"Thầy Ngô, thầy nói xem?"
Đông Bân nhìn về phía Ngô Địch, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, bởi vì theo anh ta thì Ngô Địch không giống như người gây sự.
Mà lúc này, Ngô Địch vẫn còn đang ngẩn ngơ, y vốn cho rằng Đông Bân đến thì nhất định sẽ đứng về phía mình, không ngờ Đông Bân lại khác khí với 'tình địch' của mình như vậy.
Còn nữa, 'Dương tổng' là cái quỷ gì?
Rất đáng gờm sao?
Ngô Địch ít khi chơi TikTok, cũng không chú ý đến mấy drama trên mạng.
Cho nên khi nghe Đông Bân và Dương Hạo đối thoại, y cố gắng lục lọi tin tức liên quan đến 'Dương tổng' trong đầu, vậy mà đúng là tìm thấy một chút.
Mấy ngày trước y có nghe đám sinh viên năm nhất bàn tán về 'Dương tổng', nói đối phương là một đại gia biết võ thuật.
Nhưng Ngô Địch chưa xem video, cũng không tìm hiểu về bối cảnh của Dương Hạo, nên cảm thấy hành vi 'khúm núm' của Đông Bân là rất trơ trẽn.
"Khoa trưởng Đông, tôi chỉ đang khuyên bảo Vương Băng Như không nên bị người ta lừa gạt!"
"Là giáo viên của đại học Giang Thành, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ nhắc nhở học sinh trong trường, tránh cho những nguy hiểm không đáng có."
Trầm ngâm một lát, Ngô Địch mới tìm được lý do.
Mà Đông Bân nghe vậy thì không hiểu, bị lừa gạt? Tránh nguy hiểm không đáng có?
Đây là chuyện gì chứ?
Người ta tìm một vị tỷ phú làm bạn trai, sao lại bị lừa được, còn nguy hiểm không đáng có gì?
Đây chẳng lẽ không phải là giấc mơ của vô số cô gái sao?
Đừng nói là cô gái trẻ tuổi như Vương Băng Như, dù là những phụ nữ trung niên đã ly dị kia cũng thường xuyên nằm mơ như vậy nữa kìa!
Huống chi vị Dương tổng này không chỉ là kẻ có tiền bình thường!
Mà còn là tỷ phú, giá trị con người lên đến trăm tỷ!
Phóng mắt khắp cả nước, cũng không có bao nhiêu người như vậy.
Tìm được một người bạn trai như vậy, có thể nói cả đời áo cơm không lo.
"Nhắc nhở gì chứ!"
"Rõ ràng là ghen ghét mà!"
Khi Đông Bân đang yên lặng suy tư, có một học sinh trong đám đông chợt lên tiếng.
Đông Bân là kẻ đến sau nên không biết chuyện xảy ra, nhưng đám học sinh hóng chuyện chung quanh thì lại biết rõ, theo bọn họ thì Ngô Địch rõ ràng là ỷ vào thân phận giáo viên để đến gây sự.
Vương Băng Như người ta hẹn hò yêu đương thì liên quan méo gì đến Ngô Địch!
Cho nên thấy Ngô Địch tìm lý do đàng hoàng như vậy, đã có học sinh không nhịn nổi.
"Đúng đúng, chính là ghen ghét!"
"Người ta yêu đương thì liên quan gì đến anh!"
"Nội quy trường học không hề cấm yêu đương, vị giáo viên này cũng quan tâm hơi nhiều rồi đấy!"
Có người dẫn dầu, thì có người phụ họa.
Trong lúc nhất thời, đám quần chúng hóng hớt lập tức mồm năm miệng mười, biểu đạt sự bất mãn của mình.
Bọn họ đều là học sinh sinh viên, tự nhiên đứng về phía Vương Băng Như, huống chi bạn trai của hoa khôi Vương Băng Như còn là vị tỷ phú Dương Hạo đại danh đỉnh đỉnh ở trên internet.
Hiện trường có không ít người nhận ra Dương Hạo, một vs mười mấy, cộng thêm vầng sáng tỷ phú, mọi người tự nhiên đứng về phía Dương Hạo và Vương Băng Như.
Mà nghe đám học sinh nói vậy, sắc mặt vốn không đẹp của Ngô Địch lập tức trở nên càng khó coi hơn.
Y không ngờ mình sẽ trở thành mục tiêu công kích, mà để y buồn bực nhất là, y không phản bác được đám học sinh này, điều này rất lúng túng.
Đông Bân cũng không phải kẻ ngu, nghe hết lời nói của đám học sinh thì lập tức bừng tỉnh.
Đây không phải là khuyên bảo gì cả.
Rõ ràng là xung đột từ một 'cuộc tình tay ba'!
Mà theo tình hình bây giờ, Ngô Địch có lẽ chỉ là đơn phương, dù sao Dương tổng và Vương Băng Như cũng rất ân ái.
"Thầy Ngô, việc tư của học sinh thì chúng ta không quyền can thiệp.
"
"Nếu không có việc gì thì thầy về nhà đi, đã qua giờ tan làm rồi!"
