🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 699: Cơ hội giả heo ăn thịt hổ

Trung tâm thương mại Tinh Quang.

Dương Hạo và Quan Manh Manh đi vào một cửa hàng cá nước tên là Ngư Dược.

Tiệm này do Quan Manh Manh chọn, nói là ăn ngon.

Dương Hạo không coi trọng ăn uống lắm, nên tất cả đều nghe Manh Bảo.

Sau khi ngồi xuống, Quan Manh Manh thành thạo chọn một phần combo cá nướng cay, lại gọi hai chén nước.

Chờ cá nướng lên bàn, nàng liền kéo Dương Hạo chụp ảnh tự sướng, tình nhân hẹn hò ăn cơm là một chuyện rất bình thường với người bình thường, nhưng lại là một sự kiện tương đối xa xỉ với Quan Manh Manh, dù sao bạn trai của mình cũng quá bận rộn.

Gần đây nàng nhìn thấy Dương Hạo ở trên mạng còn nhiều hơn ở ngoài đời, bởi vậy cơ hội này là rất hiếm có, cũng vì thế Quan Manh Manh ăn uống rất ngon lành, miệng nhỏ phồng lên, khóe miệng dính nước tương màu đỏ.

Dương Hạo cầm khăn lau miệng cho nàng, Quan Manh Manh mừng rỡ tươi cười hạnh phúc, trong lòng đang nghĩ, chỉ muốn thời gian mãi mãi dừng lại ở một ngày này!

Mà đúng lúc này, một giọng nam bỗng nhiên vang lên: "Manh Manh?"

"Đúng là cậu rồi, Manh Manh!'

Giọng nói của người đàn ông này lộ ra vẻ vui sướng, nhất là sau khi xác nhận Quan Manh Manh.

Mà Quan Manh Manh đang chìm đắm trong hạnh phúc lại bị âm thanh này làm giật mình, nàng quay đầu lại, tiếp đó liền nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

"Cậu là. . . ?" Quan Manh Manh hơi suy tư, tiếp đó mới nhớ ra tên người này: "Vương Húc?"

"Tôi còn tưởng cậu không nhận ra tôi chứ!"

Thấy Quan Manh Manh nhận ra mình, Vương Húc lập tức tươi cười xán lạn.

Gã liếc mắt nhìn Dương Hạo ở đối diện Quan Manh Manh, cười hỏi: "Manh Manh, vị này là bạn trai cậu à?"

"Xin chào, Dương Hạo."

Thấy đối phương hỏi đến mình, Dương Hạo chủ động chào hỏi.

"Xin chào, Vương Húc! Quản lý chiêu thương của Tinh Quang!"

Vương Húc tự giới thiệu, đồng thời còn nói chức vụ của mình.

Như đã đề cập, Tinh Quang đi theo con đường cao cấp, làm quản lý chiêu thương ở nơi này cũng là một việc rất có thể diện.

Có điều, Vương Húc không biết là, Dương Hạo chính là cổ đông của địa sản Tinh Duyệt.

Hắn nắm giữ 10% cổ phần của địa sản Tinh Duyệt, mà Tinh Quang chỉ là một trung tâm thương mại dưới cờ của Tinh Duyệt mà thôi.

Ngay cả tổng giám đốc của Tinh Duyệt là Tô Tiểu Hi cũng do Dương Hạo đưa lên, một quản lý như Vương Húc, không đáng là gì trong mắt Dương Hạo.

Nhưng Dương Hạo gặp quá nhiều chuyện tương tự rồi, hắn chỉ cười cười, không để ý đến vấn đề này.

"Manh Manh, thật là trùng hợp! Không ngờ người bạn học đầu tiên gặp lại sau khi về nước lại là cậu."

Vương Húc nhìn vào Quan Manh Manh, hai người là bạn cấp ba, lúc đó Vương Húc là lớp trưởng, điều kiện gia đình không tệ, sau khi tốt nghiệp đã ra nước ngoài du học.

Chắc hẳn là gã vừa đi du học về.

"Anh Dương, nếu anh không ngại thì tôi ngồi xuống trò chuyện một lát nhé."

Mặc dù Vương Húc đang trưng cầu ý kiến của Dương Hạo, nhưng chưa nói xong đã kéo ghế bên cạnh Dương Hạo.

"Tùy!"

Dương Hạo chẳng để ý, hắn cũng muốn xem tên này có ý đồ gì.

"Vậy thì làm phiền rồi."

Vương Húc cười hì hì, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Dương Hạo.

Tuy nhiên, thấy gã ngồi xuống thì Quan Manh Manh lại nhíu mày, vất vả lắm mới có thế giới của hai người, vậy mà lại bị phá hỏng, trong lòng nàng tự nhiên không vui, thậm chí còn muốn mở miệng đuổi người.

