🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 698: Cùng lắm thì mở một bệnh viện (2)

Bên ngoài.

Hai người đàn ông khoảng 30 đi về bãi đỗ xe, vừa đi vừa trò chuyện.

"Chí Văn, tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi, người trong bệnh viện đều đồn bạn trai của bác sĩ Quan là đại gia, không có cơ hội đâu!"

"Lời đồn mà thôi, tôi đến bệnh viện một tháng rồi, nhưng chưa từng thấy cái gọi là bạn trai kia."

"Không thấy không có nghĩa là không có, huống chi trước kia bạn trai của bác sĩ Quan cũng từng đến bệnh viện, hai người còn từng đi ăn ở nhà ăn!"

"Tóm lại, mắt thấy mới là thật! Không thấy bạn trai của Manh Manh thì tôi sẽ không từ bỏ, ừm, coi như là thấy thì cũng không từ bỏ, tôi không tin Manh Manh sẽ không cảm động. . ."

Người nói chuyện tên Trương Chí Văn, gã mới tiến vào bệnh viện học tiến sĩ, trước mắt đang ở cùng một phòng ban với Quan Manh Manh.

"Bây giờ tôi sẽ nhắn tin hẹn Manh Manh đi ăn cơm chiều."

Trương Chí Văn nói xong liền móc điện thoại ra, tiếp đó mở khung trò chuyện ở trên cùng.

Bên trong là tin nhắn sáng nay gã nhắn cho Quan Manh Manh, chỉ có điều không được đáp lại.

"Chí Văn, đã nói là đi uống rượu rồi mà! Lâu lắm rồi mới được tan làm sớm!" Người đồng bạn kia hơi buồn bực.

"Xem Manh Manh nói thế nào đã. . ."

Trương Chí Văn thuận miệng đáp một câu, tiếp đó liền gõ chữ: Manh Manh, phố đi bộ mới mở một nhà hàng Nhật, tôi mời cô đi ăn một bữa nhé?

Trương Chí Văn gõ xong thì không gửi đi ngay, mà yên lặng đọc lại một lần, cân nhắc xem nhắn như vậy có thích hợp không.

Mà lúc này, hình như đồng bạn kia lại phát hiện ra đại lục mới, liền đánh vào tay gã một cái: "Cmn, Chí Văn, nhìn kìa!"

"Nhìn cái gì? Không thấy tôi đang nhắn tin cho Manh Manh à!"

Trương Chí Văn xem thường, thậm chí không ngẩng đầu lên.

"Còn nhắn cái gì? Nhắn cái him! Mau nhìn xe Manh Manh kia!" Giọng nói của đồng bạn đã có chút bấn loạn.

"Hử?"

Thấy đồng bạn bất thường như vậy, Trương Chí Văn mới ngẩng đầu nhìn theo ngón tay của đối phương, tiếp đó liền nhìn thấy chiếc Cayenne màu đỏ quen thuộc kia đang khiêu vũ.

"Đây là? Xe Manh Manh bị hỏng?"

Trương Chí Văn đẩy mắt kính trên sống mũi: "Vừa hay có thể hỏi xem Manh Manh cần hỗ trợ không."

"Cmn! Cậu bị ngu rồi à!"

Đồng bạn cũng cạn lời với Trương Chí Văn: "Cậu thử nghĩ lại xem, đây là nguyên lý gì?"

"Hả?"

Trương Chí Văn lấy lại bình tĩnh, cẩn thận quan sát tiết tấu nhảy lên của chiếc Cayenne kia, sắc mặt nghi ngờ từ từ biến thành xoắn xuýt, cuối cùng là tuyệt vọng.

"Không. . . không thể nào!"

"Manh Manh là một cô gái ngây thơ đơn thuần, tuyệt đối không phải người như vậy!"

Trương Chí Văn không thể nào chấp nhận một cô gái ngây thơ hoạt bát như Quan Manh Manh lại có liên hệ với một màn trước mắt.

Đồng bạn khẽ thở dài một hơi: "Chỉ có thể nói, mỗi người đều có một mặt khác mà cậu không nhìn thấy."

"Huống chi đây cũng không phải việc gì ghê gớm cả, cặp đôi nào chả làm chuyện này!"

Đồng bàn sờ cằm nói: "Đừng nói là trong xe, tôi và Giai Giai còn từng làm ở thao trường trong trường học. . ."

"Khụ khụ, tóm lại là, chuyện này cũng không có gì!"

Trương Chí Văn dùng sức nắm chặt nắm đấm, nghiến răng ken két: "Không! Không phải như thế!"

Tâm trạng bị đè nén lập tức bùng bổ, Trương Chí Văn nhịn không được mà ngửa mặt thét dài với trời.

Đồng bạn khẽ gật đầu một cái, trong đầu không tự chủ được mà vang lên BGM Nhất Tiễn Mai!

Mà lúc này, một giọng nói trầm ổn bỗng nhiên vang lên sau lưng Trương Chí Văn: "Chí Văn, cậu làm gì vậy?"

"Áp lực công việc quá mạnh sao?"

Giọng nói phía sau rất quen thuộc, Trương Chí Văn vô thức quay đầu lại, chỉ thấy chủ nhiệm phòng ban đang đứng cách đó không xa.

Trương Chí Văn tự biết mình thất thố, liền hít sâu một hơi, chỉ có thể lúng túng trả lời: "Chủ nhiệm, ông nội tôi qua đời."

"Vậy à, nén bi thương!"

Chủ nhiệm Từ biểu thị đồng tình, tiếp đó liền lên xe của mình.

