đang rất tò mò về kết cục của Ngô Địch.

"Lộ ca, theo ông thì Ngô Địch có bị đuổi không?"

Khi Lộ Minh đang nhìn về phía Ngô Địch biến mất mà ngẩn người, bạn cùng phòng Phương Vũ đột nhiên mở miệng hỏi một câu.

"Tôi nào biết được!"

Lộ Minh lắc đầu, hắn cũng không đoán được lãnh đạo nhà trường sẽ xử lý ra áo.

"Đúng là không ngờ! Đã làm giáo viên rồi mà còn nhớ thường nữ học sinh, bị đuổi cũng đáng đời!"

Phương Vũ chỉ hóng chuyện nên không ngại chuyện lớn, sau đó lại cảm khái: "Có điều, đáng sợ nhất vẫn là thân phận bạn trai của Vương Băng Như."

"Tổng tài có giá trị con người lên đến trăm tỷ nha!'

"Tôi thật sự muốn hỏi Dương tổng một câu, cùng giới tính có được không? Tôi cũng không muốn phấn đấu!"

Lộ Minh không lên tiếng, trong lòng thì đang suy nghĩ về kết cục của Ngô Địch.

Vừa rồi hắn đã biết thân phận của Dương Hạo, nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ, theo hắn thì loại đại gia như Dương Hạo sẽ không có nhiều thời gian bầu bạn với Vương Băng Như.

Một khi vị hoa khôi này cô đơn, hắn sẽ có cơ hội.

Nhưng lúc này hắn lại nghĩ đến một vấn đề khác, đó là hậu quả khi quyến rũ vị hoa khôi này.

Nếu Ngô Địch không bị trừng phạt, vậy hắn có thể yên tâm, điều này chứng tỏ Dương tổng kia không quá để ý đến Vương Băng Như.

Trái lại, nếu Ngô Địch bị nhà trường xử phạt, như vậy Lộ Minh phải cân nhắc lại một lần.

Tòa nhà hành chính.

Trong văn phòng của Tần Quảng Phong.

Ông tự pha một bình trà cho Dương Hạo và Vương Băng Như, lại rót cho hai người mỗi người một chén.

Rót trà xong, Tần Quảng Phong cười ha ha nói: "Dương tổng, đây là trà trắng do bạn tôi tặng, mùi vị rất không tệ, cậu nếm thử đi."

"Được, cảm ơn hiệu trưởng Tần."

Dương Hạo khách khí nói cảm ơn, tiếp đó nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Mùi vị đúng là rất khó, Dương Hạo cũng lễ phép tán dương vài câu.

Vương Băng Như ngồi bên cạnh Dương Hạo, nàng vẫn còn hơi khẩn trương, dù sao đối diện cũng là phó hiệu trưởng của trường, lại là viện trưởng học viện tài chính, quyền cao chức trọng.

Nàng chỉ gặp vị này hai lần trong các hoạt động của trường, nếu không có Dương Hạo ở đây, nàng chỉ là một học sinh bình thường, không có khả năng được vị này tiếp đãi nhiệt tình như vậy.

Cho nên Vương Băng Như cũng cảm thấy may mắn khi mình đi theo đúng người.

Trò chuyện một lát, Tần Quảng Phong bỗng nhiên chuyển đề tài đến Vương Băng Như: "Băng Như, em nghĩ thế nào về chuyện của thầy Ngô?"

Vương Băng Như vốn đang yên lặng nghe Dương Hạo và Tần Quảng Phong nói chuyện, đối phương bỗng nhiên hỏi thăm ý kiến của mình, nàng nghĩ nghĩ một chút, rồi mới lên tiếng: "Hành vi của thầy Ngô đã làm em thấy rất khó xử.

"

"Thầy Ngô là giáo viên, lại luôn nhắn tin cho em, nếu em không trả lời thì không hay cho lắm, thế nhưng em mà trả lời thì đối phương sẽ nhắn không ngừng. Lúc trước em đã do dự, có nên nói chuyện này cho lãnh đạo nhà trường biết hay không! Bây giờ hiệu trưởng cũng biết rồi, cho nên xử lý đối phương ra sao, phải xem hiệu trưởng và các lãnh đạo nhà trường quyết định thế nào, em tin nhà trường sẽ cho em một kết quả công bằng."

Vương Băng Như rất nhanh trí, nàng biết Tần Quảng Phong đang bẫy minh, muốn xem nàng có muốn làm to chuyện hay không.

Mà Vương Băng Như đã đá quả bóng về cho đối phương, nàng tin nhà trường sẽ cho mình một kết quả công bằng.

Nhưng nếu nàng cảm thấy kết quả nhà trường cho mình không công bằng thì sao?

