"Ừm, được!"
Tất nhiên, Dương Hạo đã đề nghị thì Vương Băng Như sẽ không từ chối, nàng thẹn thùng gật đầu một cái.
Dương Hạo thì không chú ý đến phản ứng của Vương Băng Như, hắn nói đi dạo là chỉ muốn xem hoàn cảnh học tập ở đại học Giang Thành mà thôi, dù sao đây cũng là đại học tốt nhất ở Giang Thành.
Thế là hai người đứng lên, Vương Băng Như dắt tay Dương Hạo, kéo hắn đi về phía tòa nhà dạy học.
Đúng lúc này, Ngô Địch hùng hùng hổ hổ chạy tới, y tận mắt nhìn thấy Vương Băng Như dắt tay Dương Hạo.
Vị trợ giảng trẻ tuổi này lập tức nổi lòng ghen tuông, ánh mắt đảo qua hai người, sau đó rơi vào mặt Dương Hạo.
Phi!
Tiểu bạch kiểm!!
Đánh giá xong, Ngô Địch còn bĩu môi khinh thường, tướng mạo của y là loại 'học giả' tổ truyền kia.
Bề ngoài nhìn qua ôn tồn lễ độ, đeo kính, trên người mặc áo sơ mi kẻ sọc, cộng thêm quần tây màu xanh đen, cũng may trên chân không phải là xăng đan màu đen, bằng không thật sự sẽ cho người ta cảm giác như trở về những năm 80.
Nhưng dù vậy, y mặc đồ như vậy cũng quá lão thành rồi, hoàn toàn không tương xứng với tuổi thật.
Nhưng Ngô Địch ăn mặc như vậy cũng có thể hiểu, là một giáo sư đại học thì tuổi tác của y hơi nhỏ, chỉ có thể bù đắp bằng cách này.
Ngô Địch đầu tiên là lấy lại bình tĩnh, tiếp đó dùng giọng điệu của giáo viên nói: "Băng Như, đi theo tôi một chút."
Vương Băng Như không ngờ lại gặp Ngô Địch ở đây, nàng nghi ngờ hỏi: "Thầy Ngô, có chuyện gì sao?"
Thật ra Ngô Địch không phải giáo viên của Vương Băng Như, y chỉ là trợ giảng của giáo sư mà thôi, công việc chủ yếu là phụ đạo cho năm nhất.
Mà trợ giảng cũng chỉ là một kỳ quá độ mà thôi.
Lúc này Vương Băng Như thấy một vị trợ giảng không hề liên quan gì đến mình lại bỗng nhiên gọi mình, nàng đương nhiên sẽ không đi theo, huống chi nàng còn cảm nhận được, vị trợ giảng trẻ tuổi này có vẻ như có ý nghĩ vượt quá quan hệ thầy trò với mình, cho nên nàng càng không có khả năng đi theo.
"Có mấy câu muốn nói với em!"
Ngô Địch nghiêm mặt, dáng vẻ như có chuyện gì quan trọng lắm.
"Thầy Ngô, có việc gì thì cứ nói ở đây đi, giữa chúng ta không có bí mật gì cả, cũng không có tiếp xúc gì trong việc dạy học cả."
Vương Băng Như khôi phục vẻ lạnh lùng mọi ngày, giọng nói lạnh tanh.
Vương Băng Như và Dương Hạo vốn là tiêu điểm của mọi người, lúc này Ngô Địch bỗng nhiên chạy đến, tất cả mọi người lập tức dựng tai lên nghe ngóng, dáng vẻ như đang chờ hóng hớt.
Thấy thái độ này của Vương Băng Như, Ngô Địch liền nhíu mày, hơi trầm ngâm một lát, mới lên tiếng: "Băng Như, em mới vừa lên nghiên cứu sinh, nên tập trung vào học tập mới đúng, dù trường học không cầm nghiên cứu sinh yêu đương! Nhưng tôi cảm thấy em cần thận trọng trong vấn đề này, nhất định phải cảnh giác cao độ, đừng bị vẻ ngoài làm mờ mắt!"
Dứt lời, Ngô Địch lại đưa mắt nhìn Dương Hạo, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Y nói chuyện không nhỏ, đám quần chúng hóng hớt chung quanh đều nghe rõ.
Trong nháy mắt, quần chúng hóng hớt lập tức vỡ tỏ, đám sinh viên này không có bản lĩnh gì, nhưng hóng hớt thì lại là chuyên nghiệp, họ lập tức nghe thấy mùi vị ghen tuông trong giọng nói của Ngô Địch.
"Cmn, tình tay ba! Còn dính đến một giáo viên!"
