🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 710: Nam giáo viên và nữ sinh viên

"Còn chủ động nhắn tin? Thật mẹ nó không biết xấu hổ!"

"Đây xem như quấy rối nữ sinh nhỉ!"

"Đúng là làm ô uế hai chữ giáo viên, một giáo viên mà lại nhắn tin đùa bỡn nữ sinh viên!"

"Tôi rất tò mò, tên này đã nhắn những gì vậy!"

"Thật ra nhắn gì cũng sẽ cấu thành quấy rối, Vương Băng Như không phải học sinh của anh ta."

". . ."

Sau khi nghe Vương Băng Như lên án xong, đám sinh viên vây quanh lập tức bàn tán xôn xao.

Thật ra nội dung tin nhắn của Ngô Địch vẫn rất bình thường, chỉ là sáng sớm tốt lành, chúc ngủ ngon, hỏi ăn cơm chưa hoặc cần giúp gì không, vân vân. .

Nếu là bạn bè với nhau, nhắn tin như vậy đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng Ngô Địch là giáo viên, mà Vương Băng Như là học sinh.

Tên này nhắn tin như vậy cho một học sinh đã là không bình thường rồi, phàm là người có đầu óc thì đều biết ý của Vương Băng Như, đơn giản chính là muốn tiếp cận thậm chí theo đuổi Vương Băng Như mà thôi.

Mà đối với một giáo viên mà nói, hành động này đã vượt quyền rồi.

Cho nên, khi Vương Băng Như nói sẽ phản ánh lên nhà trường, thì Ngô Địch cuối cùng cũng luống cuống.

Lúc trước Ngô Địch luôn bị tâm lý ghen tị che mắt, mà bây giờ cuối cùng Ngô Địch cũng tỉnh táo hơn chút.

"Băng Như, tôi nhắn tin cho em không phải là quấy rối, em nói như vậy cứ giống như tôi quấy rối em vậy."

Ngô Địch vội vàng giải thích, nếu loại chuyện quấy rối nữ học sinh này mà được xác định, vậy kiếp sống nghề nghiệp của gã sẽ chấm dứt, dù sao đây cũng là điều tối kỵ trong đại học.

"Có phải quấy rối hay không, lãnh đạo nhà trường sẽ phán đoán."

Vương Băng Như lạnh lùng đáp lại một acua, tiếp đó liền kéo tay Dương Hạo, chuẩn bị rời đi.

Nhưng lúc này đám đông lại rối loạn tưng bừng, một người đàn ông trung niên đeo kính mắt viền vàng, mặc áo sơ mi màu tro đi đến hiện trường, bên cạnh còn có một người hơn 30 tuổi, nhưng người trẻ tuổi này ăn mặc cũng rất già dặn, áo sơ mi kẻ sọc và quần tây, nhìn cứ như người trong thể chế vậy.

Người trẻ tuổi hơi khom người, dáng vẻ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó của người đàn ông trung niên kia, vừa nhìn đã biết là thư ký hoặc trợ lý của đối phương.

"Hiệu trưởng Tần!"

"Hiệu trưởng!"

Sau khi người đàn ông trung niên xuất hiện, lập tức xuất hiện những tiếng chào hỏi.

Dương Hạo cũng liếc nhìn sang người này.

"Dương đại ca, đây là phó hiệu trưởng Tần Quảng Phong của trường em, cũng là viện trưởng học viện tài chính."

Vương Băng Như nhỏ giọng giới thiệu thân phận của người đến.

Dương Hạo khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng cũng không chủ động bắt chuyện với đối phương.

Thấy Tần Quảng Phong đi đến hiện trường, Đông Bân vội vàng bước lên nghênh đón, cười nói: "Hiệu trưởng, sao ngài lại đến đây rồi!"

"Xảy ra chuyện gì?"

Tần Quảng Phong chắp tay sau lưng, lông mày nhíu chặt, ông vừa mới ăn cơm xong, kết quả lúc đi ngang qua hồ nhân tạo lại phát hiện rất nhiều người đang tụ tập ở đây.

Mặc dù đình nghỉ mát trên hồ rất rộng lớn, nhưng mấy chục người chen chúc nhau ở đó thì có nguy cơ phát sinh tai nạn bất ngờ, Tần Quảng Phong là phó hiệu trưởng, không thể bỏ qua loại tai họa ngầm này.

"Hiệu trưởng, thật ra cũng không có chuyện gì to tát."

"Là do Dương tổng đến trường chúng ta, nên các học sinh rất phấn khích, muốn chạy đến chiêm ngưỡng phong thái của Dương tổng."

"Ngoài ra, thầy Ngô và một em học sinh có chút hiểu lầm nhỏ."

Đông Bân xem như lãnh đạo ở phòng bảo vệ, tự nhiên muốn chuyện lớn hóa nhỏ, dù sao anh ta à Ngô Địch cũng không có thù.

