Nghe thấy câu giới thiệu này xong, Tần Quảng Phong không khỏi kinh hãi, ánh mắt vô thức nhìn về phía Dương Hạo, là phó hiệu trưởng của đại học Giang Thành, Tần Quảng Phong tự nhiên có cấp bậc rất cao, bên cạnh cũng không thiếu kẻ có tiền.
Nhưng vòng tròn quan hệ của ông không có ai có giá trị con người lên đến trăm tỷ, cho nên tự nhiên rất khiếp sợ sau khi biết thân phận của Dương Hạo.
"Hiệu trưởng, theo tin mới nhất, cậu ta còn là cổ đông lớn nhất của tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành."
Phụ tá Chu Giang đi bên cạnh Tần Quảng Phong lại nhỏ giọng nhắc nhở một câu, Chu Giang thường xuyên xem video ngắn, nên cũng biết chuyện của Dương Hạo, mà hôm qua có một số tin tức xuất hiện, nói Dương Hạo chính là cổ đông lớn nhất của tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành.
Trên thực tế, tin tức này không phải do mấy blogger kia tìm hiểu được, mà là tài khoản của tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành đã thông báo, là một tập đoàn đã đưa ra thị trường, nhất định phải công bố các vấn đề như thay đổi cổ đông.
Nhưng dưới tình huống bình thường, cũng chỉ có những người có lợi ích và liên hệ với tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành mới chú ý đến tin tức này. Nhưng lần này thì khác, có dân mạng phát hiện Dương Hạo lại trở thành cổ đông lớn của tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành!
Phải biết, đây chính là tập đoàn lớn, giá trị thị trường lên đến khoảng 150 tỷ, mà Dương Hạo lại nắm giữ 76% cổ phần!
Theo lý thuyết, chỉ số cổ phần của tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành trong tay Dương Hạo, cũng đã vượt quá 100 tỷ rồi!
Tần Quảng Phong không chỉ là phó hiệu trưởng đại học Giang Thành, mà còn là viện trưởng học viện tài chính, tự nhiên quen thuộc các tập đoàn và xí nghiệp lớn trong và ngoài nước.
Nghe nói Dương Hạo là cổ đông lớn của tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành, Tần Quảng Phong càng khiếp sợ hơn, trên thực tế, hai ngày trước tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành đã thông báo, nhưng khi đó ông chỉ liếc qua, chứ không để ý lắm, dù sao ông và tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành cũng không có quan hệ lợi ích, không có tiếp xúc gì.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là ông có ấn tượng với cái tên 'Dương Hạo' này, thông báo kia đã nhắc đến cái tên này mấy lần!
Chỉ có điều, cái tên 'Dương Hạo' này thật sự quá bình thường, phóng mắt ra khắp cả nước, không có 1000 thì cũng có 800 Dương Hạo, nên Tần Quảng Phong không để ý lắm.
"Dương tổng, hạnh ngộ hạnh ngộ!"
"Tôi là phó hiệu trưởng đại học Giang Thành, viện trưởng học viện tài chính, Tần Quảng Phong!"
Sau khi biết được thân phận của đối phương, Tần Quảng Phong vội vàng tiến lên vài bước, sau đó nhiệt tình vươn tay.
"Hiệu trưởng Tần, chào ông!"
Dương Hạo khách khí đáp lại, đại học Giang Thành là đại học số một ở Giang Thành, phó hiệu trưởng có cấp bậc hành chính rất cao, không thể coi thường.
"Dương tổng đang cải trang vi hành à! Nếu biết Dương tổng đến, trường học chúng tôi nhất định sẽ tổ chức nghi thức hoan nghênh."
Tần Quảng Phong tươi cười nói đùa một câu.
Nói là đùa, nhưng đó cũng là tình hình thực tế, nếu một xí nghiệp gia cấp bậc như Dương Hạo đến đại học Giang Thành, bình thường sẽ mở tọa đàm hoặc tham gia một ít hoạt động nào đó, nên làm nghi thức hoan nghênh cũng không quá.
"Dương tổng, giờ này các lãnh đạo khác đã tan làm rồi, nếu Dương tổng không chê, có thể đến phòng làm việc của tôi ngồi một lát." Tần Quảng Phong lại mời.
Dương Hạo khẽ gật đầu: "Cũng được, vậy làm phiền hiệu trưởng Tần rồi!"
Tần Quảng Phong liên tục xua tay, tiếp đó lại bổ sung: "Không phiền không phiền, tôi ước còn không được kìa!"
"Khoa trưởng Đông, anh giải quyết hiện trường đi, để các học sinh giải tán đi!"