Chỉ có điều, dù sao đối phương cũng là bạn học, cha mẹ hai bên cũng biết nhau, nếu đuổi người thì không hay lắm, trong lòng đang tính toán, ứng phó qua loa vài câu cho xong chuyện.

"Manh Manh, nghe nói cậu làm bác sĩ à?" Vương Húc cười tủm tỉm, cảm khái: "Đây là thừa kế nghiệp cha nha, giỏi thật!"

"Vẫn được!"

Quan Manh Manh qua loa lấy lệ một câu, chỉ thấy rất mất hứng, nàng không có hứng thú gì với vị bạn học cũ đã lâu không gặp này.

Tuy nhiên, Vương Húc hiển nhiên là vô cùng hứng thú với bạn học cũ xinh đẹp Quan Manh Manh, bằng không gã cũng không có khả năng chủ động bắt chuyện.

Thấy đề tài sự nghiệp không được mở ra, hơn nữa bạn học cũ có vẻ như không hứng thú với mình, Vương Húc liền nhìn về phía Dương Hạo, cười hỏi: "Anh Dương làm công việc gì vậy?"

"Tự kinh doanh thôi!"

"Hộ cá thể?"

"Ừm, xem như thế đi."

Dương Hạo khẽ gật đầu, đối phương rõ ràng không biết mình, cơ hội giả heo ăn thịt hổ đến rồi.

Đương nhiên, Dương Hạo cũng không cố ý trang bức, là đối phương muốn tìm cảm giác ưu việt từ trên người hắn, loại chuyện này không phải lần đầu tiên, nên Dương Hạo chuẩn bị dạy cho cậu em này một bài học về xã hội.

"Tự kinh doanh rất tốt! Không giống như tôi, chỉ là một người làm thuê cao cấp." Vương Húc tự nói: "Nhưng bây giờ tôi chỉ đang xuống cơ sở rèn luyện, tạm giữ chức mà thôi."

"Tạm giữ chức?" Dương Hạo phối hợp hỏi một câu.

"Đúng vậy, tôi đến Tinh Quang là để rèn luyện, còn nhân sự thì ở tổng bộ của địa sản Tinh Duyệt, chắc anh Dương cũng biết Tinh Duyệt nhỉ?" Vương Húc lại hỏi.

"Ừm biết." Dương Hạo gật đầu: "Nơi này chính là sản nghiệp của địa sản Tinh Duyệt."

"Đúng!" Vương Húc vừa cười vừa nói: "Tôi giữ chức quản lý chiêu thương ở Tinh Duyệt, bởi vì mới nhậm chức không lâu, cần làm quen tình hình ở các sản nghiệp cấp dưới, sau đó sẽ trở về tổng bộ làm việc."

Dương Hạo phụ họa một câu: "Xem ra cậu là cán bộ trẻ tuổi được Tinh Duyệt bồi dưỡng trọng điểm."

Mà câu này coi như chọc đúng chỗ ngứa của Vương Húc, gã lập tức cười đắc ý: "Cũng có thể nói như vậy, tôi học quản trị kinh doanh ở bên Úc, lấy được bằng thạc sĩ, tập đoàn rất coi trọng tôi, nhất là Tô tổng!"

"Có điều, hoàn cảnh vào nghề ở trong nước kém hơn tôi nghĩ rất nhiều, hiện giờ lương của tôi chỉ khoảng 400 ngàn một năm."

"Nếu biết như vậy thì tôi đã ở bên úc, tiền lương ít nhất cũng phải gấp ba lần trong nước."

"Nhưng chức vụ của tôi có nhiều khoản thưởng khác nhau, nếu có nhiều công trạng, một năm kiếm 1 triệu cũng không có vấn đề, điều này mới là thứ hấp dẫn tôi."

Vương Húc nhìn như đang phàn nàn, thật ra đang khoe khoang thu nhập của mình.

Gã và Quan Manh Manh là người đồng lừa, ở tuổi gã mà có thể kiếm được 1 triệu một năm, cũng xem là rất ưu tú.

Chỉ có điều, lời nói của Vương Húc có thành phần khoác lác, thực tế gã chỉ được khoảng 200 ngàn một năm, hơn nữa không phải gã không muốn ở lại Úc, mà là không tìm thấy công việc phù hợp ở bên đó.

Dưới hoàn cảnh kinh tế bây giờ, không chỉ trong nước khó tìm việc, mà nước ngoài cũng vậy, huống chi Vương Húc còn có thể bị kỳ thị chủng tộc khi ở nước ngoài, cùng một trình độ, nhưng người ta sẽ ưu tiên nhận người địa phương.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...