"Không hổ là hoa khôi, sức hút không cần bàn!"
"Thầy Ngô kia có ý gì? Chẳng lẽ cũng thích Vương Băng Như?"
"Tên kia là ai vậy? Người ta yêu đương thì liên quan gì đến anh ta?"
"Thầy Ngô ghen rồi! Anh ta dạy năm nhất chúng ta đấy!"
"Trời ạ! Tin này quá kinh người! Nhưng mà thầy Ngô kia và Vương Băng Như có quan hệ thế nào nha?"
". . ."
Đám quần chúng bàn tán xôn xao, lúc trước đám người chỉ dám nhìn trộm, bây giờ đã thu hồi vẻ ngụy trạng, tất cả đều đường đường chính chính nhìn thẳng vào ba người Dương Hạo.
Mà Dương Hạo mặc dù không biết Ngô Địch, nhưng từ giọng điệu của đối phương, có thể thấy đối phương là giáo viên đại học Giang Thành.
Chỉ có điều tên này mở miệng ra đã như uống một bình giấm chua rồi, rõ ràng không đơn giản chỉ là một giáo viên.
Dương Hạo vô thức nhìn Vương Băng Như ở bên cạnh, trong lòng không khỏi cảm khái: Đây quả nhiên là hồng nhan họa thủy mà!
Mình đến đại học Giang Thành mới bao lâu chứ, vậy mà đã có hai người đến khiêu chiến rồi.
Nhưng Dương Hạo không hề nổi nóng, nói thế nào đây. . . đối với loại người chủ động đưa mặt cho người đánh này, xem như là một niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống bình thản này đi, hơn nữa từ một khía cạnh khác, chứng tỏ người phụ nữ của mình rất ưu tú.
Cho nên, Dương Hạo không có ý định nhúng tay, mà muốn xem Ngô Địch muốn chơi trò gì.
"Nói xong rồi? Không có chuyện gì thì mời tránh đường!"
Lúc này, Vương Băng Như lại mở miệng, nhưng giọng điệu lạnh lẽo như sương lạnh tháng chạp.
Trên thực tế, Vương Băng Như đã bắt đầu muốn chửi người rồi, mấy chữ 'liên quan gì đến anh' suýt bay ra khỏi miệng!
Chủ yếu là nàng và Ngô Địch không quen, đừng nói tên này không phải giáo viên của nàng, cho dù là giáo viên thì cũng không thể can thiệp vào việc tư của học sinh, cho nên, còn chưa đến lượt tên này quan tâm việc yêu đương hẹn hò của mình!
Huống chi, nội quy trường học cũng đâu cấm yêu đương, nhất là đến giai đoạn nghiên cứu sinh này, nghiên cứu sinh đã kết hôn là một chuyện vô cùng bình thường, chớ đừng nói là yêu đương!
"Băng Như, tôi nói vậy là vì tốt cho em!"
Thái độ của Vương Băng Như làm Ngô Địch hơi kinh ngạc, nhưng y vẫn đáp một câu.
Tuy nhiên, Ngô Địch hoàn toàn không ý thức được, câu 'tôi là vì tốt cho em' này thuộc về loại lời thoại gợi đòn nhất.
Không biết bao nhiêu kẻ đã dùng nó để ngụy trang, dùng nó để tổn thương người khác!
Vương Băng Như vốn bận tâm về thân phận của Ngô Địch, muốn nể mặt y một chút, mà nghe thấy câu này thì lửa giận suýt mất khống chế.
Tôi chỉ yêu đương mà thôi, còn cần người khác khoa chân múa tay?
Anh cmn là ai vậy!
Vương Băng Như hít sâu một hơi, lạnh lùng trả lời: 'Xin lỗi, tôi không cần cái gọi là vì tốt cho tôi!"
"Hơn nữa, xin đừng nói mấy lời khó giải thích này, chúng ta không quen biết, chỉ từng gặp vài lần mà thôi!"
"Ngoài ra, xin chú ý thân phận của anh!!"
Vương Băng Như cố tình lên giọng, chính là để đám quần chúng hóng hớt chung quanh nghe rõ.
Thứ nhất là tỏ thái độ của mình, tránh cho Dương Hạo hiểu lầm mình và đối phương có quan hệ mờ ám gì.
Thứ hai cũng là giải thích với đám quần chúng hóng chuyện, tránh cho họ đặt điều sau lưng.
Ngô Địch không ngờ Vương Băng Như vẫn luôn khách khí với mình lại dùng thái độ này để mắng mình.
Còn là trước mặt nhiều người như vậy, không hề nể mặt mình.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt y xanh xám, há to miệng muốn đáp lại, nhưng lại không biết nói gì.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?