Dương Hạo có ấn tượng không tốt với Khang Chí Siêu, không chỉ là lần gặp mặt này, mà khi hắn và Lý Mạn Thù còn chưa ly hôn, mỗi lần đến thăm ông cụ Khang Cảnh Xuân thì Khang Chí Siêu đều rất bợ đít.
Khi Dương Hạo mở nhiều tiệm lẩu, thái độ của Khang Chí Siêu cực tốt, sau khi Dương Hạo phá sản, cũng là Khang Chí Siêu châm chọc khiêu khích.
Lần này đến chúc thọ ông cụ, Khang Chí Siêu mặc dù biểu hiện rất nhiệt tình, nhưng luôn giở trò khôn vặt, chỉ muốn kiếm món hời.
Mãi đến khi xác định Dương Hạo sẽ mua xưởng sắt thép Hướng Dương, thì Khang Chí Siêu mới quyết định ôm đùi Dương Hạo, bắt đầu bợ đít lấy lòng.
Thái độ mượn gió bẻ măng của Khang Chí Siêu làm Dương Hạo thấy rất trơ trẽn, huống chi Khang Chí Siêu không chỉ có một điểm đáng bị chửi, sau khi xác định Dương Hạo sẽ thu mua xưởng sắt thép Hướng Dương, Khang Chí Siêu còn cáo mượn oai hùm, khiến Dương Hạo cực kỳ khó chịu.
Không khó tưởng tượng, nếu để Khang Chí Siêu làm lãnh đạo cấp cao trong xưởng, ông ta còn không lên trời sao!
Dương Hạo tự nhiên sẽ không trọng dụng loại người này, để ông ta kiếm cơm trong xưởng đã là nể tình Lý Mạn Ny rồi.
Văn phòng giám đốc.
Trịnh Đông Sơn đã thu dọn đồ đạc đi rồi, Trương Phong Thu thì chưa kịp chuyển đồ vào, một văn phòng rộng lớn lại lộ ra vẻ trống trải.
Tuy nhiên, đồ uống trà thì vẫn có, dù sao vợ của Trương Phong Thu cũng mở phòng trà, nên vô cùng hiểu quá trình pha trà, y khách khí rót trà cho Dương Hạo, tiếp đó hai người ngồi trên salon trong khu tiếp khách.
"Xưởng trưởng Trương, chúng ta nói ngắn gọn nhé, kế hoạch của ông cần ủng hộ gì thì cứ nói với tôi."
"Trước kia tôi cũng nói rồi, ông cứ yên tâm mà cải cách, gặp chuyện không giải quyết được thì nói với tôi!"
Dương Hạo nhấp ngụm trà, lại nhấn mạnh thái độ ủng hộ Trương Phong Thu.
"Dương tổng, chỉnh đốn nội bộ xưởng thì mất khoảng một tháng sẽ hoàn thành, thật ra mấu chốt vẫn là vấn đề phát triển trong tương lai. Xưởng chúng ta thua lỗ mấy năm liền dù có quan hệ rất lớn với các tệ nạn trong xí nghiệp nhà nước, nhưng kỹ thuật và dây chuyền sản xuất lạc hậu cũng là sự thật không thể chối cãi."
"Tôi muốn mua bốn dây chuyền sản xuất tân tiến. . ."
"Nếu không thì tạm thời mua hai dây chuyền sản xuất cũng được."
Trương Phong Thu cảm thấy mua ngay bốn dây chuyền sản xuất thì tốn quá nhiều tiến, cho nên sửa lại thành hai.
"Bốn dây chuyền sản xuất cần bao nhiêu tiền?"
Dương Hạo thả chén trà trong tay xuống, vừa hỏi vừa dùng kỹ năng 'Lắng nghe tiếng lòng' với Trương Phong Thu, mặc dù cha hack đánh giá Trương Phong Thu rất cao, nhưng không thể không có lòng đề phòng người. Dương Hạo vẫn muốn nhìn xem ý tưởng trong lòng Trương Phong Thu là thế nào, có tâm tư lấy quyền mưu tư hay không.
"Sợ là phải trên dưới 1 tỷ."
Trương Phong Thu đã nghe ngóng và tính toán qua rồi, nếu mua bốn dây chuyền sản xuất tân tiến, ít nhiều cũng phải 950 triệu trở lên.
Trương Phong Thu: 1 tỷ hẳn là đủ rồi, nếu như nói 950 triệu, lỡ như không đủ sau đó lại xin thêm thì rất phiền.
Trương Phong Thu: Dương tổng trực tiếp hỏi giá bốn dây chuyền sản xuất, đúng là giàu có, không biết nghe giá tiền xong sẽ có phản ứng gì đây.
Nghe thấy tiếng lòng của Trương Phong Thu, Dương Hạo chỉ thấy buồn cười, Trương Phong Thu này dù không nói nhiều, nhưng lại nghĩ rất nhiều.
Tuy nhiên, từ nội dung bên trên có thể đánh giá 1 tỷ là con số tương đối chính xác, không có tư tưởng lấy quyền mưu tư.
"Dương tổng, là thế này, nếu mua luôn bốn dây chuyền sản xuất, trong ngắn hạn thì tài vụ của nhà máy có vẻ như không khả quan, nhưng nếu nhìn từ góc độ trường kỳ thì tuyệt đối là lợi nhiều hơn hại.
