Thức ăn cho chó đến quá bất ngờ, khách trong quán cà phê đều ăn no.
Nhất là người đàn ông đang chuẩn bị tiến lên, thì càng buồn bực không thôi.
"Mẹ nó, vậy mà để người khác nhanh chân cướp mất!" Y nhỏ giọng lẩm bẩm với bạn mình.
"Người ta là tình nhân cũ! Không thấy nhân viên đều không kinh ngạc hay bất ngờ à!"
Người bạn kia thì lại quan sát tỉ mỉ, phát hiện nhân viên phục vụ đều rất bình tĩnh, không có ý giật mình, rõ ràng là không phải lần đầu thấy cảnh này.
Nghe vậy, người kia cũng nhìn phản ứng của mấy nhân viên phục vụ, quả nhiên là không ai lộ vẻ kinh ngạc.
Mà lúc này, bà chủ xinh đẹp lại kéo tay người kia đi lên lầu, nàng vừa đi vừa lắc lắc vòng eo thon gọn, bờ mông vốn cao vút lại càng mê người hơn.
"Bọn họ lên lầu làm gì?"
"Ông đoán xem?"
"Ừm, nhất định là làm gì đó rồi!"
Hai người nhỏ giọng giao lưu, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
Mà không lâu sau, trên lầu đã truyền đến âm thanh khiến họ say mê. . .
Hai người liếc nhau một cái, họ đã đoán đúng.
Chỉ có điều, mặc dù hai người đều có suy đoán này, nhưng vẫn sợ hãi vì hành vi to gan của bà chủ, đây dù sao cũng là quán cà phê nha!
Người kia bỗng tháo kính mắt xuống, vứt lên bàn.
"Mẹ nó, thứ họ muốn chính là bầu không khí này!"
"Chúng ta cũng là một bộ phận của party!"
Người bạn thì dùng sức nuốt nước miếng, ảo tưởng ra hình ảnh không thể miêu tả kia.
Rất lâu.
Quán cà phê bình tĩnh lại.
Người đàn ông xuống lầu trước, cũng không ở lại mà đi thẳng ra ngoài quán cà phê.
"Cmn, thế là đi rồi!"
"Vị đại ca này không lãng phí dù chỉ một chút thời gian nha!"
"Chỉ đơn giản như vậy???"
Hai người đều choáng váng, lúc đến thì vào thẳng vấn đề, kết thúc thì kéo quần liền đi.
Đơn giản chính là tấm gương của đàn ông!
Lấy lại tinh thần, người đàn ông cao cao vẫy tay gọi phục vụ: "Mỹ nữ, cho gọi món."
"Tiên sinh, có thể giúp gì cho ngài." Triệu Lộ đi đến bên cạnh bàn, mỉm cười hỏi thăm.
"Một cái Tiramisu, một phần salad cá ngừ!"
"Lão Phan, ông ăn gì không?"
Người bạn kia lắc đầu: "Không thấy ngon miệng!"
"Ừm, vậy thế thôi!"
"Vâng tiên sinh."
Triệu Lộ lễ phép gật đầu, đang chuẩn bị rời đi thì người gọi món lại gọi nàng lại: "Mỹ nữ, có thể hỏi một chuyện không?"
"Tiên sinh, mời ngài."
"Người vừa rồi là ông chủ của các cô à?"
"A, xem như thế đi."
Triệu Lộ gật đầu, nàng là nhân viên lâu năm, biết quán cà phê này là Dương Hạo mua cho bà chủ Vương Tuyết Như.
Triệu Lộ lại lễ phép hỏi một câu: "Tiên sinh, ngài có chuyện gì sao?"
"Không có, cảm ơn."
Người kia lắc đầu, trong lòng lại cảm khái không thôi, bảo sao người ta có thể tán tỉnh bà chủ xinh đẹp kia, thì ra là có sức mạnh đồng tiền, có thể mở quán cà phê to như vậy ở khu vực trung tâm của Giang Thành, có thể thấy đối phương không thiếu tiền.
Ừm, vẫn là kiếm tiền quan trọng nhất!
Nếu bạn nở rộ, ong bướm sẽ tự bay đến!