Đông Bân cũng coi như cho Ngô Địch chút mặt mũi, còn đưa bậc thang 'tan làm' cho y.
Anh ta là phó khoa trưởng khoa bảo vệ của trường, tự nhiên không hi vọng sự kiện này tiếp tục mở rộng, vốn cũng không có chuyện gì to tát, chỉ cần Ngô Địch rời đi, thì chuyện này cũng kết thúc.
Nhưng Ngô Địch lại không muốn xuống thang, là tiến sĩ của đại học Giang Thành, nên y vẫn luôn rất kiêu ngạo, cảm thấy loại 'tiểu bạch kiểm' toàn thân đầy mùi tiền như Dương Hạo căn bản không xứng với Vương Băng Như, vị sư muội này tuyệt đối đã bị tẩy não, bị đầu độc tư tưởng, vân vân và mây mây. . .
Nhất thời đầu óc mê muội mà thôi.
Như vậy, sao y có thể 'thấy chết không cứu' chứ.
Nhất định phải giải cứu Vương Băng Như ra khỏi 'nước sôi lửa bỏng' mới được!
"Khoa trưởng Đông, anh không hiểu rõ tình hình!"
"Năm nay Băng Như mới học nghiên cứu sinh, mà họ Dương này đã bước vào xã hội từ lâu rồi, tâm cơ thâm trầm, nếu Băng Như thật sự đi cùng họ Dương nhất định sẽ chịu thiệt!"
"Là giáo viên trong trường, tôi không thể trơ mắt nhìn học sinh ưu tú của trường chúng ta nhảy vào hố lửa được, đúng không?"
Ngô Địch vẫn nói với vẻ tôi là vì tốt cho Vương Băng Như.
Nhưng nghe lời giải thích này, ngay cả Đông Bân cũng phải nhíu mày, Vương Băng Như người ta tình, Dương tổng người ta nguyện.
Cậu là người ngoài lại không đồng ý?
Còn nói vì tốt cho người ta, đây mẹ nó là logic gì!
Sợ là đọc nhiều sách quá nên thoái hóa trí tuệ rồi!
Đông Bân không khỏi thầm diss vài câu.
"Thầy Ngô, anh nói vậy là không đúng rồi, cái gì gọi là đi với tôi thì sẽ chịu thiệt?"
"Vậy tôi hỏi anh, Băng Như đi với ai thì sẽ không thiết, có phải anh muốn nói là đi với anh thì sẽ không thiết đúng không?"
"Đừng quên anh là giáo viên của đại học Giang Thành, là một nam giáo viên thì anh phải bảo trì khoảng cách với các nữ học sinh của mình, đây chính là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất của giáo viên!"
Lúc trước Dương Hạo ôm thái độ đứng xem, hắn muốn xem Vương Băng Như sẽ xử lý như thế nào.
Nhưng bây giờ thì khác, Ngô Địch vậy mà trực tiếp chỉ thẳng đầu mâu về phía mình, còn mẹ nó nói xấu mình.
Thật sự tưởng rằng Dương Hạo hắn dễ bắt nạt?
Lúc trước Dương Hạo chỉ không muốn chấp nhặt với tên nhìn qua có vẻ ngây ngô này mà thôi!
Không ngờ đối phương lại được đà lấn tới, vậy thì không thể trách Dương Hạo nữa rồi.
Mà Dương Hạo nói xong mấy lời này, lập tức làm Ngô Địch mặt mũi đỏ bừng, y là giáo viên, lại thầm mến học sinh của mình, đây vốn là chuyện mờ ám rồi, bây giờ ý tưởng trong lòng lại bị chọc thủng trước mặt mọi người, tự nhiên là xấu hổ không thôi.
"Làm bẩn cái danh giáo viên!"
"Sỉ nhục của đại học Giang Thành!"
"Loại người này nên đá ra khỏi hàng ngũ giáo viên!"
Đám học sinh vây xem lập tức lòng đầy căm phẫn, bọn họ tự nhiên đứng về phía cùng là giai cấp học sinh như Vương Băng Như, huống chi chuyện Ngô Địch làm quả thực rất buồn nôn!
Một giáo viên mà không biết khắc chế bản thân, ý nghĩ trong lòng có xấu xa thì cũng đừng để lộ ra ngoài!
Vương Băng Như người ta chỉ đưa bạn trai đến trường dạo chơi, vậy mà tên này lại chạy đến trước mặt bạn trai người ta rồi khuyên chia tay.
Đơn giản chính là không biết xấu hổ!
"Thầy Ngô, hành vi của thầy đã tạo thành rất nhiều quấy nhiễu với tôi, thậm chí là quấy rối!"
"Tôi sẽ phản ánh lên nhà trường về tình hình ngày hôm nay, bao quát cả mấy lần thầy nhắn tin cho tôi kia!"
Giọng nói của Vương Băng Như lạnh như băng, nàng vốn không muốn nhắc đến chuyện Ngô Địch từng nhiều lần nhắn tin cho nàng, nhưng chuyện đã phát triển đến mức này thì không cần phải che giấu nữa.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?