Sau khi bốn dây chuyền sản xuất được đưa vào, các công nhân viên trong nhà xưởng đã đóng cửa kia cũng không cần nghỉ việc nữa, hiệu suất và chất lượng sản phẩm của chúng ta cũng leo lên top đầu cả nước. . ."
Trương Phong Thu tự nhiên hi vọng có thể mua luôn bốn dây chuyền sản xuất, thấy Dương Hạo không tỏ thái độ thì lập tức nói đến lợi ích của nó.
Dương Hạo lẳng lặng lắng nghe, cũng không tỏ thái độ ngay, có cha hack phụ trợ, hắn tự nhiên không thiếu 1 tỷ này, nhưng hắn không thể cho Trương Phong Thu cảm giác mình là 'người ngốc nhiều tiền', tiền có thể tiêu, nhưng không thể đưa quá dễ dàng.
Khi hai người đang nói chuyện về dây chuyền sản xuất.
Khang Chí Siêu đã về bộ hậu cần.
Bởi vì không lấy được cam kết gì từ Dương Hạo, Khang Chí Siêu đang không vui lắm, lúc đi vào văn phòng thì đều cúi đầu, không muốn chạm mắt với người khác.
Tuy nhiên, mấy ngày nay các nhân viên của bộ hậu cần đã quen ngưỡng mộ vị cậu của sếp tổng này, sau khi ông ta đi vào văn phòng, nhân viên trong khu làm việc công cộng lập tức đứng lên.
"Chủ nhiệm Khang!"
"Chủ nhiệm Khang, lát nữa cần tôi mua cơm cho ngài không?"
"Chủ nhiệm Khang, em họ tôi có mang đặc sản ở quê lên, ngài nếm thử. . ."
Hiện giờ người của bộ hậu cần đều muốn lôi kéo quan hệ với Khang Chí Siêu, theo bọn họ nghĩ thì chỉ cần lôi kéo quan hệ với Khang Chí Siêu là có thể giữ được bát cơm, dù sao người ta cũng là cậu của sếp tổng, lời nói có trọng lượng.
Cho nên, bây giờ địa vị của Khang Chí Siêu ở bộ hậu cần còn cao hơn cả Tôn Hải.
Hai ngày trước thì Khang Chí Siêu còn có thể vui vẻ tiếp nhận thái độ ân cần này của mọi người, nhưng lúc này ông ta lại hơi hoảng hốt, dù sao thăng chức tăng lương như ông ta nghĩ cũng không thành sự thật, bên Dương Hạo cũng không cho bất kỳ hứa hẹn nào.
Cho nên Khang Chí Siêu chỉ qua loa lấy lệ vài câu, rồi tiến vào phòng làm việc của mình.
"Chủ nhiệm Khang sao thế?"
"Là bởi vì không được thăng chức à?'
"Quan hệ kia không phải là giả chứ?"
"Chắc là không, sếp tổng cũng tham gia tiệc mừng thọ của ông Khang mà!"
Chờ Khang Chí Siêu đi vào văn phòng, đám người lập tức bàn tán xôn xao.
Mà Tôn Hải vẫn luôn chú ý đến Khang Chí Siêu, thì lại cầm một hộp lá trà nhỏ và đi vào văn phòng của Khang Chí Siêu, y đặt lá trà lên bàn làm việc, cười nói: 'Bạn tặng trà mới, nếm thử đi!"
"Chủ nhiệm Tôn, anh quá khách khí rồi."
Khang Chí Siêu miễn cưỡng vui cười nói lời cảm tạ, ông ta đương nhiên biết ý đồ của đối phương, bởi vậy mặc dù không được Dương Hạo hứa hẹn, nhưng ông ta vẫn phải bảo vệ hình tượng 'hoàng thân quốc thích' của mình, chỉ có thể cố gắng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
"Lão Khang, anh đi tìm Dương tổng rồi à? Dương tổng nói thế nào?"
Quả nhiên, Tôn Hải tặng lá trà chỉ là ngụy trang, tìm hiểu tin tức mới là mục đích thật.
"Tôi nói thẳng Trương Phong Thu không thích hợp làm xưởng trưởng, tiểu Dương nói sẽ cân nhắc. Nhưng dù sao Trương Phong Thu cũng mới được bổ nhiệm trên đại hội công nhân viên, không tiện thay đổi ngay. . ."
Tôn Hải lại hỏi: "Vậy chức vụ của anh thì sao? Cũng không thể để anh ở lại bộ hậu cần chứ!"
"Ừm, tôi sẽ đi. . ."
Khang Chí Siêu kéo dài giọng, tiếp đó nghiêm trang nói: "Tiểu Dương nói tôi muốn đi bộ môn nào cũng được, nói là chỉ cần nói một tiếng là được, nhưng tôi còn chưa nghĩ ra."
"Ngoài ra, dù sao tôi cũng là cậu của Tiểu Dương, Tiểu Dương vừa tiếp nhận nhà xưởng mà đã thăng chức cho tôi thì sẽ ảnh hưởng không tốt, có vẻ dùng người không khách quan."
"Cho nên tôi muốn chờ tình hình trong xưởng ổn định lại rồi tính tiếp, hiện giờ đã chuyển sang xí nghiệp tư nhân, chỉ sợ trong xưởng sẽ bận rộn một thời gian."
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?