🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 702: Cùi bắp nhát chết (2)

"Quản lý Vương, tôi không tham gia vào quản lý địa sản Tinh Duyệt, tất cả đều do Tô tổng."

Dương Hạo nhún vai một cái, tiếp đó nói với Tô Tiểu Hi: "Sư muội, vừa hay có chuyện tìm em."

"Được, vậy chúng ta qua quán cà phê bên cạnh trò chuyện đi!"

Tô Tiểu Hi chỉ chỉ một quán cà phê trong trung tâm thương mại, sau đó hai người vừa tán gẫu vừa đi về phía quán cà phê kia.

"Tô tổng. . ."

Vương Húc còn muốn đuổi theo giải thích, nhưng lúc nãy Tô Tiểu Hi không thèm để ý đến gã, bây giờ lại càng không có khả năng, gã đuổi theo vài bước liền từ bỏ.

Sau đó, Vương Húc lại nhìn về phía Quan Manh Manh, vẻ mặt đau khổ nói: "Manh Manh, có thể nói với bạn trai cậu một tiếng, để Tô tổng đừng đuổi tôi không?"

"Hoàn cảnh kinh tế bây giờ không tốt lắm, kiếm việc rất khó! Nể tình bạn cũ, giúp tôi một lần đi!"

Bị hiện thực đánh mặt, Vương Húc không còn vẻ vênh váo đắc ý nữa, mà ăn nói khép nép với Quan Manh Manh.

Quan Manh Manh chung quy vẫn mềm lòng, nàng khẽ gật đầu một cái: "Lát nữa tôi sẽ nói với Dương đại ca, nhưng chưa chắc đã được."

"Cảm ơn cậu, Manh Manh."

Vương Húc vội vàng nói cảm ơn, tiếp đó lại hơi âm hiểm mà bổ sung một câu: "Cậu nói nhất định sẽ có tác dụng, dù sao anh ta cũng là bạn trai cậu, mà đây cũng không phải chuyện gì to tát!"

Lời này của Vương Húc có ý là, nếu chút chuyện nhỏ này mà bạn trai cậu còn không nghe lời cậu, như vậy cậu có địa vị gì trong lòng anh ta chứ?

Quan Manh Manh rất thông minh, lập tức nghe ra ý châm ngòi trong lời nói của Vương Húc.

Nàng vốn đã hơi mềm lòng, muốn nói giúp Vương Húc một câu, dù sao chuyện này cũng bắt nguồn từ nàng.

Nhưng đến lúc này rồi mà Vương Húc vẫn giở trò khôn vặt, Quan Manh Manh đã quyết định mặc kệ, còn yên lặng bồi thêm một câu trong lòng 'Đáng đời'.

Nàng bước mau hai bước, đuổi kịp Dương Hạo, lại đưa tay khoác lên tay đối phương.

Tô Tiểu Hi xuất hiện để Quan Manh Manh rất có cảm giác nguy cơ, bởi vì đối phương rất xinh đẹp, khuôn mặt và dáng người đều không kém hơn mình, hơn nữa còn cao hơn mình, thon thả hơn mình.

Công thêm Vương Húc vừa gọi nàng là Tô tổng, mà một câu nói của nàng có thể quyết định Vương Húc đi hay ở, chứng tỏ thân phận của đối phương rất cao, chắc hẳn là lãnh đạo của địa sản Tinh Duyệt.

Cho nên, Quan Manh Manh phải đối mặt với một vị bạch phú mỹ hàng thật giá thật, nếu nói không có áp lực thì là không thể nào.

Ba người ngồi trong quán cà phê.

Dương Hạo và Tô Tiểu Hi tán gẫu vài câu liền chuyển đề tài: "Sư muội, anh mới mở một quán bar, ngày mai chính thức khai trương."

"Lúc chiều còn có một nghi thức khai trương, nếu em có rảnh thì đi qua ủng hộ nhé?"

Dù sao cũng là quán bar đầu tư mấy trăm triệu, nếu Dương Hạo đã về, Lưu Thúy cũng sắp xếp không ít nghệ sĩ nổi tiếng đến, khai trương nhất định sẽ rất vang dội.

Nếu đã vậy, Dương Hạo dứt khoát chơi lớn hơn chút, để vị nữ tổng giám đốc xinh đẹp Tô Tiểu Hi này đi qua.

Ân tình là thứ phải có qua có lại.

Lúc trước Dương Hạo giúp Tô Tiểu Hi, đối phương muốn báo đáp nhưng vẫn không có cơ hội, mà lần này Dương Hạo lại chủ động cho nàng một cơ hội.

Quan hệ chính là như vậy, phải có qua có lại thì mới có thể càng ngày càng tốt.

"Được, không có vấn đề."

Tô Tiểu Hi sảng khoái gật đầu một cái, đừng nói đây chỉ là một việc nhỏ không đáng kể, chỉ cần nàng có thể làm được thì dù là chuyện lớn nàng cũng sẽ hỗ trợ hết mình.

"Sư huynh đang nói đến quán bar tên Thanh kia sao?"

Quán bar sẽ chính thức khai trương vào ngày mai, công tác tuyên truyền thì đã bắt đầu tư lâu, cộng thêm trang trí bên ngoài của 'Thanh' rất thời trượng và hào hoa, nên người đi đường rất dễ nhận ra sự tồn tại của 'Thanh'.