Vậy thì Vương Băng Như không nói, nhưng Tần Quảng Phong lại vô thức liếc nhìn Dương Hạo bên cạnh, vị này chính là đại lão trong lĩnh vực giải trí và truyền thông.

Nếu hắn muốn vạch trần chuyện này, chỉ vài phút là cả nước đều biết, có thể tưởng tượng, một khi chuyện này lên men sẽ ảnh hưởng thế nào đến danh tiếng của trường học.

"Lát nữa tôi sẽ báo cáo chuyện này cho hiệu trưởng Lý, cuộc họp ngày mai sẽ có kết quả."

"Nhân viên nhà trường xưa nay đều không nhân nhượng với loại chuyện này, tôi cũng đã đọc tin nhắn Ngô Địch gửi cho em rồi, mặc dù chỉ là mấy lời hỏi thăm bình thường, nhưng đúng là đã tạo thành quấy rối đối với em, ý kiến của tôi là trực tiếp khai trừ, ngày mai tôi sẽ lên tiếng trong cuộc họp!"

Tần Quảng Phong trực tiếp tỏ thái độ, tiếp đó ông lại nhìn về phía Dương Hạo, hỏi: "Dương tổng cảm thấy xử lý như vậy đã ổn chưa?"

Rõ ràng là Tần Quảng Phong đang muốn lợi dụng chuyện này để kiếm hảo cảm của Dương Hạo.

Xem đi, bạn gái của cậu bị ủy khuất, tôi liền đuổi người!

Dương Hạo sao có thể không hiểu ý của Tần Quảng Phong, hắn cười gật đầu: "Tôi cảm thấy loại con sâu làm rầu nồi canh này không nên đứng trong hàng ngũ giáo viên."

"Lần này anh ta gửi tin cho Băng Như, nên không được toại nguyện, như vậy lần tiếp theo thì sao? Anh ta có còn quấy rối những học sinh khác hay không?"

"Hơn nữa hành vi của anh ta hơi cực đoan, Băng Như không phải là gì với anh ta, vậy mà anh ta lại kích động đến mức đó. . ."

Từ góc độ của Dương Hạo thì tự nhiên muốn diệt trừ hậu hoạn, Vương Băng Như mới học năm một, còn phải học ở đây ba năm.

Nếu Ngô Địch còn ở lại trường, ai biết trong ba năm này tên kia có thể chó cùng rứt giậu, làm ra chuyện gì đó hay không?

"Đúng, Dương tổng nói rất đúng!'

"Giữ loại người này trong đội ngũ giáo viên của đại học Giang Thành chúng tôi chung quy vẫn là một tai họa ngầm."

Tần Quảng Phong phụ họa một câu, lại tỏ thái độ: "Ngày mai tôi sẽ dốc hết sức."

"Có điều, thầy của Ngô Địch cũng là một vị phó hiệu trưởng của trường chúng tôi, đối phương rất có thể sẽ ra sức bảo vệ học sinh của mình, cho nên tôi cũng không dám cam đoan kết quả cuối cùng. . ."

Dương Hạo gật đầu tỏ vẻ đã hiệu, một đơn vị giống như đại học Giang Thành, có nhiều phe phái là chuyện rất bình thường.

Tần Quảng Phong đã nói vậy, chứng tỏ thầy của Ngô Địch cũng rất có tiếng nói ở trong trường.

Trầm ngâm giây lát, Dương Hạo bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Trong đại học Giang Thành cũng có rất nhiều học sinh khó khăn nhỉ?"

"A... đương nhiên! Trong trường có rất nhiều học sinh khó khăn."

Dương Hạo đột nhiên đổi đề tài, khiến Tần Quảng Phong hơi sững sờ, nhưng vẫn mở miệng đáp lại, trong mắt ông tràn đầy nghi hoặc, không biết vì sao đối phương lại hỏi như vậy.

Nhưng Dương Hạo đã cho đáp án luôn và ngay: "Tôi từng thành lập một quỹ ngân sách khuyến học tài trường cũ, trước kia phạm vi giúp đỡ chỉ nằm trong học viện kinh tế và tài chính Giang Thành, nhưng nếu đại học Giang Thành cũng có rất nhiều học sinh khó khăn, vậy đại học Giang Thành cũng có thể nằm trong phạm vi giúp đỡ của quỹ."

"Thật sao??"

Tần Quảng Phong đầu tiên là cả kinh, tiếp đó liền tươi cười xán lạn: "Dương tổng quả thực là một xí nghiệp gia mẫu mực!"

"Tôi thay mặt các học sinh khó khăn của trường, cảm ơn Dương tổng!"

"Mặc dù quốc gia có trợ cấp cho các sinh viên nghèo, nhưng kim ngạch chỉ có hạn, mỗi người cũng không được bao nhiêu. Nếu có Dương tổng giúp đỡ, cuộc sống của các học sinh sẽ thoải mái hơn một chút."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...