Khi Vương Húc đi phỏng vấn, thì tổng giám đốc Tô Tiểu Hi chính là người phỏng vấn vòng cuối cùng.
Gã rất có ấn tượng với vị tổng giám đốc xinh đẹp này, có thể nói đối phương là nữ thần trong lòng gã, là loại tồn tại cao cao không thể chạm đến.
Thỉnh thoảng gã cũng ảo tưởng về mình và vị nữ tổng giáp đốc xinh đẹp này, nhưng cho dù có tự cho là đúng, thì gã cũng biết mình và Tô Tiểu Hi là người của hai thế giới.
Giá trị thị trường của địa sản Tinh Duyệt là hơn chục tỷ, Tô gia cũng coi như hào môn quý tộc ở Giang Thành, không phải loại gia đình bậc trung như gã có thể so sánh.
Có thể nói là một cái trên trời một cái dưới đất, hơn kém nhau mười vạn tám ngàn dặm!
Vương Húc còn nghĩ, mình phải cố gắng làm việc, biết đâu sẽ có một ngày lọt vào mắt xanh của nữ tổng giám đốc xinh đẹp này, nhưng không ngờ hôm nay đối phương lại nói ra lời lạnh như băng.
Tô tổng bảo mình đi làm thủ tục nghỉ việc?
Mình không nghe nhầm chứ?
Vương Húc nghi ngờ nhìn Tô Tiểu Hi: "Tô tổng, ngài vừa nói gì?"
Tô Tiểu Hi lạnh lùng trả lời: "Ngày mai đến tổng bộ làm thủ tục nghỉ việc."
"A? Vì sao? Tôi đã làm sai gì sao??"
Vương Húc kinh hãi, lần đầu gã còn tưởng mình nghe nhầm, bởi vì gã cảm thấy mình không có lý do bị khai trừ, tuy nói gã cũng không có bao nhiêu công trạng, nhưng cũng coi như không công không tội.
Nhất là gã mới nhậm chức hơn một tháng, còn đang trong thời kỳ thực tập, phải ba tháng mới ký hợp đồng chính thức.
Cho nên, bây giờ dù bị sa thải thì gã cũng không lấy được chút bồi thường nào.
Tô Tiểu Hi căn bản không để ý đến Vương Húc, mà đi đến trước mặt Dương Hạo, cười tủm tỉm nói: "Sư huynh về Giang Thành lúc nào vậy? Nghe nói gần đây sư huynh đều ở Hỗ Thành mà!"
"Mới về hôm nay."
Tô Tiểu Hi là NPC dự bị, vị sư muội này không chỉ có hoàn cảnh gia đình tốt, EQ và IQ đều rất cao, năng lực cá nhân lại xuất chúng.
Trước đây cha hack đánh giá nàng là 'song A', hôm nay gặp lại, Dương Hạo lại phát hiện cha hack đánh giá nàng là 'S và A'.
Chứng tỏ sau khi Tô Tiểu Hi đảm nhiệm chức tổng giám đốc địa sản Tinh Duyệt, thì năng lực cá nhân đã tăng mạnh, điểm này có thể nhìn thấy từ tình hình kinh doanh khởi sắc của địa sản Tinh Duyệt.
Dưới hoàn cảnh kinh tế bây giờ, ngành nghề địa sản này rất khó khôi phục vinh quang ngày xưa, đa phần công ty địa sản đều rơi vào trạng thái thua lỗ, mà dưới sự quản lý của Tô Tiểu Hi, địa sản Tinh Duyệt đã dần dần có lãi.
Mặc dù lãi không nhiều, nhưng đây là thành tích không tệ dưới hoàn cảnh kinh tế bây giờ.
Lúc trước Dương Hạo nhập cổ phần vào địa sản Tinh Duyệt, giúp Tô Tiểu Hi leo lên chức tổng giám đốc, quan hệ của hai người rất không tệ, thậm chí có thể nói là mập mờ.
Chỉ có điều sau khi Tô Tiểu Hi trở thành tổng giám đốc của Tinh Duyệt thì rất bận rộn, Dương Hạo thì lại đi Hỗ Thành, cho nên hai người rất lâu không gặp, không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp ở đây.
Thấy Tô Tiểu Hi không để ý đến mình, mà chủ động nói chuyện với Dương Hạo, Vương Húc lập tức hiểu ra gì đó.
Nhất là Tô Tiểu Hi còn gọi Dương Hạo là 'sư huynh'.