Tô Tiểu Hi thường xuyên đi ngang qua đó, cho nên nàng có ấn tượng rất sâu với quán bar này, ngẫu nhiên còn nghĩ, quán bar này do ai mở, quy mô này không có mấy trăm triệu là không làm được.

Bây giờ Dương Hạo nói mở quán bar, vậy dĩ nhiên là 'Thanh' đã đầu tư mấy trăm triệu đó rồi, bằng không thì không đáng để Dương Hạo nói với mình.

"Ừm, . chính là nó." Dương Hạo gật đầu một cái.

"Em thường đi qua đó, không ngờ đó lại là của sư huynh. Ngày mai em nhất định sẽ đến, còn dẫn thêm mấy người bạn nữa."

Tô Tiểu Hi cười nói, gần đây nàng vẫn luôn bận rộn, vừa hay nhân cơ hội này tìm bạn bè uống vài chén để thả lỏng.

"Được, vậy cảm ơn sư muội đã ủng hộ!"

Dương Hạo cầm ly cà phê trước mặt lên, sau đó cụng ly cà phê với Tô Tiểu Hi.

Xem như lấy cà phê thay rượu!

Lại tán gẫu với Tô Tiểu Hi một lúc, Dương Hạo mới dẫn Quan Manh Manh rời khỏi trung tâm thương mại Tinh Quang.

Hôm nay, Dương Hạo cũng khá bận rộn, dù sao hắn cũng đã sử dụng 'nước thuốc cường thận', lúc này hắn cần tìm một mục tiêu để phóng thích tinh lực cực mạnh.

"Dương đại ca, tối anh có đến không?"

Dương Hạo đưa Quan Manh Manh đến cổng tiểu khu, trước khi xuống xe thì Quan Manh Manh đã chớp chớp đôi mắt to và hỏi, trong mắt tràn đầy vẻ mong đợi.

"Để xem đã! Nếu tối không bận thì anh sẽ đến tìm em!"

Dương Hạo trả lời có chút qua loa lấy lệ, bận hay không bận thì chỉ có hắn biết, cũng chính là tìm lý do mà thôi.

"Được rồi!"

Trên khuôn mặt đáng yêu của Quan Manh Manh lập tức xuất hiện nụ cười, thật ra nàng cũng không ôm hi vọng gì, nàng biết 'bạn trai' của mình có trăm công ngàn việc, cho nên nghe Dương Hạo trả lời như vậy, nàng đã rất hài lòng.

Coi như cuối cùng Dương Hạo không thể đến tìm nàng, nhưng giờ phút này nàng cũng rất vui vẻ.

Tiễn Quan Manh Manh xong, Dương Hạo trực tiếp lái xe đến đại học Giang Thành.

Là nghiên cứu sinh của đại học Giang Thành, Vương Băng Như đã bắt đầu đi học, nhưng tâm lý của nàng bây giờ đã hoàn toàn khác với lúc trước.

Người khác học nghiên cứu sinh là vì một tiền đồ tốt đẹp hơn, trước kia Vương Băng Như cũng nghĩ như vậy, nghiên cứu sinh của đại học Giang Thành vẫn rất có giá trị, sau khi tốt nghiệp rất dễ tìm việc.

Nhưng bây giờ thì khác, Vương Băng Như căn bản không cần dựa vào trình độ nghiên cứu sinh để tìm việc làm nữa.

Dù sao chỉ bằng tiền Dương Hạo cho nàng, cũng đủ để nàng mua nhà mua xe ở Giang Thành rồi, nếu như dựa theo mục tiêu phấn đấu trước kia của Vương Băng Như, thì nàng có thể về hưu được rồi.

Cho nên mặc dù nàng đang đi học, nhưng chủ yếu không phải để học tập, mà là đang không ngừng gia tăng tố chất ở các mặt của mình, làm một 'bạn gái dự bị' hợp lệ.

"Băng Như, lát nữa chúng ta ăn gì bây giờ?"

Bạn cùng phòng của Vương Băng Như là Chu Tiểu Nhã vừa kéo tay nàng vừa lẩm bẩm: "Đọc sách cả ngày mệt quá đi!"

Vương Băng Như khẽ lắc đầu: "Mình đang giảm cân, không ăn tối."

"Cậu còn cần giảm cân? Trời ạ, còn để cho đám con gái bình thường như bọn mình sống nữa không!"

Chu Tiểu Nhã thở dài, tiếp đó lại sờ sờ lên cái bụng hơi nhô ra của mình: "Ừm, mình cũng phải giảm cân! Bằng không sau này đi xe buýt thì sẽ có người nhường ghế cho mình mất. . ."

"A, Băng Như, xem kia, là Lộ sư huynh!"

Chu Tiểu Nhã bỗng nhiên chỉ chỉ vào một thanh niên đang đi tới, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ và thẹn thùng.

'Lộ sư huynh' trong miệng Chu Tiểu Nhã là sư huynh học nghiên cứu sinh năm hai, mặc dù vẫn đang đi học, nhưng đã ký hợp đồng lao động với một xí nghiệp cỡ lớn, tốt nghiệp xong là có thể vào làm luôn, thuộc về loại nhân vật phong vân trong trường!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...