Thái độ của Tần Quảng Phong khi nói chuyện với Dương Hạo là hoàn toàn khác với lúc nói chuyện với Đông Bân, nhưng có thể tự do hoán đổi hai loại trạng thái này cũng chính là một trong những nguyên nhân ông có thể trở thành phó hiệu trưởng kiêm viện trưởng học viện tài chính.
"Dương tổng, mời ngài!"
Trợ lý Chu Giang bên cạnh Tần Quảng Phong cũng cố tình tiến lên, vội vàng ra dấu mời, thậm chí còn gật đầu với Vương Băng Như bên cạnh Dương Hạo.
Phải biết, Chu Giang là trợ lý của Tần Quảng Phong, giáo viên bình thường thậm chí là giáo sư nhìn thấy Chu Giang thì cũng phải khách khí, anh ta đâu cần khách khí với một học sinh như vậy, nhưng lúc này anh ta lại làm vậy.
Chờ bốn người Dương Hạo rời đi, hiện trường lập tức bùng nổ.
"Cmn, là Dương tổng thật kìa!"
"Vừa rồi tôi đã thấy quen mắt rồi, thì ra là đã gặp trên mạng!"
"Đây mới thật sự là cao phú soái (cao giàu đẹp trai)! Chỉ bằng dáng người và khuôn mặt kia, coi như không có tài sản trăm tỷ kia, tôi cũng nguyện ý!"
"Bảo sao Vương Băng Như chướng mắt đám người theo đuổi kia, hóa ra là có một vị bạn trai hoàn mỹ rồi!"
"Thế nhưng mà, trên mạng nói Dương tổng có mấy người bạn gái, không biết là thật hay giả?"
"Thật giả có quan trọng không? Nếu Dương tổng muốn làm bạn trai tôi, tôi mặc kệ anh ấy có bạn gái hay không!"
"Mọi người nói xem, nhà trường có xử lý thầy Ngô kia không?"
"Chắc là có, việc này không nhỏ, Vương Băng Như còn có Dương tổng chống lưng. . ."
Các học sinh bàn tán ầm ĩ, mà tiêu điểm chính là 'Dương tổng' và 'thầy Ngô' không biết tự lượng sức kia.
Mà lúc này, thần sắc của Ngô Địch vô cùng tịch mịch, gã nắm chặt nắm đấm, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
"Giải tán đi, tất cả giải tán đi!"
"Đừng bàn tán chuyện hôm nay nữa."
Đông Bân kêu to, sơ tán đám người vẫn đang xì xào bàn tán.
Các học sinh tốp năm tốp ba đi dọc theo hành lang trở về bờ, người trong cuộc đã đi, đám quần chúng hóng hớt như họ ở lại đây cũng vô nghĩa.
"Thầy Ngô, thầy cũng trở về ký túc xá đi."
Các học sinh đã đi, Đông Bân liền nói với Ngô Địch đang ngẩn người.
"Khoa trưởng Đông, anh là nhân viên lâu năm trong trường, theo anh trường học có xử lý tôi không?"
Lúc này Ngô Địch đã sợ, gã kéo tay Đông Bân, tựa như đang kéo lấy cái phao cứu mạng cuối cùng.
"Việc này thì khó nói lắm."
Đông Bân lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Nếu cô gái kia không phải bạn gái của Dương tổng, chuyện này có khả năng là chuyện lớn hóa nhỏ, dù sao chuyện xấu trong nhà cũng không thể truyền ra ngoài mà."
"Còn bây giờ. . . bây giờ phải xem thái độ của Dương tổng rồi. . ."
Đông Bân làm việc ở đại học Giang Thành hơn 20 năm, cũng đã nghe nhiều về thầy trò yêu nhau hay là quy tắc ngầm nữ sinh viên, nhưng thật ra nhà trường lại xử lý không nhiều, đa số đều là chuyện lớn hóa nhỏ, dù sao đây không phải chuyện gì vẻ vang, làm to chuyện chỉ phá hủy thanh danh của trường học.
Hôm nay cũng giống như Đông Bân nói, chỗ dựa của Vương Băng Như quá cứng, bởi vậy nhà trường xử lý ra sao thì không biết được.
Đông Bân lại khuyên bảo một câu: "Tôi đề nghị cậu đi qua nói xin lỗi đi, thái độ tốt một chút."
"Xin lỗi?"
Nghe thấy hai chữ này thì Ngô Địch lại nhíu mày, gã vẫn luôn rất kiêu ngạo với thân phận tiến sĩ của mình, để gã xin lỗi 'tình địch', gã tự nhiên không muốn.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?