Vương Húc không phải kẻ ngu, xưng hô 'sư huynh' này nhìn như rất bình thường, nhưng kể cả bạn là sư huynh của Tô Tiểu Hi, người ta cũng chưa chắc sẽ gọi bạn như vậy, thậm chí trực tiếp coi nhẹ quan hệ cùng trường này.
Có thể để Tô Tiểu Hi coi trọng như vậy, lại cam tâm tình nguyện gọi một tiếng sư huynh, vậy chứng tỏ thân phận của Dương Hạo rất không tầm thường.
Điều này. . .
Lẽ nào mình xui xẻo như vậy!
Vương Húc liếc nhìn Dương Hạo một chút, bỗng nhiên cảm thấy người này khá quen, hình như đã gặp ở đâu?
Hử?
Mình đã gặp anh ta ở đâu?
Vương Húc nhíu mày suy tư.
Một lát sau.
Gã đột nhiên trợn tròn mắt, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Đó là Dương tổng?
Là Dương tổng đang rất hot trên mạng!
Nghe nói giá trị con người phải trăm tỷ trở lên!
Cho nên nói, mình vừa mới trang bức trước mặt một tỷ phú?
Cmn!!
Vương Húc lúng túng cắn chặt răng.
Nhất là nhớ lại những lời nói của mình lúc nãy, chỉ hận không thể tìm cái lỗ để chui vào.
Quá mất mặt!
Mình vậy mà dám khiêu chiến một tỷ phú có giá trị con người trăm tỷ!
Bảo sao Quan Manh Manh không thèm để ý đến mình, bạn trai của người ta là tỷ phú đấy!
Sao có thể để ý đến mình!
Đáp án đã được công bố.
Vương Húc bừng tỉnh, nhưng tất cả giống như đã muộn.
Tô Tiểu Hi bảo gã đi tổng bộ làm thủ tục nghỉ việc, rõ ràng không phải nói đùa.
Mà Vương Húc đương nhiên không muốn vứt bỏ công việc này, đừng thấy gã du học về, nhưng bây giờ đã không giống ngày xưa.
Những năm 80 90, thậm chí là 2000 thì du học trở về rất đáng tiền, khi đó tư tưởng sính ngoại rất mạnh, tất cả mọi người đều cảm thấy nước ngoài tốt, có thể ra nước ngoài chính là rất giỏi.
Nhưng bây giờ thì đã khác, theo internet phát triển, những hình ảnh được tô son trát phấn kia đã vỡ vụn, không thể lừa dối mọi người được nữa.
Xí nghiệp trong nước cũng không còn tán thành du học trở về như trước kia nữa, trước kia du học trở về là điểm cộng, bây giờ thì chỉ có các trường học nổi tiếng ở nước ngoài mới có tác dụng.
Còn những trường khác thì hầu như đều bị coi là đại học gà rừng, còn không bằng mấy trường trọng điểm trong nước.
Vương Húc cũng không học trường nổi tiếng gì, cho nên gã trở về nước thì tìm việc cũng rất khó khăn, vất vả lắm mới kiếm được một công việc, tự nhiên không muốn từ bỏ dễ dàng.
"Dương tổng, thật sự xin lỗi! Là tôi có mắt không biết Thái Sơn."
"Ngài đại nhân không so đo với tiểu nhân, tuyệt đối đừng chấp nhặt với tôi."
Vương Húc biết Tô Tiểu Hi quả quyết như vậy hoàn toàn là vì Dương Hạo.
Bởi vì cái gọi là cởi chuông phải do người buộc chuông.
Cho nên, nếu không muốn bị đuổi việc thì gã phải nhờ vào Dương Hạo, chỉ cần Dương Hạo gật đầu, khả năng cao là Tô Tiểu Hi sẽ nể mặt.
Dương Hạo liếc Vương Húc một cái, chỉ thấy hơi thất vọng.
Nghĩ bụng: Chú em, tôi vẫn thích dáng vẻ kiêu ngạo lúc nãy của cậu hơn!
Nếu Vương Húc tiếp tục chơi cứng với mình đến cùng, Dương Hạo có thể sẽ đánh giá gã cao hơn chút, kết quả, còn chưa có gì đã nhận thua rồi.
Loại người này, nói dễ nghe thì là kẻ thức thời, trên thực tế chính là xương mềm, vấn đề là, lại còn thích trang bức.
Dương Hạo mặc dù không khống chế cổ phần của Tinh Duyệt, nhưng dù gì cũng là cổ đông, ít đi một nhân viên thế này thì cũng không có gì đáng tiếc.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?