"Lão Khang, vậy tôi cảm ơn anh trước nhé! Đúng là chuyện gì cũng phải nhờ anh em tốt, mọi người đều hiểu rõ nhau, phối hợp cũng tiện hơn!"
Tôn Hải cảm khái một câu, trong lòng thì đang tính toán, nếu Khang Chí Siêu có thể giữ bát cơm cho mình, như vậy phải nhịn đau cắt thịt rồi.
Bởi vì, Khang Chí Siêu không chỉ giúp mình một lần, mà còn có thể mượn cơ hội này để chữa trị quan hệ với Khang Chí Siêu, thuận tiện ôm đùi luôn.
Khi hai người đang thì thầm, một đoàn người đã đi đến cổng sảnh lễ đường.
Hai vị xưởng phó Trương Phong Thu và Ngụy Minh Quân đứng đầu đám người, chờ chốc lát, hai vị xưởng phó khác cũng chạy đến, gia nhập và đội ngũ đón tiếp.
Một đáp người lại chờ một lúc.
Chiếc Audi A61 của Trịnh Đông Sơn và Rolls Royce Phantom của Dương Hạo đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Đám người vô thức đứng thẳng, Khang Chí Siêu vốn đứng phía sau nhưng đã gạt đám người để tiến lên hàng đầu, thậm chí còn đứng trước bốn vị xưởng phó, tựa như Khang Chí Siêu mới là người dẫn đầu đội ngũ đón tiếp này.
Ngụy Minh Quân liếc Khang Chí Siêu một cái, lông mày hơi nhướng lên, nếu như là trước kia, y nhất định sẽ mắng Khang Chí Siêu một trận.
Một phó chủ nhiệm hậu cần nho nhỏ mà làm loạn cái gì!
Nhưng trước khác nay khác, ai bảo người ta là cậu của sếp mới chứ!
Trương Phong Thu thì thản nhiên như không, theo ông thì Khang Chí Siêu thì là hạng tôm tép nhãi nhép mà thôi.
Hôm qua, Dương Hạo và Trương Phong Thu nói chuyện hơn 3 tiếng ở phòng trà, nội dung cuộc nói chuyện chính là cuộc cải cách sau khi Trương Phong Thu lên làm xưởng trưởng.
Trong cuộc trò chuyện, Trương Phong Thu có nhắc đến vấn đề phân công nhân viên, mà Dương Hạo tự nhiên hoàn toàn buông tay, hắn mặc dù có cha hack gia trình, nhưng hắn không hiểu tình hình trong xưởng, càng không hiểu nhân viên trong xưởng.
Bởi vì cái gọi là dùng người thì không nghi ngờ người!
Dương Hạo chỉ muốn là một ông chủ nhà nhã, nên giao quyền lực cho Trương Phong Thu, để Trương Phong Thu cứ yên tâm thoải mái mà làm.
Mà Trương Phong Thu cũng cố ý nhắc đến Khang Chí Siêu.
Đối phương dù sao cũng là họ hàng của Dương Hạo, cho nên vấn đề của Khang Chí Siêu, Trương Phong Thu sợ mình xử lý không tốt, chỉ có thể trưng cầu ý kiến của Dương Hạo trước.
Mà Dương Hạo chỉ trả lời bốn chữ: Đối xử như nhau!
Dương Hạo nói cho Trương Phong Thu, việc bổ nhiệm và điều động trong xưởng thì Trương Phong Thu mới là người có quyền lên tiếng, để Trương Phong Thu trở thành người đứng đầu chân chính.
Cho nên, thấy Khang Chí Siêu nhảy nhót tưng bừng như vậy, Trương Phong Thu tự nhiên rất khinh thường.
Mà hai phó xưởng trưởng khác không biết thái độ của sếp mới với Khang Chí Siêu, cho nên họ cũng như Ngụy Minh Quân, mặc dù trong lòng không vui, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh.
Trêu chọc cậu của sếp mới trong giờ phút quan trọng này, ngại mình quá an nhàn rồi sao?
Mọi người đều có tâm tư riêng.
Lúc này, Dương Hạo và Trịnh Đông Sơn lần lượt xuống xe.
Khang Chí Siêu vội vàng mỉm cười tiến lên đón, đương nhiên là đón Dương Hạo.
"Ký kết thuận lợi chứ!"
Khang Chí Siêu nắm chặt tay Dương Hạo, dáng vẻ như hai người rất thân thiết.
"Đương nhiên thuận lợi!"
Dương Hạo nhún vai, ánh mắt lại đảo qua đám người Khang Chí Siêu và Ngụy Minh Quân.
Khang Chí Siêu đứng đầu đội ngũ đón tiếp, điều này khiến Dương Hạo hơi bất ngờ, dù sao Khang Chí Siêu cấp bậc không cao, người khác thì không nói, nhưng có bốn vị xưởng phó ở đây nha.
Kết quả, Khang Chí Siêu lại có thể đứng đầu đội ngũ!
Không cần hỏi, đối phương nhất định là cáo mượn oai hùm, nên mới có địa vị siêu phàm như vậy.