Đưa mắt nhìn vị lãnh đạo này lên xe, Trương Chí Văn lại nhìn vào chuyển Cayenne đang khiêu vũ kia, tâm trạng ngày càng nặng nề theo nhịp điệu chập trùng của xe.

"Chí Văn, đi thôi! Chúng ta đi uống rượu!"

Mắt thấy cảm xúc của Trương Chí Văn sắp đến ranh giới mất khống chế, đồng bạn vội vàng kéo tay gã.

"Tôi lại muốn xem khi nào kết thúc."

Trương Chí Văn cắn răng đáp một câu, tiếp đó liền bước nhanh lên chiếc Camry của mình, xe của gã cách xe của Quan Manh Manh không xa, ngồi ở vị trí lái vừa hay có thể nhìn thấy động tĩnh của chiếc Cayenne.

Đồng bạn rất bất đắc dĩ, những cũng đành ngồi vào ghế lái phụ, mà Trương Chí Văn thì lấy điện thoại ra, yên lặng mở công năng tính giờ. . .

Thấy thế, đồng bạn đã không còn gì để nói.

Nữ thần và người ta happy trong xe, cậu ở bên ngoài tính giờ, đây mẹ nó gọi là cái gì?

Là vì có cảm giác tham dự à!

34 phút 51 giây sau.

Cayenne ngừng nhún.

Trương Chí Văn nhìn vào thời gian biểu thị trên điện thoại, lông mày đã nhíu chặt.

34 phút 51 giây vừa rồi, có thể nói là thời gian hành hạ nhất trong đời này của gã.

Mà càng chết người là, thời gian này còn không thể đại biểu cho toàn bộ, bởi vì khi gã đến thì chiếc Cayenne kia đã nhún rồi.

Theo lý thuyết, thực lực chân chính của kẻ địch: Không rõ.

"Chí Văn, đi thôi!"

Đồng bạn vỗ vỗ nhẹ lên vai Trương Chí Văn.

"Tôi muốn xem loại đàn ông nào đã cướp Manh Manh!"

Trương Chí Văn không cam lòng, mà lúc này, cửa sau xe Cayenne cũng mở ra, một bóng người cao to đẹp trai bước xuống xe.

Sau khi nhìn thấy người này, Trương Chí Văn vốn còn định xuống xe chạm mặt đối phương, lúc này cũng sợ, đối phương to cao hơn gã, đẹp trai hơn gã, thời gian còn dài như vậy!

Hơn nữa từ cách ăn mặc, cũng rất giống như đại gia trong lời đồn!

Dưới sự so sánh, nội tâm không cam lòng của Trương Chí Văn đã tiêu tán không ít, ván này thua không oan.

"Chắc đây là vị bạn trai đại gia kia của Manh Manh, lúc trước chỉ nghe nói là có tiền, không ngờ cũng rất đẹp trai."

Đồng bạn tự nhiên cũng thấy Dương Hạo, không khỏi lẩm bẩm một câu.

Mà lúc này, Trương Chí Văn lại yên lặng khởi động xe, tiếp đó lái xe ra khỏi chỗ đỗ, nhanh chóng rời khỏi bãi xe.

Dương Hạo cũng không biết trong lúc vô tình đã làm tổn thương một vị tiến sĩ y học, hắn và Quan Manh Manh đã hẹn ăn cơm tối, liên tục chơi hai ván bài, cũng nên bổ sung năng lượng.

Chờ Dương Hạo leo lên chiếc Aito, Quan Manh Manh sửa sang quần áo xong cũng xuống xe, bác sĩ Quan không muốn rời khỏi Dương Hạo, dứt khoát để xe mình ở bệnh viện, leo lên ghế phụ chiếc Aito M9.

"Dương đại ca, lần này anh sẽ ở đây bao lâu nha?"

Vừa rồi đã có một trải nghiệm chưa từng có trước đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quan Manh Manh đỏ bừng, nàng rất thẹn thùng, dù sao cũng đang ở bãi đỗ xe của bệnh viện, mà chiếc Cayenne của nàng lại rất chói mắt, nàng lo có người nhìn thấy.

Nhưng vừa rồi nàng cũng không khống chế được, vốn chỉ định ôm ôm hôn hôn chút thôi, kết quả. . .

"Khoảng hai ba ngày."

Sau khi quán bar khai trương, Dương Hạo lại xử lý chút việc vặn rồi sẽ chuẩn bị trở về Hỗ Thành.

Trước mắt, sản nghiệp quan trọng của hắn đều ở Hỗ Thành, mà Hỗ Thành cũng là thành phố có nền kinh tế phát triển nhất cả nước, bởi vậy sau này Dương Hạo có thể sẽ thường trú ở đó.

"Nhanh như vậy à!" Bác sĩ Quan hơi mất mát, miệng nhỏ hơi trề ra.

Dương Hạo xoa đầu nàng: "Nếu nhớ anh thì có thể đến Hỗ Thành phát triển! Cùng lắm thì mở một bệnh viện cho em!"

"A? Có thể. . . có thể sao?"

Nếu là người đàn ông khác nói như vậy, Quan Manh Manh nhất định không tin, nhưng nếu là Dương Hạo nói, ngoài khiếp sợ ra thì nàng cũng hơi động lòng.

Đối với vị bác sĩ Quan này mà nói, có mở bệnh viện hay không cũng không quan trọng, quan trọng là sống cùng một thành phố với Dương Hạo, bằng không mỗi lần chia tay là rất lâu mới được gặp nhau, nàng thấy rất khó chịu!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...