Tuy nhiên, Tần Quảng Phong không phải loại người dễ lừa gạt, lập tức tìm thấy thông tin quan trọng từ trong lời nói của Đông Bân.

Tần Quảng Phong lập tức nhìn sang Ngô Địch, nghiêm mặt hỏi: "Thầy Ngô, xảy ra chuyện gì?"

Trong giai đoạn học sinh, thành tích của Ngô Địch khá ưu tú, bằng không cũng không có khả năng được ở lại trường, mà nghe ý của Đông Bân thì chuyện này do Ngô Địch mà ra, nên Tần Quảng Phong khá bất ngờ.

"Hiệu trưởng, không có gì, chỉ là một hiểu lầm nhỏ mà thôi."

Lúc này Ngô Địch cũng đã tỉnh táo lại, gã căn bản không ngờ chuyện sẽ phát sinh đến mức này, thậm chí còn khiến phó hiệu trưởng Tần Quảng Phong ra mặt.

"Coi như là hiểu lầm thì cũng phải có nguyên do, nói cho tôi biết."

Hiện trường có rất nhiều học sinh, Tần Quảng Phong quyết định làm Bao Thanh Thiên một lần, kiếm hảo cảm của đám học sinh.

"Hiệu trưởng, thật sự không có gì cả."

Ngô Địch mặt mày đau khổ, mặc dù tin nhắn gã nhắn cho Vương Băng Như chỉ rất bình thường, nhưng nội tâm của gã có quỷ nha, cho nên cũng không dám để lãnh đạo trường học biết chuyện này.

Nhưng lúc này Vương Băng Như đã lên tiếng: "Hiệu trưởng, ngài xem cái này trước đi."

Nàng vừa nói vừa đưa điện thoại của mình qua.

Lúc này Vương Băng Như đã mở giao diện khung chat wechat giữa mình và Ngô Địch.

Toàn bộ cuộc đối thoại gần như là chỉ một mình Ngô Địch nói.

Thầy Ngô: Băng Như, buổi sáng tốt lành, hôm nay trời tương đối lạnh, nhớ mặc quần áo ấm.

Thầy Ngô: Đậu bắp ở căng tin số 3 ăn rất ngon, có rảnh thì hãy qua nếm thử.

Thầy Ngô: Băng Như, em mới đến trường học không lâu, có gì không biết thì cứ hỏi tôi.

Thầy Ngô: Trung Thu nhà trường có phát hai hộp bánh trung thu, tôi không thích ăn lắm, tặng cho em nhé.

Thầy Ngô: . . .

Những tin nhắn này không phải là một ngày, có đôi khi là cách một ngày thì nhắn một tin, có đôi khi là hai ba ngày, cũng có lúc là một ngày vài tin.

Mà Vương Băng Như nhiều nhất là đáp 'cảm ơn', 'không cần'.

Xem hết nội dung tin nhắn, sắc mặt Tần Quảng Phong trở nên cực kỳ khó coi, mặc dù từ nội dung tin nhắn thì không có vấn đề gì.

Nhưng nam giáo viên quan tâm quá mức đến một nữ học sinh, đây chính là vấn đề.

Huống chi tất cả mọi người đều là đàn ông, mọi người đều hiểu trong lòng, hành vi này thật ra đã coi như quấy rối rồi!

Lúc trước Vương Băng Như vẫn luôn muốn xử lý lạnh, dù sao Ngô Địch cũng là giáo viên trong trường, nàng còn muốn học ở đây, cho nên không muốn vạch mặt với đối phương.

Hành vi của Ngô Địch hôm nay đã vượt quá giới hạn, thậm chí có thể làm Dương đại ca nhà mình hiểu lầm, cộng thêm tên này còn mắng Dương đại ca nhà mình, điều này đã chạm đến giới hạn của Vương Băng Như, cho nên coi như Tần Quảng Phong không đến, nàng cũng sẽ không bỏ qua chuyện này.

"Đừng nói ở đây nữa! Đến văn phòng của tôi nói chuyện đi!"

Tần Quảng Phong không ngờ lại là loại chuyện này, mà loại chuyện này hiển nhiên không tiện xử lý ở trước mặt nhiều người.

"Đúng rồi, khoa trưởng Đông, vừa rồi anh nói là ai đến trường khiến mọi người kích động?"

Tần Quảng Phong tự nhiên nhìn thấy Dương Hạo, nhưng ông không chơi TikTok nên không biết Dương Hạo, chẳng qua là cảm thấy người trẻ tuổi này rất khí thế, lại nghĩ đến lời nói vừa rồi của Đông Bân, cho nên nhỏ giọng hỏi một câu.

"Hiệu trưởng Tần, vị này là Dương tổng!"

"Ông chủ của Truyền thông Thiên Mỹ và Giải trí Mạch Điền!"

Đông Bân vội vàng giới thiệu thân phận của Dương Hạo, tiếp đó lại bổ sung, nói nhỏ: "Nghe nói giá trị con người của anh ta đã vượt qua trăm tỷ rồi!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...