Trong tay bạn có gạo, mặc kệ là gia cầm hay là chim quý đều sẽ chủ động nhào vào bạn.
Trong chiếc Aito M9.
Dương Hạo mở hình thức lái tự động, bản thân thì ngâm nga theo tiếng nhạc, vừa thưởng thức cảnh đường phố quen thuộc.
Hiếm khi trở về Giang Thành, hắn quyết định đi cày nhiệm vụ của NPC trước.
Bởi vì cần vận động cường độ cao, nên hắn còn uống một bình nước thuốc bổ thận.
Cái đồ chơi này có hiệu quả trong 24 giờ, còn không có tác dụng phụ, mạnh hơn mấy viên thuốc nhỏ màu xanh kia nhiều, chính là thần dược mà mỗi một người đàn ông đều muốn có.
Nghị Lực Thần (thuốc tăng cường sinh lý cho nam giới) năm đó mà có một phần mười hiệu quả của thứ này, thì đã không vỡ lở sớm như vậy, nhưng vỡ lở sớm cũng có chỗ tốt, bằng không sẽ có nhiều người bị lừa hơn.
Trạm tiếp theo của Dương Hạo chính là bệnh viện nhân dân số 2 Giang Thành.
Hắn láo chiếc Aito M9 vào bãi đỗ xe, rất nhanh đã tìm được chiếc Cayenne màu đỏ của Quan Manh Manh.
Trưa nay Dương Hạo đã nhắn tin cho bác sĩ Quan, hỏi đối phương lúc nào tan việc, khi Dương Hạo đến bãi đỗ xe, thì Quan Manh Manh cũng sắp tan làm.
Chờ trong xe khoảng 10 phút, liền nhìn thấy Quan Manh Manh mặc váy hoa màu vàng nhạt đang đi về phía chiếc Porsche Cayenne của mình.
Dương Hạo chuẩn bị cho bác sĩ Quan một bất ngờ, hắn lặng lẽ xuống xe, trốn sau chiếc Cayenne.
Chờ Quan Manh Manh đi đến bên cạnh xe, móc chìa khóa mở cửa và ngồi vào vị trí lái, Dương Hạo nhanh chóng kéo cửa ghế sau rồi leo lên xe, tiếp đó bịt miệng Quan Manh Manh từ phía sau, khàn giọng nói: "Cướp đây, không được cử động!"
Ô ô!
Quan Manh Manh tự nhiên không có kinh nghiệm này, nàng vô thức vùng vẫy một lát, tiếp đó mở miệng nhỏ, hung hăng cắn tay đang che miệng mình.
'Tên cướp' bị cắn đau lập tức rút tay về, cùng lúc đó một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Là anh!"
Quan Manh Manh đã chuẩn bị mở cửa xe chạy trốn, nghe thấy giọng nói này thì vô thức nghiêng đầu qua, tiếp đó liền nhìn thấy gương mặt làm mình ngày nhớ đêm mong kia.
Ô ô...
Không biết là do sợ hay là kích động, từng giọt nước mắt như trân châu chảy xuống từ hốc mắt của nàng, tiếp đó bác sĩ Quan mặc váy hoa liền bò từ hàng trên xuống hàng ghế sau, lập tức nhào vào ngực Dương Hạo.
"Dương đại ca, em còn tưởng anh không cần em nữa."
Bác sĩ Quan ôm cổ Dương Hạo, ủy khuất mở miệng, gần đây nàng cũng nhìn thấy tin tưởng của Dương Hạo, bên cạnh vị bạn trai này của mình có quá nhiều phụ nữ ưu tú, Quan Manh Manh khó tránh khỏi có cảm giác nguy cơ.
"Sao có thể."
Dương Hạo trấn an bác sĩ Quan, sờ lên chỗ mà nàng tự hào nhất.
Xúc cảm vẫn như cũ.
"Anh hư lắm. . ."
Bác sĩ Quan hờn dỗi một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đôi mắt ngập nước lại dấy lên một đám lửa. . .
Cayenne có kính chống nhìn trộm, hơn nữa hiệu quả cực tốt, cộng thêm hôm nay bác sĩ Quan mặc váy, thiên thời địa lợi và nhân hòa đều có cả, tất cả đều là thuận lý thành chương.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?