Chờ Khang Chí Siêu và Dương Hạo hàn huyên hai câu, mấy người Ngụy Minh Quân cũng tiến lên vấn an Dương Hạo.
Một đám người vây quanh Dương Hạo, Trịnh Đông Sơn không khỏi hơi buồn, quả thực là trải nghiệm cái gọi người đi trà nguội!
Trên thực tế, đến giờ Trịnh Đông Sơn vẫn chưa đi, mà trà đã nguội rồi!
Tuy nhiên, Trịnh Đông Sơn cũng là người từng gặp sóng gió, cũng có thể hiểu cho đám người Ngụy Minh Quân, mình sắp rời đi rồi, bọn họ đương nhiên phải tìm chỗ dựa mới.
Khi Trịnh Đông Sơn đang thổn thức, Lưu Quốc Dân tiến lại gần ông, nhỏ giọng báo cáo công việc: "Xưởng tưởng, bảng tên đã được xếp theo yêu cầu của ngài!"
"Ừm, tốt lắm!"
Trịnh Đông Sơn khẽ gật đầu, tiếp đó lại liếc Lưu Quốc Dân một cái, vị chủ nhiệm này do mình đề bạt lên, cũng rất trung thành với mình, bây giờ mình sắp rời đi, đối phương thì vẫn ân cần như cũ.
Ừm, chờ sau khi đến đơn vị mới, xem có thể điều Quốc Dân qua đó hay không.
Trịnh Đông Sơn yên lặng tính toán.
Một đoàn người vây quanh Dương Hạo đi vào lễ đường, Trịnh Đông Sơn mặc dù đi ở bên cạnh, nhưng hiển nhiên không còn là nhân vật chính.
Mười lăm phút sau.
Dương Hạo và Trịnh Đông Sơn, Trương Phong Thu và một đám lãnh đạo xưởng sắt thép Hướng Dương đi lên đài chủ tịch, tiếp đó ngồi vào vị trí của mình.
Lúc này, lễ đường có thể chứa 3000 người đã kín chỗ.
Dương Hạo mặc dù đã là tỷ phú, nhưng chưa có kinh nghiệm với trường hợp này.
Tiếp đó, dưới mấy ngàn ánh mắt mong chờ, đại hội chức thức bắt đầu.
Tuân theo nguyên tắc tiết kiệm thời gian, vừa bắt đầu đã tung bom.
Trịnh Đông Sơn tuyên bố xưởng sắt thép Hướng Dương đã hoàn thành chuyển đổi sang tư nhân, từ hôm nay trở đi nó sẽ là xí nghiệp tư nhân, cùng lúc đó, ông còn tuyên bố mình sắp từ chức xưởng trưởng xưởng sắt thép Hướng Dương.
Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của mọi người, nhà xưởng đã đổi chủ, xưởng trưởng có thể không đổi sao.
Chỉ có điều, trước kia mọi người chỉ ngờ ngợ.
Bây giờ thì đã thành sự thực.
Trịnh Đông Sơn sẽ nghỉ việc!
Ông làm xưởng trưởng sáu năm, mà sáu năm này cũng chính là sáu năm xưởng sắt thép Hướng Dương xuống dốc.
Cũng có thể nói là kể từ khi Trịnh Đông Sơn trở thành xưởng trưởng, thì phúc lợi của các công nhân viên đã không bằng lúc trước, đến hôm nay vẫn có rất nhiều nhân viên bị nợ lương.
Cho nên Trịnh Đông Sơn rời đi, trong mắt rất nhiều công nhân thì đây là chuyện tốt, thậm chí còn có công nhân vỗ tay.
Kế tiếp là thời gian dành cho vị sếp tổng mới Dương Hạo.
Hắn kéo micro trên bàn, đọc theo bản thảo mà Lưu Quốc Dân đã chuẩn bị trước.
Nếu dựa theo ý nghĩ của Dương Hạo, hắn không muốn lên tiếng, nhưng Trịnh Đông Sơn nói Dương Hạo là ông chủ mới, nhất định phải lộ mặt, tranh thủ cho các công nhân viên một ấn tượng tốt.
Cho nên Dương Hạo đọc rất nghiêm túc, chỉ có điều bài phát biểu này chỉ là hình thức, không có gì đáng nói.
"Cuối cùng, tôi tuyên bố bổ nhiệm nhân sự."
"Bắt đầu từ hôm nay, Trương Phong Thu sẽ đảm nhiệm chức vụ xưởng trưởng xưởng sắt thép Hướng Dương."
Cuối cùng, Dương Hạo ném ra một quả bom nặng ký.
Hắn vừa dứt lời.
Lễ đường lập tức vỡ tổ.
"Cmn! Lại là Trương Phong Thu trở thành xưởng trưởng!"
"Xưởng trưởng Ngụy, xưởng trưởng Thẩm đều là ứng cử viên sáng giá, tại sao lại chọn Trương Phong Thu chứ!"
"Trời ở nhà xưởng thay đổi thật rồi, Trương Phong Thu thành xưởng trưởng, muốn lười biếng cũng khó khăn!"
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?